Úy Bình Sinh - Thẩm Lục Vũ

Chương 26




Trong chớp mắt như sét đánh ngang tai, ta lập tức bừng tỉnh, cả người không khỏi run lên, một khi run rẩy thì không cách nào dừng lại được.

Cô cô là muốn đối phó với Hoàng thượng.

Ta há miệng muốn hỏi cô cô nhưng vừa thốt ra lời thì mới phát hiện giọng nói của mình đã mang theo chút run rẩy.

“Cô cô, Tiểu Diễn có biết không?”

Cô cô nghe xong, khẽ cười rồi gật đầu.

“Tiểu Diễn là đứa trẻ ngoan, phụ hoàng nó có hoang đường tới mức nào, nó cũng có thể nhẫn nhịn được. Nhưng lần này, Hoàng thượng và điện Vân Quang lại muốn ta chết, nó không thể nhịn được nữa rồi.”

“Tiểu Diễn là muốn nhân cơ hội này xử lý cả Lý gia sao?”

“Đúng vậy.”

Ta nghe xong, chỉ cảm thấy trái tim mình đập mạnh, nhất thời không kiềm chế được mà đưa tay ôm lấy ngực.

“Cô cô, sao người không bàn bạc với phụ thân của con một tiếng?”

Cô cô nghe xong, cuối cùng sắc mặt cũng tối lại, giọng người nhẹ nhàng nói, phụ thân của ta cả đời quang minh chính đại, cương trực công chính, cho dù ở trong triều gặp phải bao nhiêu uất ức, cũng chưa từng oán giận một câu. Loại chuyện này, chẳng những không thể bàn bạc cùng phụ thân ta, mà kể cả khi mọi chuyện đã xong, cũng không thể để phụ thân ta biết bất cứ điều gì.

Cô cô nói, bà ấy không muốn làm cho phụ thân của ta phả khó xử. Theo hiểu biết của bà ấy đối với phụ thân, chuyện này chẳng khác nào đâm vào tim ông ấy. Một khi ông ấy biết được, bất luận ông ấy đưa ra lựa chọn như thế nào, về sau lương tâm đều khó lòng thanh thản. Cách duy nhất chính là giấu ông ấy.

Ta hỏi cô cô, rốt cuộc bà ấy và Tiểu Diễn định làm gì. Cô cô chỉ nói, Tiểu Diễn sẽ nói cho ta biết.

Ta lại hỏi, ta nên làm gì để giúp bà ấy, giúp Tiểu Diễn.

Cô cô chỉ mỉm cười, đáp: “Đây là ân oán giữa ta và Minh Duệ, cứ để ta tự tay kết thúc.”

Nói rồi, giữa hai hàng lông mày của bà ấy vẫn nhuốm một tia u sầu.

“Uyển Nhi, cô cô chỉ cầu xin con một việc. Lỡ như cô cô thất bại, con có thể giúp cô cô một tay được không? Dù sao, Tiểu Diễn cũng là...”

Nghe đến đây, không hiểu sao ta lại thở phào nhẹ nhõm, vươn tay nắm lấy đôi tay cô cô.

“Cô cô cứ yên tâm, nếu khoảnh khắc đó thật sự đến, Uyển Nhi sẽ không mềm lòng. Giờ phút này, con và cô cô giống nhau, đối với ông ta... chỉ còn lại thù hận.”

40

Hôm đó, sau khi từ điện Tiêu Phòng trở về, trong mắt tam hoàng cung đã chẳng còn tĩnh lặng giống như lúc trước. Mặc dù suốt mấy ngày qua, sosng gios lớn nhất trong cung cũng chỉ là những cuộc ganh đua ghen ghét giữa phi tần nhưng trong mắt ta, tất cả chỉ là sự yên ả trước cơn bão tố mà thôi.

Mấy ngày này, Minh Diễn vô cùng bận rộn. Từ sau khi ta hồi cung, chàng chỉ nghỉ lại trong phòng ta được vài đêm. Chàng nói sơ lược qua kế hoạch về sau, đêm dài ngắn ngủi, chàng vừa nói xong chính sự, cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian để thổ lộ nỗi nhớ mong với ta.

