Đôi mắt cô sóng sánh ánh nước nhìn anh, hỏi “anh muốn phạt em như thế nào?”.
Làm sao phạt em hả? abcxyz em 1 trận nữa cho đã chứ sao ≥^.^≤
Phó Dực bị lời nói của Trịnh Dữ làm cho đỏ mặt, muốn duỗi tay che miệng anh lại, nhưng lại vì hành động hôn lòng bàn tay cô vừa rồi của anh nên cuối cùng cũng bỏ cuộc. Cô bẽn lẽn cắn môi, đưa mắt nhìn đi chỗ khác. “Cô giáo Phó, các bạn nhỏ ở nhà trẻ bình thường làm sai thì phạt như thế nào hả?” Trịnh Dữ đột nhiên cong môi cười, hỏi cô.
Phó Dực vô cùng xấu hổ, anh sao lại gọi cô là cô giáo Phó chứ, mặc dù cô luôn được các vị phụ huynh của tụi nhỏ gọi như vậy, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, khiến cho trái tim cô mềm nhũn.
Nhưng mà…bọn họ mới vừa l*m t*nh xong, bây giờ anh còn đang nắm cằm cô, Phó Dực cảm thấy anh gọi như vậy không phải chuyện đứng đắn gì.
Hơn nữa làm sao có thể so sánh phạt tụi nhỏ cùng với phạt cô như thế nào được chứ? Cô không đoán được trong đầu anh đang nghĩ gì luôn.
“Tịch thu đồ chơi, không cho xem TV, không cho chơi cùng với các bạn khác.” Phó Dực nghiêm túc nói ra hình phạt.
Đây là phương pháp xử lý thông thường đối với các bạn nhỏ, là cách mà đa số giáo viên hay dùng, có thể giúp trẻ nhận biết chính xác mọi việc xung quanh và xử lý cảm xúc nóng nảy của chúng.
‘Vậy…cô giáo Phó có món đồ chơi gì mà anh có thể tịch thu không?” Giọng điệu của Trịnh Dữ khẽ nâng lên, lông mày cũng hơi nhướng lên, lưu luyến chọc ghẹo.
“Em làm gì có đồ chơi chứ…” Phó Dực nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng hơi khô.
“Cái này nè” Trịnh Dữ vươn ra phía sau của anh lấy cái gì đó, cầm trong lòng bàn tay 1 vật màu trắng, nho nhỏ.
Phó Dực giật mình, gương mặt đỏ bừng lên. Đồ chơi cái con khỉ, đó là q**n l*t của cô mà (′⊙w⊙), cái này không thể đưa cho anh đâu hu hu. q**n l*t chưa giặt, hơn nữa cô nhớ rất rõ cô chảy rất nhiều nước, toàn bộ đều thấm lên trên đó. Hổng được đâu >.