Trịnh Dữ kinh ngạc đến vui sướng, đôi mắt đào hoa tràn đầy d*c v*ng, hơi cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi hồng hào của Phó Dực. Anh đã hôn mấy lần, nhưng vẫn muốn tiếp tục hôn, đôi môi cô thật mềm mại và ngọt ngào, anh l**m môi cô thì thầm: “Việc này còn cần đến em sao? Anh có thể hôn chết em luôn á.”
“Em…sợ…” Phó Dực chớp chớp mắt nhìn anh, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, giọng nói khen run, gương mặt ửng hồng vì đ*ng t*nh.
Trịnh Dữ mỉm cười, đương nhiên anh biết cô sợ, không phải sợ bị anh hôn chết, mà là sợ bị anh “làm” cho chết (>w
Để mở chặn quảng cáo vui lòng
Thông tin cá nhân
Truyện đang đọc
Chưa có truyện đọc
Đơn hàng của bạn
Chưa có đơn hàng nào
Lịch sử mua gói
Chưa có lịch sử mua gói