Úy Bình Sinh - Thẩm Lục Vũ

Chương 28




Sao ta có thể không đau buồn? Người vẫn luôn che chở cho ta trên thế gian này đã đi rồi. Trái tim ta như bị người khác khoét ra một cái hố, từng nhịp đập đều rỉ máu, đau đến tận xương tủy. Nhưng ta biết, lúc này ta không thể mãi chìm đắm trong bi thương.

Cô cô đã ra đi nhưng ván cờ này vẫn phải tiếp tục đánh đến cùng.

Ta nhìn Lý Tĩnh Hàng, cố nặn ra một nụ cười u ám, khẽ nói: “Tĩnh Hằng tỷ tỷ, đến lúc rồi.”

Lý Tĩnh Hàng nhìn ta, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc, ngay cả Nguyệt Lân ở bên cạnh cũng thoáng chút hoang mang.

Ta cắn răng, chậm rãi nói: “Đến lúc rút đao rồi.”

Lý Tĩnh Hàng nghe ta nói như vậy, vẻ mơ hồ trên mặt nàng ta cuối cùng cũng tan biến, ánh mắt lóe lên một tia hoảng hốt nhưng ngay sau đó nàng ta liền trấn tĩnh lại, hỏi ta nên làm thế nào.

Ta hỏi Thấu Vân, sứ giả mà Hoàng thượng sai đến kinh thành trước đó đã quay về chưa. Thấu Vân đáp chưa thấy về, có lẽ Lý Bật và Lý Tĩnh Huy không dễ gì nghe theo mệnh lệnh của người khác, bây giờ chắc chắn đang gào thét đòi gặp Hoàng thượng.

Ta cũng nghĩ như vậy, liền nói với Lý Tĩnh Hàng, hiện tại người của Lý Bật chưa thể vào cung Cam Tuyền được nhưng chắc chắn có kẻ đang chờ đợi ở gần đây, đợi tin tức từ bên trong truyền ra.

Bây giờ các Thái y đều đã lần lượt tới cung Cam Tuyền, đám cung nhân lại thay áo tang khóc lóc, người của Lý Bật chắc chắn đang sốt ruột muốn biết rốt cuộc trong cung Cam Tuyền đã xảy ra chuyện gì.

Lý Tĩnh Hàng nhanh trí, liền hỏi ta muốn nàng ta truyền tin tức gì ra ngoài.

Ta khẽ cười, không nhanh không chậm nói: “Bảo rằng thánh giá băng hà tại cung Cam Tuyền.”

Lý Tĩnh Hàng nghe vậy liền nhíu mày, hỏi ta: “Lý Bật đa nghi như vậy, sao có thể tin Hoàng thượng đột nhiên băng hà?”

Ta giải thích với nàng ta: “Nếu trước đó chưa ai đến phong tỏa phủ Thừa tướng, chưa động đến Lý Tĩnh Huy thì Lý Bật đương nhiên sẽ có nghi ngờ đối với tin tức này. Nhưng hiện tại, ông ta không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa. Hoàng thượng vốn dĩ long thể bất an, đột ngột xảy ra chuyện cũng chẳng phải điều không thể. Bây giờ ông ta không thể dò la được bất cứ tin tức nào từ bên trong cung Cam Tuyền, cũng không thể nào phân biệt được thánh chỉ là do Hoàng thượng hay Thái tử ban xuống.”

Lúc này để Lý Tĩnh Hàng truyền tin tức ra ngoài, với bản tính hẹp hòi của Lý Bật, ông ta nhất định sẽ nghĩ Hoàng thượng đột nhiên bệnh nặng băng hà, Thái tử đương nhiên phải khống chế thế lực của ông ta và quý phi, để tránh trên đường về kinh gặp phải chuyện bất trắc.

Đến nước này rồi, ta không tin ông ta sẽ cam tâm như công tử Phù Tô*, ngoan ngoãn nhận lệnh chịu chết. Để xem ông ta có đi vào vết xe đổ của Lệ Thái tử** năm xưa hay không.

*Công tử Phù Tô: con trai cả của Tần Thuỷ Hoàng, sau khi phụ hoàng băng hà bị em trai cướp ngôi, giả mạo di chiếu ban chết.

**Lệ Thái tử: con trai của Hán Vũ Đế, bị gian thần gièm pha, sợ phụ hoàng phế bỏ mà nổi dậy làm loạn.

Lý Tĩnh Hàng nghe xong, trầm ngâm một hồi rồi gật đầu đồng ý, quay người lặng lẽ rời khỏi phòng, chìm vào màn đêm.

Thấu Vân có chút lo lắng hỏi ta có cần đi thông báo cho Minh Diễn hay không.

Ta khẽ lắc đầu, nói không cần thông báo.

