Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử

Chương 26: Báo ân (2)




Mười ngày sau, Tam hoàng tử có thể xuống giường đi lại.

Trong viện, A Vô phơi rất nhiều loại dược liệu mẹt dược liệu, những loại thuốc này đều là nàng nhờ người vận chuyển từ Giang Nam tới đây.

Nhìn sườn mạch nghiêm túc của A Vô, Tam Hoàng tử dựa ở cạnh cửa, dáng vẻ suy tư.

Thấy Tam Hoàng Tử vẫn luôn không nói chuyện, A Vô ngẩng đầu hỏi: “Có phải là ngài có việc muốn nói với ta không?”

“Lần này ngươi hồi kinh, không định đi gặp hoàng huynh sao? Mấy năm nay hắn sống không tốt, vì tìm ngươi, hắn…”

“Ta không muốn nghe bất kỳ việc gì liên quan tới hắn nữa.” A Vô lạnh lùng nói.

Tam Hoàng tử thức thời ngậm miệng lại, nói sang chuyện khác, “Ngươi phơi nhiều dược liệu như thế là vì muốn mở y quán cứu người hay sao?”

A Vô lắc đầu, nói: “Các loại dược này đều là chuẩn bị cho ngài, chờ sức khoẻ của ngài tốt hơn, ngài dán bố cáo thông báo tất cả mọi người trong kinh thành, nói là ở phủ của ngài có đại phu có thể trị liệu ôn dịch, chỉ cần ngài mở phủ cứu người, vậy thì ngài có thể có được toàn thể dân tâm, điều này có tác dụng rất lớn để ngài có thể mượn sức nhân tâm.”

Trong lòng Tam Hoàng tử chấn động, hắn hỏi: “Vì sao ngươi phải lại vì ta mà làm được đến mức độ này?”

“Báo ân!”

“Nhưng ngươi rõ ràng biết năm đó ta cứu ngươi, nguyên nhân chính chỉ là ta nhất thời hứng khởi…”

“Cho dù nguyên nhân của ngài là gì, ngài vẫn cứu tính mạng của ta, đây là sự thật!”

Tam Hoàng tử sững sờ ở tại chỗ, rất lâu không thể phục hồi tinh thần lại, cuối cùng, hắn mới nói một câu: “A Vô, ngươi thật là một người lương thiện.”

“Lương thiện ư? Rất nhanh ngài sẽ không nghĩ như thế nữa!”

Lần này nàng trở về, ngoài việc báo ân, còn có báo thù!

Nửa tháng sau.

Tam Hoàng tử vốn dĩ đã sắp chết đột nhiên khỏi hẳn, không chỉ có mở phủ cứu người, còn mời Hoàng đế khai thương phát lương.

Dưới sự duy trì mạnh mẽ của Tam Hoàng tử, còn có danh y tương trợ, ôn dịch rất nhanh đã được khống chế, người có bệnh tình nhẹ bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp. Bởi vì thế, bá tánh trong dân gian trực tiếp coi Tam Hoàng tử là thần tiên cứu khổ cứu nạn, đầu đường cuối ngõ đều là lời khen ngợi đối với Tam Hoàng tử.

Chỉ cần tiến triển thuận lợi, cơn ác mộng ôn dịch sẽ qua đi.

Tại Vương phủ.

Sau khi Lâm Khuynh Tuyết biết được mẹ Lâm nhiễm ôn dịch, trước tiên là tìm Cố Trường Quân, hy vọng mượn quyền thế của hắn, trực tiếp ra lệnh cho vị thần y kia đến Lâm gia cứu mẹ Lâm.

Cố Trường Quân không gặp nàng, Lâm Khuynh Tuyết đành phải tự mình tìm tới chỗ Tam Hoàng tử.

Sau khi Tam Hoàng tử biết được ý đồ của nàng sau khi đến, trực tiếp bảo tổng quản đuổi nàng đi. Vì thế, Lâm Khuynh Tuyết gây náo loạn rất lâu ở phủ Tam hoàng tử, còn nói là tính mạng của những tiện dân đó không quan trọng bằng tính mạng của mẹ Lâm, hơn nữa, nàng là Cố Trắc phi, là hoàng tẩu của Tam Hoàng tử, Tam Hoàng tử nên nghe theo lời nàng nói.

Khi Lâm Khuynh Tuyết làm ầm ĩ tại tiền viện, A Vô ở phía sau bình phong nghe rõ ràng.

Cuối cùng, tổng quản không kiên nhẫn nữa, tuy rằng đại phu không ra mặt, nhưng đại phu cũng có chuẩn bị hảo dược, mỗi người tới tìm thầy trị bệnh đều sẽ được phát dược, nhưng Lâm Khuynh Tuyết là một kẻ không hiểu chuyện, yêu cầu đại phu phải xuất hiện

Sau khi Lâm Khuynh Tuyết bị mời rời khỏi đây, A Vô từ phía sau bình phong đi ra, khoé môi hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.

“Thật là một kẻ ngu xuẩn vô cùng!”

Tam Hoàng tử tán đồng, “Hoàng huynh cưới nàng, ta cũng rất khó hiểu.”

Tuy rằng xuất thân của A Vô không tốt, nhưng những mặt khác của A Vô thừa đủ để bù vào xuất thân của nàng, nhưng mà sao trước kia mắt của hoàng huynh lại bị mù như thế?

Nghe được lời này, A Vô nặng nề nói: “Cái gì không chiếm được mới là tốt nhất, trước kia Cố Trường Quân cưới ta, chẳng qua là vì khi đó hắn chỉ có hai bàn tay trắng, chờ đến khi hắn có được tất cả mọi thứ, hắn khẳng định sẽ phải có được người hắn muốn nhất!”

Tam Hoàng tử nhún nhún vai rồi nói: “Hoàng huynh cũng là bị ngớ ngẩn, nhưng mà hiện tại hắn hối hận rồi.”

A Vô không muốn nghe hắn nói những thứ đó, hỏi: “Việc ta nhờ ngài điều tra, đã có kết quả chưa?”

A Vô đã từng tưởng Cố Trường Quân phái người đốt thôn xóm, hại chết bà lão, nhưng sau này nàng điều tra lại một chút, phát hiện là có người đã thấy, đêm hôm đó từng có hai đội người đi qua thôn xóm kia, hơn nữa thời gian rất gần nhau. Nói cách khác, những người nàng thấy có khả năng là đã tới sau khi thôn xóm bị lửa đốt.

“Ngoại trừ hoàng huynh, Lâm thừa tướng cũng âm thầm phái người qua đó.”

A Vô trong nháy mắt bộc phát ra một tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi: “Chắc không?”

“Tương đối!”

A Vô cười lạnh lên tiếng, “Thật là buồn cười, năm đó ta coi Lâm gia là người nhà, kết quả là không một ai có thể chấp nhận được ta.”

Có thể là nụ cười của A Vô quá thê lương, Tam Hoàng tử vỗ bả vai của nàng, nói: “Có cần ta hỗ trợ, chỉ cần mở miệng nói.”

A Vô lắc đầu, “Chuyện này để ta tự mình giải quyết đi!”