Cũng may vẫn còn Nguyệt Cơ ở bên cạnh ta. Khi ta mới trở lại Đông cung, con bé còn chưa quen, ngày nào cũng khóc lóc đòi Đỗ nương nương. Ta đành thuận theo con bé, mỗi ngày đều dẫn con bé đến điện Chiêu Dương thăm Đỗ Hiền phi. Lúc rảnh rỗi, ta còn khâu vá giúp Đỗ Hiền phi và Minh Hồng, may được không ít y phục. Đỗ Hiền phi xem xong, liên tục khen tay nghề của ta khéo léo, nói trong cung chưa từng thấy ai có nữ công tinh xảo đến thế. Gặp gỡ nhiều lần, ta và Đỗ Hiền phi cũng dần trở nên thân thiết.

Ta cũng đã vài lần đến thăm Lý Tĩnh Hàng. Minh Diễn đặc biệt sai Hứa Lục Lang phụ trách tuần tra khu vực Thiên điện nơi Lý Tĩnh Hàng ở. Hai người bọn họ tuy chưa thể công khai trò chuyện nhưng ngày nào cũng có thể nhìn thấy đối phương, cũng xem như là an ủi.

Lý Tĩnh Hàng có vẻ còn bình thản hơn bất cứ lúc nào trước đây. Ta hỏi nàng ta có từng hối hận không. Nàng ta kiên quyết đáp không hối hận, còn nói đùa rằng, nàng ta sớm đã nhìn ra, Thái tử nhất định muốn đưa bá phụ của nàng ta vào chỗ chết. Cho dù bây giờ nàng ta thật sự trở thành Lương đệ của Thái tử, sau này phủ Thừa tướng sụp đổ, nàng ta cũng không thể tránh được kiếp nạn. Mà nếu như phủ Thừa tướng quật ngã được Thái tử thì kết cục của nàng ta cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao. Con đường tốt nhất là quy thuận Thái tử, đợi sự việc thành công, rồi cùng Hứa Lục Lang cao chạy xa bay.

Nghe xong, ta cười lạnh, hỏi nàng ta: "Ngay cả khi sau này phải tự tay đâm một nhát vào tim Thừa tướng, tỷ cũng sẽ làm sao?”

Lý Tĩnh Hàng nghe được lời này của ta thì ngửa mặt cười vang, cười không ngừng đến khi rơi cả nước mắt mới chậm rãi bình tâm lại, mở miệng đáp:

“Đương nhiên là sẽ làm. Có cơ hội báo thù như thế, vì sao lại không làm? Ta chỉ sợ một nhát dao đâm xuống, mới phát hiện bá phụ của ta căn bản không có trái tim, thế thì hỏng chuyện mất.”

Ta nghe lời này, không khỏi kinh ngạc, ép nàng ta nói rõ sự thật. Lý Tĩnh Hàng dừng một lúc, rồi kể lại, năm đó, bá phụ nàng ta vì mở đường cho Hà Thục phi mà bán đi sản nghiệp của tổ tiên ở Minh Châu.

Khi ấy, Lý Bật đã làm quan trong kinh thành, tự nhiên ăn mặc chẳng thiếu thốn nhưng cả gia đình nàng ta vẫn phải dựa vào sản nghiệp tổ tiên ở Minh Châu mà sống qua ngày. Sau khi sản nghiệp tổ tiên bị bán đi, phụ thân nàng ta đưa theo nàng ta và mẫu thân lên kinh thành nương nhờ Lý Bật.

Ai ngờ vừa vào kinh thành, đã bị Lý Bật gây khó dễ đủ đường. Phụ thân nàng ta phẫn uất, dắt nàng ta và mẫu thân dọn ra ngoài ở riêng, tự lập mưu sinh. Nhưng phụ thân nàng ta chưa từng làm ăn buôn bán, chẳng bao lâu đã lao lực mà ngã bệnh qua đời. Không lâu sau mu thân của nàng ta cũng lâm bệnh nặng rồi buông tay trần thế.

