“Thân phận hiện tại của anh là bạn trai em”
| editor: ilovesther_
Trước khi về trấn Thường Vu còn xảy ra một sự việc khác.
Triệu Mục Trinh và Ước Tây bị chụp lén.
Ngay dưới studio của chị Tinh, cũng không có hành động gì thân mật, trong bức ảnh, hai người đi sát nhau, Ước Tây cúi đầu nghịch điện thoại, Triệu Mục Trinh xách túi giúp cô, tay kia mở khoá xe.
Ánh sáng ở bãi đỗ xe mờ ảo, ngay khoảnh khắc đèn hậu sau đuôi xe loé sáng, hình ảnh bị chụp lại, đăng lên Weibo.
Khoảng cách xa, ánh sáng kém, ảnh chụp lén khá mờ.
Ước Tây đi phía trước, Triệu Mục Trinh đi đằng sau bị cô che gần nửa người, lại đứng ngược sáng, trong ảnh gần như không nhìn rõ mặt anh.
Nhưng Ước Tây thì bị chụp rõ mồn một, không còn cách nào phủ nhận.
Truyền thông vì muốn giật tít câu view, trực tiếp viết rằng Triệu Mục Trinh là nghệ sĩ mới ký dưới trướng chị Tinh — “Nữ chính bộ phim < Bia đá cũ > Triệu Ước Tây bị nghi đang hẹn hò với đàn em cùng công ty”.
Khi tin tức xôn xao trên mạng, Ước Tây đang theo đoàn làm phim < Bia đá cũ > đi quảng bá ở Bình Thành. Đến lúc cô có thời gian rảnh cầm điện thoại lên xem, độ nóng trên mạng cũng đã hạ xuống.
Ước Tây gọi điện thoại cho chị Tinh, định khen ngợi studio đợt này xử lý khủng hoảng truyền thông quá nhanh gọn và hoàn hảo. Chị Tinh bảo không phải phía studio làm.
Ảnh vừa lộ ra, chị Tinh lập tức thông báo họp gấp, lúc đó vẫn chưa bàn xong phương án xử lý.
Ban đầu định tuỳ cơ ứng biến, thừa nhận người trong ảnh là nghệ sĩ mới sắp ký hợp đồng với studio, thậm chí còn phân tích chiều cao, đã tìm được một ứng viên phù hợp.
Cứ nói đó là Trần Nghiêu Sơn.
Sau đó sẽ đính chính, Trần Nghiêu Sơn là cháu trai của chị Tinh, thường xuyên đến studio chơi, chưa debut, là bạn thân ngoài đời của Ước Tây, hai người không có mối quan hệ yêu đương.
Dư luận tất nhiên không dễ bị qua mặt như vậy, giới truyền thông càng khó lừa, nhưng nếu cứ thuận theo độ hot để tiếp tục làm nhiễu đối tượng, thì sau này dù có bị ai đó đào sâu thêm, cũng không thể moi ra được gì giữa Ước Tây và Trần Nghiêu Sơn.
Định hướng xử lý truyền thông ban đầu là như vậy.
Chị Tinh còn chưa kịp bàn bạc với Trần Nghiêu Sơn, văn bản giải thích của studio còn chưa đăng lên, độ hot trên mạng đã được dập xuống.
Chị Tinh liên hệ một người bạn làm bên truyền thông hỏi thăm thử, đối phương nói là do phía đoàn làm phim < Bia đá cũ > dập dư luận, ra tay rất hào phóng, nhưng không rõ là Cát Mạn Sinh hay Hà Hồng Trác làm.
Người ngoài không biết mối quan hệ yêu đương giữa Ước Tây và Triệu Mục Trinh, cũng không biết Cát Mạn Sinh là mẹ ruột của Triệu Mục Trinh, nên tất nhiên không thể ngờ rằng Ước Tây và Cát Mạn Sinh còn có một tầng quan hệ như vậy.
Chỉ nghĩ Ước Tây là nữ chính của < Bia đá cũ >.
Người bạn kia có quan hệ khá tốt với chị Tinh, trong điện thoại còn khen ngợi một hồi, nói đoàn làm phim < Bia đá cũ > ngay cả tin tức tình cảm cũng sẵn sàng đè xuống giúp Tây Tây, chứng tỏ trọng tâm quảng bá phim giai đoạn sau chắc chắn sẽ đặt vào Tây Tây, chị Tinh giỏi thật đấy!
