30
Ngày hôm sau, Minh Diễn gọi ta dậy từ rất sớm. Trước kia ở Hầu phủ, ta chưa từng dậy sớm như thế bao giờ. Minh Diễn thấy ta mặt mũi mệt mỏi, không khỏi xót xa nói:
“Uyển Nhi ngoan, lát nữa quay về ngủ tiếp cũng được. Bây giờ chúng ta đi thỉnh an mẫu hậu sớm một chút.”
Nói xong, Minh Diễn ngừng lại một lát, rồi mới tiếp tục dặn dò:
“Tối hôm qua, phụ hoàng nghỉ lại ở điện Tiêu Phòng. Hôm nay sợ là khó tránh khỏi việc phải gặp mặt, dậy sớm một chút, ta còn có thể đi cùng nàng đến thỉnh an.”
Lời Minh Diễn giống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào người, khiến ta lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mơ hồ. Ta cố tỏ ra tỉnh táo, vội vàng đồng ý, lập tức xuống giường để Nguyệt Lân giúp ta rửa mặt chải tóc.
“Chải kiểu tóc ngã ngựa là được rồi, cố gắng đơn giản hết mức có thể.”
Nguyệt Lân thấy ta tâm sự nặng nề cũng không hỏi nhiều, chỉ nhanh nhẹn giúp ta trang điểm chỉnh tề. Bên ngoài sắc trời vẫn còn mờ sáng, ta gắng gượng lấy lại tinh thận, sớm bước ra khỏi Đông cung.
Minh Diễn nói, chàng sẽ đến sau. Hôm nay trước mặt Thánh thượng, hai người chúng ta không thể tỏ ra quá mức thân mật, phải một trước một sau vào điện mới khiến người ngoài nhìn thấy sự xa cách.
Một lát sau, ta đến điện Tiêu Phòng, đám cung nhân nhìn thấy ta đều có chút sửng sốt. Có lẽ bọn họ không ngờ tới ngày đầu sau tân hôn, ta lại thức dậy sớm như vậy. Chắc hẳn đợi khi ta rời đi, bọn họ lại sẽ xì xào bàn tán rằng ta bị lạnh nhạt ngay trong đêm động phòng.
Ta giả vờ như không thấy nhìn ánh mắt đưa đẩy, liếc mắt ra hiệu với nhau của bọn họ, chỉ hỏi cô cô đã thức dậy chưa. Đám người kia nghe xong, vội nói Đế Hậu vừa mới thức dậy, đang chuẩn bị rời giường, mời ta vào tiền điện chờ.
Ta cúi đầu bước vào tiền điện, chưa chờ được bao lâu thì phía sau đã vang lên tiếng động, ta lập tức đứng dậy quỳ xuống đất chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau, một vạt áo vàng rực đập vào trong tầm mắt ta, ta hít sâu một hơi, giữ giọng điệu bình tĩnh, cung kính cúi người thỉnh an:
“Uyển Nhi, sớm như vậy đã đến thỉnh an rồi sao?”
Hoàng thượng có vẻ cũng hơi bất ngờ nhưng không nói thêm gì, chỉ đưa tay bảo ta đứng dậy. Ta tạ ơn, rồi đứng dậy lùi sang một bên đứng chờ.
“Nghĩ kỹ lại, hình như trẫm đã rất lâu rồi không gặp Uyển Nhi. Đều là người một nhà, bây giờ con vào Đông cung rồi, càng là thân càng thêm thân, không cần phải câu nệ như vậy, ngẩng đầu lên đi.”
Hoàng thượng đã mở lời, ta chỉ có thể thuận theo, âm thầm cắn răng, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt ta lập tức chạm vào ánh nhìn của Hoàng thượng.
Đã trọn một kiếp người, vậy mà khi gặp lại Hoàng thượng, ta vẫn không kìm được mà đổ mồ hôi lạnh khắp người, bên tai như vang lên âm thanh bén nhọn chói tai, đầu óc nhất thời hoàn toàn trống rỗng.
Phụ hoàng của Minh Diễn đã ngoài bốn mươi tuổi, mặc dù vẫn có thể nhìn ra nét tuấn tú lúc tuổi trẻ nhưng trên gương mặt ông ta đã có nhiều nếp nhăn, thân hình cũng trở nên mập mạp. Có lẽ mấy năm nay ông ta càng ngày càng đắm chìm trong nữ sắc, ánh mắt nhìn ta thậm chí còn tr.ần tr.ụi, không chút che giấu hơn cả kiếp trước, giống như mang theo chút tiếc nuối, lại như đang suy xét với vẻ vui mừng.
