Ngày xuân ấm áp, đi đường rất chậm, không thấy vất vả chút nào.
“Khi đó, một mình ta áp tải hàng hoá, cứ luôn cảm thấy con đường này không bao giờ kết thúc, hiện giờ lại đi, chẳng mấy chốc đã tới nơi rồi.”
Tống Toàn sớm đã bạc trắng đầu, sống lưng cũng cong, người già rồi, cũng gầy, còn để chòm râu, thoạt nhìn không khác những người già khác là bao.
“Ông nội, không phải là tại vì có chúng ta đi cùng sao? Ông không phải đi một mình, cảm giác nhanh hơn.”
Cháu gái nhỏ dựa vào lòng ngực của mẹ, giọng nói còn trong trẻo ngây ngô.
“Mạt Nhi nói đúng, bởi vì không phải cô đơn, đi sẽ nhanh hơn.”
Tống Toàn hiền từ, bọn trẻ trong nhà không ai sợ hắn.
“Năm đó ông nội trong lòng có vướng bận! Trong lòng ông có bà nội, có cha con, còn có cô của con, luôn luôn lo lắng khi ông không ở nhà chúng ta có bị bắt nạt hay không, có thể sống tốt hay không. Trong lòng có vướng bận sẽ cảm thấy đường dài lắm mộng.”
Ta cũng già rồi, tóc mai đã trắng, lưng đã còng, người cũng béo lên.
“Đúng thế! Ta vẫn luôn lo lắng có người tới gây sự, nàng không nhịn được mà gây sự với người ta thì phải làm sao đây? Nếu bọn họ động thủ thì sao? Nàng giật tóc cào mặt kia sao có thể thắng được? Lời nói của ta trước khi đi nàng tất nhiên sẽ không nghe, nếu bọn họ đến đòi tiền nàng khẳng định sẽ không đưa tiền. Đại Lang ở thư viện, Tú Nhi lại không làm gì được, đợi ta trở về nhất định phải có đứa nhỏ, khi ta không có nhà thì hắn có thể che chở cho nàng.”
“Mỗi ngày chỉ nghĩ có từng ấy, ngày tháng sao dài như vậy? Nhưng mà ai biết được chỉ chớp mắt đã già rồi đâu?”
“Đúng là chỉ chớp mắt đã già rồi!”
Ta cùng hắn còn chưa đủ đâu.
Ta gả cho hắn mới có chồng, có con trai, con gái, có nhà.
Nhiều năm như thế hắn yêu ta bảo vệ ta, cuộc sống cho dù khó khăn cũng chưa từng để ta phải chịu ấm ức.
Mặc dù đã sống tới tuổi này rồi, ta cũng không hiểu vì sao năm đó hắn sẽ cưới ta.
Những người già quen biết trong thôn đã đi quá nửa, ngay cả Lý quả phụ năm đó cãi nhau đánh nhau với ta cũng đi rồi.
Thôn vẫn là thôn cũ, nhưng người không còn là người xưa.
Ta nói chuyện với mấy người già, nhắc tới Hứa lão tam, khi đó rất hận, chỉ là sau khi gả cho Tống Toàn mấy năm, ta đã hoàn toàn quên đi hắn.
Nghe nói hắn đánh bạc trong thành không biết thua bao nhiêu, bởi vì không có tiền trả nợ, chủ sòng bạc đã bán vài mẫu đất còn sót lại của Hứa gia, lại bán cả vợ và con trai hắn nữa.
Cuối cùng còn đánh gãy một chân của hắn, hắn làm ăn mày, đông chết ở đầu đường vào một ngày đông.
Ta không hận cũng không cảm thấy hả giận, chỉ là thổn thức.
Cả đời Hứa lão tam giống như một trò cười.
Hắn vừa sinh ra đã hơn rất nhiều người, không lo ăn mặc, có người hầu hạ.
Nhưng hắn không biết quý trọng, mơ màng hồ đồ mà sống thành như vậy.
Ngày hôm sau sẽ phải trở về, Tống Toàn nói muốn mang ta đi một chỗ.
Đó là một nấm mồ cũ, bởi vì không có người tế bái, cỏ hoang lan tràn, ngay cả nấm mồ cũng không tìm thấy.
Nhưng ta lại biết đây là chỗ nào.
“Sao chàng biết nơi này?” Ta kinh ngạc hỏi Tống Toàn.
“Ta hoá vàng mã cho mẹ của Đại Lang, đường qua đây là gần nhất. Mỗi khi ta đi ngang qua nơi này thì luôn có người ở bờ ruộng kia đào đất, chỉ một lát sau đã đào ra một cái bình, lại ném mấy đồng bạc vào trong đó.”
“Ta đã thấy người đốt tiền giấy cho người chết, lại chưa từng thấy ai đưa tiền đồng thật sự, mới tò mò muốn nhìn xem.”
Tống Toàn cười chỉ chỉ xuống bờ ruộng đã sụp xuống.
Đúng là chỗ đó.
Khi đó ta giúp cửa hàng giày làm đế giày, một tháng có thể kiếm được hơn trăm văn, nhưng tiền kia chưa tới tay ta đã bị Hứa lão tam lấy mất.
Hắn luôn say rượu, ta mới thừa dịp hắn say mà trộm lấy mấy văn, giấu ở đâu cũng không yên tâm.
Nấm mồ này không có ai quản lý, lại cách Hứa gia rất xa, còn hẻo lánh, chẳng có ai chạy tới đào mồ của người ta, mới giấu tiền ở đây.
“Ta mới ngồi ở phía trên bờ ruộng này nghe, người nọ mỗi lần đều lấy tiền ra đếm một lần, lại mắng người một hồi, sau đó lại ước nguyện với nấm mồ vô danh kia. AI có thể ước nguyện đối với người chết chứ? Nhưng người kia lại nói với người chết là hy vọng sẽ bị nhà chồng bỏ, ta cảm thấy rất thú vị, mỗi khi đi ngang qua đều phải nghe lén. Nghe nhiều thành thói quen.”
Hắn kéo tay ta, nói là muốn đi đào tiền mà ta giấu.
“Nghĩ cái gì thế? Ngày ta gả cho chàng đã đào rồi, tổng cộng 427 đồng tiền.”
“Nhớ rõ thật đấy!”
“Đối với ta khi đó chính là một số tiền khổng lồ, ta nghĩ kỹ rồi, nếu chàng đối xử không tốt với ta, ta sẽ mang theo những tiền đồng đố trốn đi.”
“Nàng có ngốc không? Chút tiền ấy thì có thể sống được mấy ngày?”
“Chỉ cần tồn tại sẽ có đường đi, sợ cái gì?”
“Ta chính là nhìn thấy sức mạnh này của nàng…”
Hoá ra là khi đó hắn đã thích ta rồi nha!
Hắn biết ta để ý, mới nói với ta.
(Hết)