Thấy tư thái Vương giả coi rẻ mọi thứ của Cố Trường Quân, bực bội trong lòng A Vô giảm đi không ít. Nàng cảm thấy sống sót quan trọng hơn hết thảy.
Nói cho cùng, A Vô vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ Cố Trường Quân, nếu không thì sự sống chết của Cố Trường Quân liên quan gì tới nàng chứ?
Sáng sớm hôm sau.
“Ngươi thật sự không đi tiễn hắn sao?” Tam hoàng tử hỏi.
A Vô ngồi ở phía trước cửa sổ, tia nắng ban mai màu vàng nhạt chiếu vào mặt nàng,
phụ trợ cho A Vô trở nên điềm tĩnh xinh đẹp.
“Không cần thiết.”
Tam hoàng tử đi qua đố, gấp sách trong tay A Vô lại rồi nói: “Ta không biết ngươi còn có thể đọc sách ngược đó!” Rõ ràng là tâm trạng của A Vô không đặt ở nơi này.
A Vô buông sách trong tay nói: “Đi thì có thể như thế nào? Kết quả cuối cùng ai cũng không biết.”
Chiến trường, sinh tử chẳng qua là chuyện trong nháy mắt.
“Nhưng ngươi vẫn là lo lắng cho hắn, không phải sao?” Tam Hoàng tử nói một kích đánh trúng.
A Vô nháy mắt đứng lên, chạy về phía cửa thành.
Cửa thành, biển người tấp nập.
Các binh lính xuất chinh giống như một con rồng dài, nhìn không tới cuối.
Trên thành lâu, A Vô nhìn thấy Cố Trường Quân mặc chiến bào cưỡi ngựa chiến, lãnh thiên quân vạn mã đi xa.
Cũng không biết có phải là có cảm ứng tâm linh hay không, Cố Trường Quân quay đầu lại nhìn.
Chỉ một cái liếc mắt này, Cố Trường Quân cũng nhìn thấy được A Vô mặc áo trắng trên thành lâu.
Giữa hai người giống như không cần một câu một chữ, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến đối phương an tâm.
Lúc này, mặt trời đỏ dâng lên, ánh sáng vạn trượng chiếu khắp mặt đất.
Phía trước đội ngũ, bóng dáng Cố Trường Quân trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất ở phương xa.
Cũng không biết qua bao lâu, Tam Hoàng tử xuất hiện ở phía sau A Vô phía sau, hắn nói: “Trở về đi.”
A Vô gật đầu, tinh thần hoảng hốt mà trở lại phủ.
Mấy ngày sau, biên cảnh truyền đến tin tức, nói là địch quốc tiến công quá mạnh mẽ, có không ít thành trì đã bắt đầu đầu hàng.
“A Vô, tỉ đừng quá lo lắng, võ công của Cố Trường Quân lợi hại như vậy, sẽ không sao đâu.” Y Nhân đã biết Cố Trường Quân chính là người trước kia đã gây tổn thương cho A Vô, nhưng hắn không thể hận Cố Trường Quân, không chỉ bởi vì Cố Trường Quân đã cứu hắn, mà con bởi vì trong lòng A Vô vẫn có Cố Trường Quân.
A Cô cố gắng kiên cường lên, nàng nói: “Xin lỗi, để các ngươi lo lắng rồi!”
Chạng vạng, Tam Hoàng tử đột nhiên bị khẩn cấp triệu tiến cung.
Cho đến sau nửa đêm, Tam Hoàng tử mới hồi phủ, nhưng vừa vào cửa đã bị Y Nhân ngăn cản.
“Sao ngươi còn chưa ngủ? Trẻ con không ngủ sớm sẽ không lớn được!”
Y Nhân hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Có phải là đã chiến bại không? Cố Trường Quân không sao chứ?”
Tam Hoàng tử cũng không giấu giếm, nói: “Hoàng huynh mất tích rồi.”
“Cái gì?” Y Nhân khiếp sợ, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong quân đội nhiên xuất hiện gian tế, gian tế kia nói cho địch quốc hành tung của hoàng huynh, khi hoàng huynh lãnh binh dò đường thì bị tập kích, có người nói là hoàng huynh đã chết trận, nhưng chưa tìm được thi thể…”
Y Nhân bình ổn tinh thần nói “Chuyện này, ngươi tạm thời đừng nói cho A Vô, nàng lo lắng cho Cố Trường Quân như vậy, chẳng may nàng biết Cố Trường Quân mất tích, nàng sẽ chịu không nổi.”
“Ta biết…”
Tam hoàng tử mới vừa nói xong thì thấy A Vô ở phía sau.
“A Vô, ngươi…”
Trên quầng mắt của A Vô ửng đỏ, trên người lộ ra vẻ bi thương, nhưng nàng vẫn kéo khoé miệng lên nói, “Ta không sao…”
Y Nhân đi qua, ôm A Vô vào lòng, trấn an nàng, “Đừng lo, hắn chỉ mất tích thôi, chưa chắc đã có chuyện gì.” Y Nhân có thể cảm thấy A Vô đang run rẩy.
A Vô ngẩng đầu, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống, “Hắn… Thật sự không có việc gì sao?”
“Võ công của hắn lợi hại như thế, sẽ không có việc gì!” Những lời này là an ủi A Vô, cũng là an ủi chính hắn.
Cố Trường Quân mất tích khiến cho chiến sự liên tiếp bại lui, vì ổn định quân tâm, Tam hoàng tử thành tân thống soái.
“Tam hoàng tử, ta cũng đi! Ta biết y thuật, có thể làm quân y, sẽ không liên lụy tới ngài!” A Vô thỉnh cầu.
Tam Hoàng tử biết mục đích của A Vô, nhưng chiến trường không phải nơi đùa giỡn, hắn nghiêm túc nói: “A Vô, chiến trường nguy hiểm tới mức nào, không cần ta nói ngươi cũng biết, chẳng lẽ ngươi muốn vứt bỏ Y Nhân và Tiểu Nha sao?”
A Vô lắc đầu, “Ta biết rất nguy hiểm, cũng biết rất có lỗi với Y Nhân và Tiểu Nha, nhưng ta thật sự ngồi không được, ta rất lo cho hắn…”
Cuối cùng, A Vô mới hiểu được ba chữ Cố Trường Quân ớm đã khắc vào xương tuỷ của nàng.
Nàng vì báo thù trở về, có thể không chớp mắt mà đạp cha mẹ Lâm gia xuống dưới chân, thậm chí sau này sẽ tự tay đâm Lâm Khuynh Tuyết, nhưng nàng vẫn mềm lòng đối với Cố Trường Quân.
Hận thù của nàng đối với Cố Trường Quân không có sâu như trong suy nghĩ của nàng, nàng chỉ có thể đố kỵ, ghen ghét, ghen ghét vì người Cố Trường Quân thích là Lâm Khuynh Tuyết.