Trong lòng ta cảm thấy ghê tởm nhưng chỉ đành phải cố kìm nén, không dám để lộ ra ngoài, đành cúi đầu giả vờ tỏ vẻ sợ sệt, né tránh ánh mắt của ông ta, cảm giác áp bức nặng nề trong ngực dâng lên khắp toàn thân.
May mắn thay, rất nhanh cô cô cũng đã từ hậu điện bước ra, thấy ta đứng chờ một mình thì có chút bất ngờ. Sau khi ta hành lễ xong bà ấy mới hỏi Minh Diễn đâu rồi. Ta cố ý chần chừ một lúc mới nhẹ nhàng đáp rằng Minh Diễn đang chải đầu rửa mặt, sẽ đến ngay thôi. Cô cô nghe vậy, khẽ thở dài một hơi, rồi ghé vào tai Hoàng thượng thì thầm mấy câu, hình như là nói bà ấy lo lắng Minh Diễn không thích ta.
Lại một lúc sau, bên ngoài mới có người đi vào báo Minh Diễn đến. Chỉ thấy chàng sải bước tiến vào, áo xanh phấp phới, càng tôn thêm dáng người cao ráo như ngọc, tinh thần phấn chấn. Chàng hành lễ với phụ hoàng mẫu hậu xong, mới làm ra vẻ như vừa trông thấy ta, khẽ cười nói:
“Tỷ tỷ đúng là dễ bị lừa, thật sự thức dậy rất sớm.”
Ta nghe Minh Diễn nói như vậy, chỉ biết ngượng ngùng mỉm cười, như thể thật sự bị chàng trêu chọc.
Cô cô vừa định lên tiếng trách mắng Minh Diễn thì đã bị phụ hoàng của chàng ngăn lại. Ông ta chỉ cười tủm tỉm dặn Minh Diễn phải đối xử tốt với ta, còn căn dặn ta phải thúc giục Minh Diễn chăm lo việc triều chính, không được vì chuyện tân hôn mà xao nhãng.
Minh Diễn dương dương đắc ý liếc nhìn ta một cái, rồi thay ta đáp lời, nói nhất định sẽ không vì chuyện nhi nữ tình trường mà làm lỡ việc nước.
Hoàng thượng được Minh Diễn dỗ dành vui vẻ, cũng bỏ mặc ta sang một bên. Mặc dù ông ta không nhìn ta nữa nhưng ta vẫn không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh khắp người, chỉ cảm thấy y phục phía sau lưng đã ướt đẫm, hai tay cũng bắt đầu run rẩy.
Trong chớp mắt, ta lại nhớ đến kiếp trước, ta từng bị phụ hoàng của chàng ôm vào lòng, vu.ốt ve, ép buộc ta nghênh tiếp ân sủng. Đó là cơn ác mộng mà ta liều mạng dùng cả một đời để quên đi nhưng vẫn không cách nào phai nhạt.
Thấu Vân đứng phía sau lưng ta dường như cảm nhận được sự thất thần của ta, có chút lo âu lén chạm vào người ta, khiến ta bừng tỉnh khỏi ký ức đau đớn.
Ta cứ đứng ngây ngốc ở một bên như vậy, chẳng biết đã chịu đựng qua bao lâu, cuối cùng Hoàng thượng và Minh Diễn cùng rời đi, hai phụ tử đi về điện Tuyên Thất.
Chờ khi kiệu ngự của Hoàng thượng đi khuất, ta mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng cứng không kìm được mà lảo đảo ngã sang một bên.
Cô cô thấy vậy, vội vàng đi đến đỡ ta, phát hiện cả người ta run rẩy không ngừng, đầu đầy mồ hôi lạnh. Bà ấy không kìm được kéo ta vào lòng, ôm chặt, xót xa nói:
“Tiểu Uyển Nhi, đừng sợ. Hắn đi rồi, sẽ không còn cơ hội động vào con nữa. Lần này, có cô cô và Tiểu Diễn ở đây, nhất định sẽ bảo vệ con.”
Ta mềm nhũn trong lòng cô cô rất lâu mới cảm thấy áp lực trong ngực dần dần tan đi, đôi mắt nóng bừng, nước mắt trào ra, ôm chặt lấy cô cô, không kiềm chế được mà khóc nức nở.
31
Ngày thứ hai sau khi ta nhập Đông cung, Lý Tĩnh Huy sinh hạ một Hoàng tử. Nhưng trong cung lan truyền lời đồn, nói nàng ta vì Thái tử mà đau lòng, động thai khí nên mới sinh non.