Chị Tinh dở khóc dở cười trong lòng, tôi giỏi cái gì đâu, là tiểu tổ tông nhà tôi giỏi, bạn trai của tiểu tổ tông giỏi, mẹ của bạn trai lại càng giỏi.
Ước Tây ngay từ lúc bắt đầu yêu đương đã nói rõ với chị Tinh, không hề giấu diếm. Chị Tinh cũng chỉ có một yêu cầu duy nhất, Ước Tây phải đảm bảo không vì yêu đương mà lơ là công việc, ngoài ra không có ý kiến gì.
Ước Tây vốn không đi theo hình tượng nữ thần quốc dân, cũng không dựa vào việc tạo cp để đánh bóng tên tuổi. Cá nhân chị Tinh còn ủng hộ các nữ diễn viên nên trải nghiệm tình cảm nhiều hơn, có trải nghiệm thì mới không bị đóng khung mãi trong những dạng vai ngốc nghếch ngọt ngào của phim thần tượng.
Tán gẫu vài câu, chị Tinh nói: “Lát nữa chị còn có cuộc họp, em muốn cảm ơn thì đi cảm ơn mẹ chồng tương lai của em ấy. Thôi được rồi, sau này địa vị của em trong nhà chắc không cần chị phải lo nữa đâu nhỉ.”
Cát Mạn Sinh và Ước Tây có cùng quan điểm trong việc công khai tình cảm, không ngại công khai, cô và Triệu Mục Trinh chẳng có gì phải che giấu cả, nhưng cũng không muốn vì công khai mà mang đến những lời bàn tán và suy đoán vô căn cứ.
Hơn nữa, với độ tuổi của Ước Tây bây giờ, đợi thêm vài năm nữa rồi mới thông báo với công chúng rằng cô có một người bạn trai đã yêu nhau nhiều năm, sẽ dễ nhận được sự thấu hiểu và chúc phúc hơn là ở tuổi 19 đã nói mình gặp được chân ái.
Cát Mạn Sinh bảo Ước Tây cứ yên tâm, bên truyền thông để bà lo, không cần vì chuyện lần này mà sợ hãi không dám ra ngoài cùng Triệu Mục Trinh.
“Thanh niên tụi con ấy mà, cứ vui vẻ yêu đương là được rồi.”
Cát Mạn Sinh lại hỏi: “Sắp nghỉ hè rồi phải không, lần trước gặp chị Tinh, cô ấy nói hè này con không có nhiều lịch trình lắm. Có dự định gì chưa, hai đứa có muốn đi du lịch đâu đó không? Chuyện sửa nhà ở ngõ Du Bình đã có trợ lý Đường trông chừng rồi.”
Ước Tây nghĩ một lát rồi nói: “Dạ… cũng coi như là đi du lịch, bọn con định về trấn Thường Vu chơi.”
Cát Mạn Sinh hơi khựng lại, dường như không tin nổi.
Ước Tây từ biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt Cát Mạn Sinh mà đoán được suy nghĩ trong lòng bà, có lẽ bà đang âm thầm tiếc nuối cho con trai mình, đã có thể thông minh như bố nó, tại sao lại cũng ngốc nghếch như bố nó luôn thế.
Cát Mạn Sinh nhìn Ước Tây bằng ánh mắt cảm kích như thể được cứu rỗi, bà thầm nghĩ, nếu không có Ước Tây, có khi con trai bà học xong đại học cũng chưa chắc đã chịu ở lại Bắc Hi.
“Có bao giờ con thấy nó nhàm chán không?”
Cát Mạn Sinh hỏi một cách chân thành.
Ước Tây lắc đầu: “Không ạ. Con đã gặp rất nhiều chàng trai cùng lứa tuổi ‘không nhàm chán’, nhưng con không thấy thích. Con cảm thấy Triệu Mục Trinh không phải là nhàm chán, anh ấy chuyên tâm, điềm tĩnh, có một thế giới nội tâm vô cùng phong phú. Anh ấy rất thông minh và cuốn hút.”
Cát Mạn Sinh chợt nhẹ giọng hỏi: “Có phải rất rộng lớn đúng không?”
“Đúng ạ!” Ước Tây nói ngay, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh của Triệu Mục Trinh ở những khoảnh khắc khác nhau, “Có đôi khi con cảm thấy, nhìn anh ấy giống như đang nhìn vào một dải ngân hà. Những ánh sáng đó đều mờ ảo, không tranh giành, không phô trương, nhưng hoàn toàn không thể phớt lờ. Đó là một vũ trụ hoàn chỉnh, rộng lớn và hùng vĩ.”
