Ba năm sau khi kết hôn, một người bạn thân của Cố Hoài trêu chọc hỏi anh ta:
“Lấy một người tàn tật làm vợ, cảm giác thế nào?”
Trong đáy mắt Cố Hoài hiện lên một tia chán ghét, giọng lạnh tanh:
“Giống như lúc nào trong tay cũng phải xách một túi rác màu đen, mãi mãi không thể vứt bỏ.”
Tôi ngồi trên xe lăn, siết chặt tờ giấy chẩn đoán mỏng trong tay, rồi quay người rời đi.
Một tháng sau, tôi chết ở Sydney.
Còn Cố Hoài, sau khi đọc xong cuốn nhật ký của tôi — hoàn toàn sụp đổ.
Bình luận truyện