Lời đồn đầy rẫy nhưng cũng chẳng thể lay chuyển được sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho Lý Tĩnh Huy và Tứ hoàng tử. Lý Tĩnh Huy vừa sinh xong, Hoàng thượng liền hạ chiếu, tấn phong Lý Chiêu Viện thành Lý Quý phi. Từ đó, Lý Tĩnh Huy được sủng ái vô hạn, đứng trên lục cung, đến cả cô cô của ta cũng càng ngày càng chẳng làm gì nổi nàng ta.
Chỉ là thái độ của Hoàng thượng đối với Tứ hoàng tử lại khiến người ta khó hiểu. Sau khi Tứ hoàng tử đầy tháng, phải đến khi Lý Tĩnh Huy hết lời cầu xin, Hoàng thượng mới ban tên cho đứa trẻ, chọn chữ “Dật”. Lý Tĩnh Huy biết được, dường như rất không thích chữ này nhưng cho dù nàng ta có lau nước mắt thế nào, cũng chẳng thể khiến Tứ hoàng tử đổi tên.
Lý Tĩnh Huy làm ầm lên một trận lại khiến ta thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng có lẽ Hoàng thượng đã bị nàng ta quấn lấy quá mức, sớm đã ném ta ra sau đầu, không còn nhớ đến ta nữa.
Ở trước mặt người ngoài Minh Diễn luôn lạnh nhạt với ta, ban ngày chưa từng bước chân vào Thiên điện Đông cung của ta, lại càng hiếm khi tặng lễ vật cho ta. Ta vô cùng nhàm chán, ngoài việc đi đến điện Tiêu Phòng thăm cô cô, cũng chỉ biết ở lì trong phòng thêu thùa may vá.
Mỗi lần Minh Diễn đến chỗ ta, đều là vào lúc đêm khuya, hơn nữa còn luôn rời đi khi trời vừa hửng sáng. Giống như chàng là vô cùng bất đắc dĩ mới đến ứng phó với ta, càng khiến cho đám người trong Đông cung đều tin chắc rằng ta chẳng được sủng ái chút nào.
Chỉ có ta và chàng biết, tất cả những chuyện này chỉ là Minh Diễn đang diễn kịch. Mỗi khi cửa phòng khép lại, vị Đông cung Thái tử ngày thường nghiêm cẩn giữ mình ấy lại hóa thành một thiếu niên lang mới nếm được mùi vị nhân gian, gương mặt đỏ ửng không che giấu nổi nụ cười nơi khóe môi, tràn ngập hân hoan.
Ta thường nghĩ thầm trong lòng, chỉ cần có những ngày như thế này, cho dù con đường phía trước là núi đao biển lửa, ta cũng có thể bước tiếp như thường.
Vài tháng sau khi vào Đông cung, ta biết được, Minh Diễn đã âm thầm điều Hứa Lục Lang đến bên cạnh mình, phong làm Thái tử Vệ suất. Trước đây ta và Lý Tĩnh Hàng cũng coi như là có chút giao tình, một hôm nàng ta vào cung thăm hỏi Lý Tĩnh Huy, ta nhân lúc nàng ta xuất cung, sai người chặn nàng ta lại ở giữa đường, nhất quyết mời nàng ta tới Đông cung ôn chuyện cũ.
Lý Tĩnh Hàng vừa bước vào Đông cung, liền chạm mặt Hứa Lục Lang, bước chân của hai người lập tức khựng lại, bốn mắt nhìn nhau đắm đuối, như quên cả chuyện mình đang đứng ở nơi nào. Ta thấy vậy, cố tình chậm rãi bước tới, đợi đến khi hai người bọn họ hoàn hồn, ta mới mỉm cười đi ra, cố tình tỏ vẻ thân thiết khoác tay Lý Tĩnh Hàng, ghé sát tai nàng ta khẽ nói:
“Tỷ tỷ đừng chỉ mải nhìn Hứa Lục Lang như thế, cũng phải nhìn ta nữa chứ.”
Lý Tĩnh Hàng đỏ bừng mặt, lập tức xấu hổ cúi đầu.
Hôm ấy, ta giữ nàng ta ở lại Đông cung rất lâu, làm như vô tình nhắc đến việc Thái tử đã biết chuyện giữa nàng ta và Hứa Lục Lang. Lý Tĩnh Hàng nghe xong lời này thì trong mắt khẽ run rẩy, ta lại nắm lấy tay nàng ta, mỉm cười nhìn nàng ta nói:
“Nếu Thái tử không có ý tác thành cho tỷ và Hứa Lục Lang thì cũng chẳng phiền lòng điều hắn ta đến Đông cung. Dạo này tỷ sống ở phủ Thừa tướng có tốt không? Có còn tiếp tục muốn ở lại nữa không?”