Vốn đang nói rất nhập tâm, chợt vô tình liếc thấy Cát Mạn Sinh ở phía đối diện thấp thoáng một nụ cười trên môi, Ước Tây ngượng ngùng hạ thấp giọng, hai chữ “hùng vĩ” cũng nhỏ đi hẳn.
Cô nhận ra hình như mình đang thể hiện quá nhiều “não yêu đương” trước mặt mẹ của bạn trai, nhưng không ngờ, Cát Mạn Sinh lại cất lời: “Tốt quá.”
Hai từ ngắn gọn đơn giản, thốt ra rất khẽ, nhưng khiến Ước Tây tưởng bà còn muốn nói thêm điều gì.
Nhưng không còn nữa.
Bà chỉ giữ nụ cười dịu dàng, trong ánh đèn ấm áp của nhà hàng, lặng lẽ nhìn Ước Tây. Ánh mắt ấy như đang cố vớt một bức tranh mờ ảo từ dưới nước lên, tại vô số chỗ nhoè nhoẹt, cố gắng phác thảo lại từng đường nét.
Bức tranh cũ không thể khôi phục hoàn chỉnh, nhưng ngay lúc này, khi những đường nét mới dần hiện ra, bà vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc rung động ngày ấy.
Rất đỗi yêu thương, chân thành chúc phúc.
·
Đầu tháng Bảy, Ước Tây và Triệu Mục Trinh lần lượt kết thúc kỳ thi ở trường. Triệu Mục Trinh mới lấy bằng lái chưa đầy một năm, nên chưa được phép tự lái xe trên đường cao tốc. Phương án tự lái xe không khả thi, họ quyết định đi máy bay về thành phố Nam Hồ.
Sau đó sẽ đi taxi từ thành phố Nam Hồ về thị trấn Thường Vu.
Ước Tây xưa nay luôn rất ghét việc thu dọn hành lý, cô lôi hết quần áo muốn mang theo ra, nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu sắp xếp từ đâu.
Bình thường đều là Tiểu Cốc lo mấy việc lặt vặt này cho cô, nhưng bây giờ đã có bạn trai rồi, đương nhiên là gọi điện giục bạn trai đang ở ký túc xá mau qua giúp.
Chiều hôm đó Triệu Mục Trinh mới thi xong môn cuối, về ký túc xá lấy mấy bộ quần áo, giày dép, máy tính và một số vật dụng cá nhân.
Những cuốn sách cần đọc anh đã gửi chuyển phát về trấn Thường Vu từ trước, hành lý lúc này rất gọn nhẹ.
Kéo vali đến nhà Ước Tây.
Ghế sofa trong phòng khách bị phủ kín bởi vô số quần áo, không còn một kẽ hở nào. Ước Tây mặc váy ngủ, đi dép lê, đứng giữa đống đồ, hết nhìn chỗ này lại liếc chỗ kia, phiền não cắn móng tay, mãi mà chưa quyết định được.
Triệu Mục Trinh đặt vali ở cửa, thay dép lê, bước đến hỏi: “Sao thế?”
Là nỗi phiền muộn muôn thuở của con gái – trong tủ đồ luôn thiếu một chiếc váy mới ư?
“Em không thích mấy cái này à? Trưa mai bay rồi, hay bây giờ đi mua nhé?”
Ước Tây nhăn nhó nói: “Không phải… mấy bộ này em đều thích hết, nhưng bọn mình chỉ ở trấn Thường Vu khoảng nửa tháng, chắc không cần mang nhiều thế này đâu nhỉ?”
Triệu Mục Trinh nhìn quanh, cảm thấy số lượng quần áo này đủ để mặc cả mùa, khéo léo nói: “Đúng là hơi nhiều một chút. Nhưng nếu em muốn mang hết cũng không sao, ký gửi hành lý ở sân bay là được mà.”
“Nhưng mà mấy bộ này liệu có không phù hợp với trấn Thường Vu không?”
Năm ngoái, trong sự không tình nguyện của Ước Tây, chị Tinh vẫn kiên quyết đưa cô đến trấn Thường Vu để trải nghiệm cuộc sống thị trấn cổ. Sau khi phản đối không có kết quả, Ước Tây đành tự mình thu dọn hành lý một lần.
Kết quả là bị chị Tinh gạt bỏ.
Không cho cô mang.