Nàng ta không còn nơi nào để đi, đành phải quay về phủ Lý Bật, sống cảnh ăn nhờ ở đậu, chịu đủ ánh mắt khinh rẻ, từng năm từng năm trôi qua như vậy.

Nói đến đây, Lý Tĩnh Hàng xoay người lau đi hai giọt lệ, rồi quay đầu lại nhìn ta, mỉm cười nói:

“Muội sẽ không nghĩ rằng, từ đầu đến cuối, ta làm mọi việc chỉ vì Lục Lang đấy chứ? Nếu như nói trên thế gian này ai hận Lý Bật nhất, sợ rằng chính là Lý Tĩnh Hàng ta.”

Ta nghe xong cũng chẳng biết phải an ủi nàng ta thế nào, chỉ lặng lẽ ngồi với nàng ta suốt nửa ngày. Đợi đến khi nàng ta bình tâm lại, ta mới nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ta, đứng dậy yên lặng rời đi. Đi được một đoạn, ta lại nghe thấy Lý Tĩnh Hàng gọi với theo sau lưng:

“Đến lúc đưa dao, đừng quên báo cho ta một tiếng.”

Bước chân của ta khựng lại nhưng vẫn không quay đầu, cứ thế bước thẳng ra khỏi Thiên điện của Lý Tĩnh Hàng. Ta đột nhiên hiểu được vì sao kiếp trước nàng ta nhất định không chịu buông tha cho ta, từ việc nắm chặt nguyên nhân cái chết của Minh Nhuận không buông, đến việc tư thông với Hứa Lục Lang, từng chuyện từng việc, chưa chắc không phải là vì muốn kéo theo cả Lý Tĩnh Huy và phủ Thừa tướng cùng xuống nước.

Nguyệt Lân ở bên cạnh có chút lo lắng hỏi ta: “Có phải Lý Lương đệ điên rồi không?”

Ta nghe xong chỉ thầm cười trong bụng. Nàng ta đã nhẫn nhịn suốt từng ấy năm, nếu thực sự phát điên thì có lẽ đã điên từ lâu rồi. Nhưng nàng ta không điên, nàng ta vẫn luôn tỉnh táo.

Cung cấm vừa mới yên ổn được mấy ngày, Lý Tĩnh Huy lại bắt đầu không an phận, đầu tiên là các phi tần mang thai đều lần lượt bị hãm hại đến sảy thai, sau đó lại có người vô cớ bị Hoàng thượng ghét bỏ, đuổi vào Dịch Đình làm nô.

Vài tháng trôi qua, trong hậu cung ai nấy đều như đi trên băng mỏng. Chỉ có Nhược Đàn là nổi bật, đối mặt với những minh đao ám tiễn của Lý Tĩnh Huy, nàng ta không chỉ không bị thương tổn đến một cọng lông, mà còn nhiều lần được Hoàng thượng ban thưởng, được tấn phong làm Vệ Tiệp dư. Tin tức truyền đến điện Vân Quang, khiến Lý Tĩnh Huy tức giận đập phá tan hoang cả tẩm điện.

Ta nghe vậy, trong lòng càng thêm lo lắng, không biết Nhược Đàn đang có ý đồ gì, cũng không dám chắc sau này nàng ta có quay sang đối phó ta và Minh Diễn hay không.

Đến cuối cùng hậu cung đã hỗn loạn đến mức khó coi, Hoàng thượng vì muốn lấy lòng Lý Tĩnh Huy, lại đem phượng tỷ giao lại cho nàng ta quản lý.

Quả nhiên, sau khi đại quyền lục cung trở về tay Lý Tĩnh Huy, trong cung cũng không còn biến loạn gì nữa. Chỉ là từ đó, Đỗ Hiền phi và Minh Hồng chẳng còn được ngày nào yên ổn. Điện Chiêu Dương cứ cách vài ba ngày lại vang lên tiếng khóc than.