Thứ nhất, bây giờ bên cạnh chàng có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm, khó tránh khỏi bị người khác nhìn thấy. Thứ hai, trước khi xuất cung, chàng đã chuẩn bị vô cùng chu đáo, đường đến cung Cam Tuyền đều có Vũ Lâm kỵ đóng chốt, canh phòng nghiêm ngặt, trong cung thì Hổ Bôn kỵ luôn sẵn sàng xuất phát, thậm chí cả Bát hiệu uý Bắc quân trong kinh thành, chàng cũng đã âm thầm răn đe rồi.

Lý Bật nghĩ mình đang đi nước cờ hiểm, có thể lấy yếu thắng mạnh, sợ là ông ta làm thế nào cũng không nghĩ đến chúng ta là đang dụ rắn rời hang.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi nở nụ cười lạnh,, cho dù ông ta có đoán được thì đã sao chứ? Trừ khi ông ta cam nguyện ngoan ngoãn đền tội, nếu không, ngoài việc phạm thượng làm phản, ông ta đã chẳng còn con đường nào khác.

Minh Diễn đã từng nói, với bản chất của Lý Bật, ông ta tuyệt đối sẽ không cam chịu đền tội, mà sẽ liều mạng phản kháng cá chết lưới rách.

Không lâu sau, nội thị trong cung đưa tang phục đến cho ta và Nguyệt Cơ. Ta lập tức sai nhũ mẫu bế Nguyệt Cơ tới, đích thân thay đồ cho con bé.

Nguyệt Cơ dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở cung Cam Tuyền, chỉ sờ lên áo tang, cười ngọt ngào nói rằng: “Y phục này khác với những bộ con thường mặc.”

Ta nhìn gương mặt ngây thơ rạng rỡ của con bé, cũng miễn cưỡng nở nụ cười. Suốt cả đêm nay Nguyệt Cơ cũng không được ngủ yên, sau khi thay đồ xong thì mệt đến mức không nhịn được mà gục vào lòng ta ngủ thiếp đi.

Ta ôm lấy Nguyệt Cơ, dặn dò nhũ mẫu, từ hôm nay trở đi, Nguyệt Cơ phải luôn ăn ở cùng một chỗ với ta, trước khi về đến cung, bất kể chuyện gì Nguyệt Cơ cũng phải theo sát bên cạnh ta, không được rời nửa bước.

Nguyệt Cơ còn chưa tỉnh ngủ hẳn thì Lý Tĩnh Hàng đã lặng lẽ quay về, trên người cũng đã thay sang tang phục. Nàng ta nói bây giờ cung Cam Tuyền đã vô cùng rối loạn, nàng ta thay sang y phục của cung nữ, nhân lúc hỗn loạn lẻn ra ngoài, tiếp cận tai mắt của Lý Bật, giả truyền tin Hoàng thượng đã cưỡi rồng về trời, Thái tử đang chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị hồi kinh lâm triều.

Tai mắt kia thấy chính Lý Tĩnh Hàng tự mình ra mặt, cũng không nghi ngờ gì, lập tức trở về kinh thành báo tin. Nghe tai mắt kia nói, phủ Thừa tướng vẫn còn ngoan cố chống cự, cố gắng giữ sứ giả của Hoàng thượng ở lại trong phủ nghỉ ngơi, còn giữ lại một đường mật đạo để truyền tin tức với bên ngoài.

Ta nghe vậy, không khỏi bật cười nhạt, quả đúng là chó cùng rứt giậu.

Ngoài cửa sổ, phương đông đã bắt đầu sáng, sao trời mờ nhạt dần, thỉnh thoảng vang lên tiếng quạ kêu, một đêm dài đằng đẵng ở cung Cam Tuyền cuối cùng cũng sắp qua rồi.


44

Lúc rạng sáng, từ cung Cam Tuyền lại một lần nữa phái sứ giả về kinh thành, chuẩn bị quan tài và các vật dụng tế lễ cần thiết để tạm quàn linh cữu của cô cô. Thế nhưng chưa đầy hai canh giờ sau, sứ giả ấy đã vội vàng quay về cung Cam Tuyền, dáng vẻ vô cùng chật vật, lớn tiếng hô hoán, Thừa tướng trong kinh tạo phản, chiếm giữ hoàng cung, mưu đồ đánh chiếm cung Cam Tuyền, giết quân thượng, diệt Thái tử, phò tá Tứ hoàng tử Minh Dật, con Lý Quý phi, lên ngôi.

Hoàng thượng nghe xong thì nhất thời kinh hãi, tạm thời vẫn chưa dám tin, lại phái thêm một sứ giả nữa vào kinh thành triệu Lý Bật đến tra hỏi. Nhưng sứ giả ấy sợ chết, nào dám mạo hiểm vào kinh thành vào lúc này, liền giữa đường quay về, bịa chuyện rằng Thừa tướng không chịu nhận chiếu triệu gọi.