Chị Tinh còn nhẹ nhàng khuyên nhủ, nói là cô đi để trải nghiệm cuộc sống ở trấn cổ, chứ không phải đi phổ cập xu hướng hè năm nay.
Nhưng năm nay là về nhà cùng bạn trai, chẳng lẽ vẫn không được phổ cập xu hướng hè?
Triệu Mục Trinh không hiểu “không hợp” mà cô nói là ý gì.
“Em nói bộ nào?”
Ước Tây tiện tay vớ lấy một chiếc áo nhỏ màu đen, cổ vuông classic, dây rút ở eo, vạt áo dài ngang sườn, vừa đủ che đi hình xăm con thỏ của cô.
“Cái này nè!”
Triệu Mục Trinh nhìn rồi nói: “Cũng hợp mà.”
Thành phố Bắc Hi giờ đang là mùa hè, kiểu áo ngắn lộ eo này Ước Tây đã mặc vài lần rồi, eo cô thon, da trắng, mặc cái này cực kì đẹp.
“Chỉ là… ông nội anh có thể sẽ lo em bị lạnh bụng.”
Ước Tây nhanh chóng thông suốt: “Vậy thì thím anh chắc chắn cũng lẽ ‘lo lắng’ cho em, rồi bà ấy sẽ đem nỗi lo đó kể cho một nửa hàng xóm ở ngõ Mão Nhật nghe, cuối cùng là cả xóm đều sẽ đến ‘lo lắng’ cho em!”
Nghĩ đến cảnh các bác gái trong ngõ ngồi uống trà chiều bàn về cái áo hở eo của mình, Ước Tây lập tức hết hứng mặc. Chiếc áo nhỏ bay thẳng ra ngoài, pass!
Ước Tây xua tay, đầu hàng với hiện thực.
“Thôi thôi, không đi phổ cập xu hướng thời trang nữa.”
Cô vào phòng lục lọi một hồi, tìm ra hai chiếc váy dài vải lanh màu nhạt, rồi lại đứng trước gương ướm thử bộ đồ mùa hè phong cách Anh quốc.
Màu cà phê nhạt, phong cách đồ công sở, mặc vào sẽ hơi giống tomboy. Nhưng Ước Tây có mái tóc dài đến tận eo, cộng thêm gương mặt vừa lãnh đạm vừa kiêu kỳ, hoàn toàn đủ sức trung hoà những đường nét cứng cáp của bộ đồ.
“Mặc bộ này có được không?”
Triệu Mục Trinh: “Được. Trời nắng to, em nhớ mang mũ nhé.”
Ước Tây nói: “Em không mang đâu, đến lúc đó đội mũ của anh.”
Triệu Mục Trinh: “Ừm.”
Mới chọn được ba bộ, Ước Tây đã thấy phiền phát bực, gạt hết đống quần áo trên ghế sofa ra, rồi nằm phịch xuống chỗ trống. Cô dùng chân cọ cọ cánh tay Triệu Mục Trinh, khẽ hừ hừ.
“Chỉ mang ba bộ này thôi sao?”
Anh chuẩn bị cất quần áo vào vali.
Ước Tây nói: “Tất nhiên là không rồi. Anh chọn đi, chọn mấy bộ anh thấy em mặc đẹp ấy.”
Triệu Mục Trinh gấp hai chiếc váy vải lanh lại, xếp vào một góc vali, nghiêm túc nói: “Em có đẹp hay không không phải do quần áo quyết định. Không mặc gì cũng vẫn rất đẹp.”
Vừa dứt lời, một chiếc gối ôm nhỏ bay đến, đập thẳng vào vai anh.
“Triệu Mục Trinh, anh tiêu rồi! Anh không còn là ánh sáng thuần khiết và tươi đẹp của trấn Thường Vu nữa rồi!”
Khoé môi anh cong lên, nếp mí mắt gấp lại, trong đôi mắt tràn ngập ý cười, bình thản phản bác: “Ai muốn làm ánh sáng thuần khiết của trấn Thường Vu chứ?”
Anh nhặt gối ôm lên, bước lại gần. Ước Tây nằm trên sofa nhìn anh, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh từ từ phóng đại trước mắt, cho đến khi không thể gần hơn được nữa.
Môi cô ấm lên, có một đầu lưỡi ướt mềm khẽ lách vào, mang theo hơi thở sạch sẽ dễ chịu của riêng anh.
“Thân phận hiện tại của anh là bạn trai em.” Nói xong, anh còn muốn Ước Tây xác nhận: “Phải không?”