Lý Tĩnh Hàng nghe được lời này, vành mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt rơi hồi lâu mới nghẹn ngào nói, mặc dù bá phụ của nàng ta không cho phép người trong phủ làm khó nàng ta nhưng Lý phu nhân vẫn âm thầm oán hận nàng ta mưu tính hại Lý Tĩnh Huy. Một hai năm nay, bà ta gây cho nàng ta biết bao khổ sở, nàng ta thực sự đã không chịu đựng nổi nữa.
“Tỷ cứ nhịn thêm chút nữa, dù gì Thái tử cũng còn hôn ước với phủ Thừa tướng, biết đâu chẳng bao lâu nữa, tỷ sẽ được vào Đông cung bầu bạn với ta, cũng có thể ngày ngày gặp được Hứa Lục Lang.”
Lý Tĩnh Hàng nghe lời ta, trong mắt lộ ra chút mông lung, dường như không hiểu ta đang nói gì. Ta cười khẽ, vừa xoay vòng vòng ngọc trên cổ tay, vừa nói:
“Dù sao, nếu tỷ tỷ ở lại phủ Thừa tướng thì cả đời cũng đừng mong ở bên Hứa Lục Lang. Nhưng nếu như tỷ tỷ vào Đông cung, ta cam đoan với tỷ, Thái tử sớm muộn cũng sẽ nghĩ cách giúp hai người, cho dù là thay xà đổi cột, cũng nhất định giúp tỷ và Hứa Lục Lang một đời một kiếp một đôi người.”
“Nhưng... Uyển Nhi muội muội, vì sao muội và Thái tử lại phải làm đến mức này?”
Nghe nàng ta hỏi, ta không đáp lời, chỉ mỉm cười nhìn về phía nàng ta. Ban đầu Lý Tĩnh Hàng vẫn còn ngơ ngác không hiểu, rồi đột nhiên giống như sét đánh giữa trời quang, run rẩy hỏi:
“Chẳng lẽ ngay từ đầu, muội... muội đã là để dọn đường cho bản thân...”
“Tỷ tỷ thật thông minh.”
Nói rồi, ta mỉm cười tháo vòng ngọc đang đeo trên cổ tay, kéo tay Lý Tĩnh Hàng định đeo lên cho nàng ta. Ban đầu Lý Tĩnh Hàng còn giãy giụa định né tránh nhưng Thấu Vân đứng sau lưng ta mỉm cười bước lên phía trước một bước, nàng ta liền giống như bị dọa sợ, ngoan ngoãn không giãy giụa nữa.
“Tỷ tỷ cứ suy nghĩ kỹ đi, tỷ đã tính kế với Lý Tĩnh Huy, về lý đã là kẻ thù của cả nhà bá phụ rồi. Ông ta giữ tỷ tỷ lại, chẳng qua là để làm tròn hôn sự giữa phủ Thừa tướng và Đông cung mà thôi. Nhưng bây giờ, Lý Quý phi đã có Tứ hoàng tử của riêng mình, Thái tử và Tứ hoàng tử, trong lòng phủ Thừa tướng nghiêng về ai, chắc tỷ tỷ cũng hiểu rõ rồi chứ?”
Nói xong, ta nâng tay nàng ta lên, ngắm nhìn vòng ngọc trên cổ tay nàng ta giống như đang thưởng thức, không ngừng gật đầu tán thưởng vòng ngọc kia đeo trên cổ tay nàng ta rất đẹp.
“Là phủ Thừa tướng, hay là Hứa Lục Lang, Tĩnh Hàng tỷ tỷ, tỷ chỉ có thể chọn một.”
Lý Tĩnh Hàng nghe ta nói thì cúi đầu lặng im rất lâu, nước mắt không ngừng rơi, khiến người ta nhìn mà xót nhưng lâu dần, lại khiến người ta có chút mất kiên nhẫn. Cuối cùng, thấy trời sắp tối, phủ Thừa tướng phái người đến thúc giục Lý Tĩnh Hàng, lúc này nàng ta mới lau khô nước mắt, đứng dậy cáo lui.
Ta tiễn nàng ta ra khỏi Đông cung, từ đằng xa đã thấy Hứa Lục Lang vẫn đứng nguyên tại chỗ lúc ban ngày, dường như là chờ đúng khoảnh khắc nàng ra xuất cung, để được nhìn thấy nàng ta thêm một lần. Trên tay ta chợt lạnh, nhìn sang thì thấy Lý Tĩnh Hàng lại rơi lệ nhưng nàng nhanh chóng nén lại, lau khô nước mắt, giọng nói yếu ớt gần như không thể nghe thấy, lẩm bẩm tự nhủ:
“Ta chọn Lục Lang.”