Hoàng thượng nghe xong thì nổi trận lôi đình, lập tức phái thêm mấy chục Vũ Lâm quân mang chiếu chỉ tiến về kinh thăm dò tình hình. Nhưng Vũ Lâm quân còn chưa ra khỏi cung, đã gặp một Ngự sử một mình một ngựa chạy đến báo, nói trong kinh đã xảy ra biến loạn, Thừa tướng ban chiếu tuyên bố với bá quan, nói Thái tử giết vua soán vị, đã sát hại Bệ hạ tại cung Cam Tuyền, lúc này đang sửa soạn binh mã, chuẩn bị quyết một trận tử chiến với Thái tử. Ngự sử đại phu chống đối Thừa tướng, đã bị bắt đi, sống chết chưa rõ. Trong cung theo phượng chiếu của Lý Quý phi, đã giao toàn bộ binh mã thuộc Trung cục cho Thừa tướng điều động, cả vệ binh và bộ binh thuộc Kim Ngô vệ cũng đã quy về dưới trướng Thừa tướng.

Nghe xong, Hoàng thượng giận tím mặt, rốt cuộc mới chịu tin rằng Lý Bật đã vong ân phản chủ. Minh Diễn thấy tai họa đã xảy ra, liền thỉnh cầu Hoàng Thượng nhanh chóng khẩn cấp hồi kinh bình định phản loạn. Với binh lực của Lý Bật không thể địch nổi Bát hiệu uý Bắc quân trong kinh thành. Một khi Bắc quân biết được Bệ hạ vẫn bình an, nhất định sẽ dốc toàn lực tiêu diệt Lý Bật.

Hoàng thượng nghe nói như vậy vẫn còn chút do dự, hỏi Minh Diễn nên giao cho ai hộ tống ngự giá hồi kinh, sau khi đến kinh thành thì nên dừng chân ở đâu.

Minh Diễn suy nghĩ giây lát rồi đáp, hiện có năm nghìn Vũ Lâm kỵ theo ngự giá, nếu bỏ lại hành trang, nhẹ nhàng tiến quân, chưa đầy một canh giờ là có thể đến kinh thành. Trên đường còn có binh trạm của Vũ Lâm và Hổ Bồn, nếu nhe đều thu về chỉ huy, khi đến nơi sẽ có tám nghìn vệ binh, đề nghị dừng chân ở đài Thần Minh phía tây kinh thành, nơi này dễ thủ khó công, vốn là hành cung của Hoàng thượng khi tuần tra Bắc quân, lại gần doanh trại của Bắc quân.

Cách sắp xếp của Minh Diễn vô cùng ổn thỏa, rất vừa ý Hoàng thượng, ông ta lập tức hạ lệnh làm theo lời Thái tử.

Trước giờ Ngọ, Hoàng thượng và Minh Diễn đã ngồi lên lưng ngựa rời cung dưới sự hộ vệ của quân Vũ Lâm vệ, chỉ để lại năm trăm vệ binh của Thái tử ở cung Cam Tuyền để canh giữ linh cữu Hoàng hậu, cùng Công chúa và hai vị Lương đệ còn lại.

Trong lòng ta biết rõ, năm trăm vệ binh ấy là do Minh Diễn cố ý lưu lại để bảo vệ ta.

Chàng quả nhiên là người tâm tư kín đáo, nói được làm được, đã hứa sẽ bảo vệ ta cả đời, đến thời khắc nguy cấp đau buồn như thế này, chàng vẫn không quên giữ lời bảo vệ ta.

Trong số năm trăm binh lính lưu lại, ta quả nhiên thấy được Hứa Lục Lang.

Ta mỉm cười, bước đến trước mặt hắn ta, lớn tiếng nói:

“Hoàng thượng và Thái tử đều đã rời cung nhưng trong cung Cam Tuyền vẫn còn linh cữu Hoàng hậu, còn có Công chúa ở đây, tuyệt đối không được để xảy ra hỗn loạn. Hứa Vệ suất, ngươi hãy dẫn người canh giữ bốn cửa cung Cam Tuyền, nếu có kẻ nào lợi dụng tình hình chạy trốn, không cần xin chỉ, cứ chém chết tại chỗ.”

Ta cười tươi như hoa đào tháng ba nhưng lời nói ra lại lạnh lạnh lùng tàn khốc. Hứa Lục Lang khẽ ngẩng đầu liếc ta một cái, rồi vội cúi đầu đáp vâng.