Ta nghĩ đến việc Đỗ Hiền phi từng nhiều lần giúp đỡ ta và cô cô, lại nuôi dưỡng Nguyệt Cơ, thấy không đành lòng, liền nghĩ giúp nàng ấy một cách.

Tháng ba năm Long Đức thứ hai mươi hai, Đỗ Hiền phi mượn cớ cầu phúc cho trung cung Hoàng hậu, dẫn theo Minh Hồng xuất cung, đến chùa Hộ quốc lễ Phật.

Đỗ Hiền phi đi rồi, Lý Tĩnh Huy dường như mất đi hứng thú, cũng không còn gây khó dễ cho các phi tần khác, chỉ ngày ngày bám lấy Hoàng thượng, muốn độc chiếm ân sủng.

Giữa tháng ba năm ấy, điện Tiêu Phòng tuyên bố với bên ngoài, bệnh tình của cô cô đã có chuyển biến tốt. Thái y đề nghị cô cô chuyển đến cung Cam Tuyền để dưỡng bệnh, nói cung Cam Tuyền phong thủy tốt, có lợi cho việc hồi phục. Hoàng thượng nghe xong, dường như rất vui vẻ, lập tức đồng ý để cô cô dọn đến cung Cam Tuyền sinh sống.

Sau khi cô cô rời đi, Hoàng thượng ở trong cung lại càng không biết tiết chế, giao toàn bộ chính sự cho Minh Diễn xử lý, còn bản thân thì chỉ đắm chìm trong hậu cung, nhất là trong ôn nhu hương của Lý Tĩnh Huy.

Nhưng dù sao Hoàng thượng cũng đã có tuổi, không thể nào ham mê nữ sắc giống như khi còn trẻ. Tháng tư, Hoàng thượng đột nhiên phát bệnh nặng, tình trạng nguy cấp, nhất thời khiến toàn bộ triều đình một phen náo động.

Minh Diễn giao toàn bộ việc triều chính cho Lý Bật, ngày đêm túc trực bên giường bệnh ở điện Tuyên Thất, năm ngày năm đêm không rời nửa bước, cho đến khi bệnh tình Hoàng thượng ổn định.

Hoàng thượng cảm động vì sự hiếu thảo của Minh Diễn, càng thêm thương yêu chàng, giao luôn cả Hổ Bôn kỵ của mình cho chàng tạm quyền quản lý. Cộng thêm trước đó Minh Diễn đã kiểm soát Vũ Lâm kỵ, toàn bộ binh lực trong cung đã nằm gọn trong tay chàng.

Sau khi bệnh tình Hoàng thượng tốt hơn một chút, các thái y đồng loạt dâng tấu, khẩn cầu từ nay về sau Hoàng thượng chớ gần nữ sắc. Minh Diễn cũng khóc lóc quỳ lạy trước giường, cầu xin phụ hoàng vì giang sơn xã tắc mà trân trọng bản thân.

Hoàng thượng không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý với bọn họ. Nhưng khi tin tức này đến tai các phi tần trong cung, lập tức gây ra một trận sóng to gió lớn. Tất cả các phi tần đều ăn mặc lộng lẫy đến điện Tuyên Thất khóc lóc cầu xin, chỉ nói lo lắng cho sức khỏe của Hoàng thượng.

Hoàng thượng mềm lòng, gặp bọn họ đôi ba lần, rồi lại không kiềm chế được, không bao lâu sai bệnh tình lại tái phát.

Sau chuyện lần này, Hoàng thượng cũng bắt đầu lo sợ nhưng vẫn không nỡ rời xa giai nhân hậu cung. Cuối cùng, Minh Diễn đưa ra một ý, chi bằng Hoàng thượng dời sang nơi khác tĩnh dưỡng, đợi khỏe hẳn rồi quay về cũng chưa muộn.

Thế là, sau lễ Đoan Ngọ năm Long Đức thứ hai mươi hai, Hoàng thượng rời cung, chuyển đến ở cung Cam Tuyền.