Ước Tây như bị nụ hôn làm cho ngẩn ngơ, đôi mắt trong veo mở to, khẽ ưm một tiếng. Cô nằm trên sofa, giống như một con cá nhỏ nằm trên thớt đã từ bỏ phản kháng, ngoan ngoãn chờ bị người ta thu phục.
Anh bây giờ thực sự hôn rất giỏi.
Ước Tây thậm chí còn nghi ngờ, lúc không gặp mặt, có phải Triệu Mục Trinh đã bỏ bê học hành, suốt ngày chỉ nghiên cứu mấy chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt, hại nước hại dân này không. Nếu không, tại sao anh lại giỏi đến vậy!
Nhưng theo thông tin tình báo từ Vệ Bân, anh vẫn đang là “trùm học” vững vàng của chuyên ngành có tính cạnh tranh cao nhất nhì Đại học Hi.
Thậm chí một người bạn cùng phòng khác còn thẳng thắn chỉ trích Triệu Mục Trinh rằng: “Cậu yêu đương với ngôi sao nữ mà thành tích không hề tụt dốc, cậu không thấy đây là đang thiếu tôn trọng đối với cô ấy sao?”
Thu dọn hành lý xong, hai người xuống tầng tìm một quán ăn tối. Ăn xong lại đi dạo trung tâm thương mại một vòng, định chọn vài món quà mang về cho Triệu Tú Tú và những người khác trong nhà.
Ước Tây không giỏi chọn quà cho bé gái, son môi, nước hoa, đồ trang điểm, đều không phù hợp với độ tuổi của Triệu Tú Tú. Sau nửa vòng đi dạo, cô thở ngắn than dài, miệng lẩm bẩm không biết nên mua gì.
Triệu Mục Trinh nói: “Mua cho con bé bộ tài liệu học tập đi, mua loại lớp 4, Toán Văn Anh, khai giảng là dùng được luôn.”
Món quà này đúng là “bốc thuốc đúng bệnh”, không còn gì phù hợp hơn.
Ước Tây nghe xong, ánh mắt liếc sang, khoé miệng giật giật, lập tức đồng cảm với Triệu Tú Tú, “Về em phải mách Tú Tú, người anh trai mà con bé yêu quý nhất đã từng có suy nghĩ đáng sợ như vậy!”
“Con bé không phải yêu quý anh nhất đâu, thích em nhất đấy. Chú bảo là từ hôm được nghỉ hè, ngày nào Tú Tú cũng đếm ngón tay chờ ngày em về trấn Thường Vu, còn xé nhầm mất hai tờ lịch rồi.”
Ước Tây có chút được yêu quý mà lo sợ, nhưng vẫn khá đắc ý: “Sao con bé lại thích em vậy nhỉ? Em cũng đâu có gì tốt đâu.”
Triệu Mục Trinh nhìn xung quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở một cửa hàng đồ lưu niệm, anh thu ánh mắt về, nhìn Ước Tây đang tự vấn bản thân.
“Em không phát hiện ra sao?”
Ước Tây ngẩng đầu: “Phát hiện gì cơ?”
Triệu Mục Trinh nói: “Nhà anh ai cũng rất thích em, đợi em về sẽ biết.”
Ước Tây kiêu ngạo hừ một tiếng, quay đầu kéo Triệu Mục Trinh đi về phía cửa hàng đồ lưu niệm kia: “Dù em không về cũng biết, ai trong nhà anh cũng thích em hết, chắc chắn là do di truyền!”
Triệu Mục Trinh bật cười: “Cái này sao lại là di truyền?”
Ước Tây lại bắt đầu nói lý lẽ ngang ngược: “Di truyền đấy! Cả nhà anh đều mê sắc đẹp mà.”
Cuối cùng Ước Tây mua cho Triệu Tú Tú cả trăm cái kẹp tóc, dây buộc tóc và băng đô, món nào cũng được gói riêng thành từng hộp nhỏ, họ đứng chờ đóng gói ở quầy thanh toán một lúc khá lâu.
Hộp nọ chồng lên hộp kia, nhìn thôi cũng có chút giật mình.
“Nhiều quá, liệu có dùng hết không?”
Ước Tây nói: “Con gái mà, đều thích cái cảm giác vừa phung phí vừa xài mãi không hết như thế này.”
Triệu Mục Trinh trầm ngâm gật đầu: “Anh hiểu rồi.”
.