Ta lại bước gần hắn ta thêm một bước, ngẩng mặt khẽ nói:

“Đây là cơ hội để ngươi lập công, chờ ngươi có quân công trên tay, sau này hồi kinh, ta sẽ xin Thái tử ban thưởng cho ngươi.”

Nói đến đây, nụ cười trên môi ta càng rạng rỡ nhưng giọng nói lại hạ thấp:

“Mẫu thân ta xuất thân từ Tùy thị ở Mậu Lăng. Mặc du không thể so sánh được với Quảng Dương Hầu phủ, càng không thể sánh bằng Lý thị của Thừa tướng nhưng cũng không thẹn tự xưng là dòng dõi thế gia. Nhà cữu phụ của ta có một biểu tỷ, tuổi tác tương đương với Hứa Vệ suất. Nếu lần này ngươi có thể lập công, ta sẽ làm chủ, gả tiểu nữ Tuỳ thị cho ngươi.”

Hứa Lục Lang nghe ta nói vậy, trên gương mặt đầy vẻ nghi hoặc nhưng ta không thể nói rõ với hắn ta, chỉ để hắn ta tự mình suy ngẫm.

Ta quay người, đi đến chỗ ở của Lý Tĩnh Hàng, thấy nàng ta đang ngồi một mình bên cửa sổ, thất thần nhìn ra bên ngoài, ánh mắt trống rỗng, dường như không hề nhìn thấy gì cả.

Ta bước đến trước mặt nàng ta, nhẹ nhàng ho một tiếng, lúc này nàng ta mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn ta, có chút thẫn thờ hỏi thăm:

“Uyển Nhi muội muội, muội nói xem, bá phụ ta nhất định sẽ chết sao?”

Ta nghe xong, cúi đầu cười nhẹ, ngọt ngào nói: “Nhất định sẽ chết.”

Nàng ra nghe vậy, có chút kinh ngạc, lại liếc nhìn ta một cái rồi bật cười thành tiếng.

“Muội muội à, thật hiếm khi nghe muội nói một câu thật lòng.”

Ta mỉm cười, không đáp lại, chỉ ra hiệu cho Nguyệt Lân đưa túi y phục trong tay cho nàng ta. Lý Tĩnh Hàng mở túi y phục kia ra, bên trong là một bộ y phục cô nương gia.

“Cách cung Cam Tuyền hai mươi dặm về phía nam là một trang viện của ngoại tổ ta, nhà Tùy gia. Tỷ nhanh thay y phục đi, lát nữa sẽ có người Tùy gia đến đón tỷ.”

Trong mắt Lý Tĩnh Hàng vẫn còn chút nghi ngờ, biểu cảm ấy rất giống với Hứa Lục Lang. Thấy nàng ta vẫn không động đậy, ta chỉ đành giải thích:

“Ta đã hứa với Hứa Lục Lang, sau khi chuyện này qua đi sẽ gả một nữ nhi Tùy gia cho hắn. Tĩnh Hàng tỷ tỷ, những việc tỷ nên làm đã làm xong cả rồi. Bây giờ, tỷ có thể rời đi.”

Nói xong, ta quỳ xuống đất, hành đại lễ với nàng ta.

“Vệ Dĩ Uyển đa tạ Tĩnh Hàng tỷ tỷ đã trợ giúp Thái tử, đại ân này, nhất định không dám quên.”

Lý Tĩnh Hàng nghe ta nói thế, cuối cùng cũng lộ ra ý cười, ôm lấy bao y phục, bước chân nhẹ nhàng chạy vào trong thay y phục. Ta liếc mắt ra hiệu cho Nguyệt Lân, nàng ấy vội vàng đi theo hầu hạ Lý Tĩnh Hàng.

“Uyển Nhi muội muội, vì sao lại là Tùy gia, mà không phải Quảng Dương Hầu phủ?”

Ta khẽ cười đáp:

“Quảng Dương Hầu phủ nhân khẩu ít ỏi, chẳng lẽ tỷ muốn xuất giá với thân phận tỳ nữ trong phủ sao? Mặc dù gia thế Tùy gia kém hơn một chút nhưng gả thứ nữ cho vệ binh của Đông cung, Hứa Lục Lang cũng coi như đã trèo cao rồi. Hơn nữa, người nhà ngoại tổ của ta đông con nhiều cháu, thêm một đứa con gái, người ngoài không thể nào phân biệt được.”

Một lát sau, Lý Tĩnh Hàng thay y phục xong bước ra, cũng giống như ta khi nãy, nàng ta quỳ xuống đất hành đại lễ với ta, ngẩng đầu mỉm cười nhìn ta nói:

“Đa tạ muội muội đã cứu ta thoát khỏi cảnh nguy nan. Đời này ta và Lục lang nhất định sẽ báo đáp đại ân này.”