Chuyến bay từ Bắc Hi đến Nam Hồ mất hơn ba tiếng. Sau khi hạ cánh, họ lấy hành lý, rời khỏi sảnh sân bay để bắt taxi.
Toàn bộ hành lý đều do Triệu Mục Trinh xách, ánh nắng bên ngoài sân bay chiếu thẳng xuống, cảm giác chói chang này đã lâu rồi không gặp.
Ước Tây rất thích mùa hè ở trấn Thường Vu, lúc nào cũng luôn miệng nói với giọng hoài niệm.
Trước đây Bặc Tâm Từ từng hỏi, mùa hè ở trấn Thường Vu có gì khác so với mùa hè ở thành phố Bắc Hi? Ước Tây khi đó không thể diễn tả được.
Lúc này, cô chụm bốn ngón tay làm thành một cái mái che trước mắt, nheo mắt nhìn thử mặt trời tháng Bảy ở phương Nam — ánh sáng trắng lóa đến chói mắt.
Là một kiểu nóng bỏng có tính xuyên thấu.
Không che chắn, không rào cản, thuần tuý đến tận cùng.
Chiếc xe chạy qua khu nội thành Nam Hồ, rồi tiếp tục hướng về thị trấn Thường Vu. Đi ngang qua con đê chống lũ, Ước Tây thấy cảnh vật vẫn y hệt như lần trước đến.
Những cánh đồng bị nắng thiêu héo rũ, xa xa lác đác vài căn nhà tường trắng ngói đen, ba năm căn tụm lại, vùn vụt lướt qua ngoài cửa kính.
Ngẩng đầu là bầu trời xanh ngắt, lững lờ vài đám mây trắng trôi.
Xe băng qua hàng cây dương mọc hoang dại bên đường, xóc nảy giữa bóng râm và nắng gắt, bánh xe thô ráp lăn qua từng đống ổ gà, cuốn tung đống bụi bay ngược ra phía sau.
Trong xe điều hoà mát lạnh, nhưng ngón tay chạm vào cửa kính dán màn đen chống nắng vẫn thấy hơi nóng. Ước Tây chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vẫn ngỡ ngàng như lần đầu tiên tới đây.
“Trời ơi, không ngờ em vẫn còn nhớ y nguyên. Rõ ràng lần trước tới đây em bực chết đi được, chỉ hận xe không thể hỏng máy ngay giữa đường, để chị Tinh đưa em quay về thì tốt rồi.”
Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp.
“Hoá ra lúc đó em không muốn tới đây đến vậy à.”
Ước Tây quay đầu, thẳng thắn nói: “Đương nhiên, một chút cũng không muốn. Ai mà lại muốn đến một nơi xa lạ để nghỉ hè chứ. Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, gặp phải người như thế nào?”
Ánh sáng trong xe liên tục thay đổi theo những bóng cây loang lổ vụt qua, sáng rồi lại tối, như tách rời mà cũng như chồng lên nhau.
Triệu Mục Trinh khẽ cong khoé môi, trong mắt như cất giấu những gợn sóng, lặng lẽ nhìn cô.
“Vậy bây giờ em biết rồi chứ?”
Ký ức được lật lại, dừng ở trận mưa lớn vào ngày phơi gia phả ở trấn Thường Vu, ngày mùng Sáu tháng Sáu.
Không hề đoán trước, cũng chẳng thể ngăn cản.
Trong ánh hoàng hôn rực rỡ sau cơn mưa, có một vầng sáng cam dịu dàng, phủ lên núi xanh ngói xám, phủ lên cây cỏ nhân gian, phủ lên con sông dài uốn lượn quanh thị trấn, cuối cùng dừng lại ở đầu ngõ Mão Nhật.
Dừng lại trên người thiếu niên đã vì cô mà dầm mưa quay về.
Nước nhỏ tí tách dưới mái hiên cũ, cô vẫn luôn đứng đó đợi anh, “tách” một tiếng, một giọt rơi xuống, ướt đẫm lòng bàn tay trắng ngần mềm mại của cô.
Có thể nghe thấy rõ âm thanh trong trẻo ấy.
Giống như câu trả lời của cô vậy.
“Là gặp được Triệu Mục Trinh.”
— Kết thúc chính văn —
.
Tác giả: Kết thúc ở nơi bắt đầu chính là sự viên mãn tuyệt vời nhất. Mong rằng ai cũng có thể gặp được điều mình khao khát, gặp được người mình yêu thương. Tất nhiên câu chuyện chưa dừng lại ở đây, hẹn gặp lại trong phần ngoại truyện nhé~