Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 78: Không biết thần có thể xem vết thương của bệ hạ được không?




Sau một hồi tra xét xong, gần như có thể chắc chắn rằng người đã tiếp xúc với đám tàn dư ở sau núi chính là Tri Ngu rồi.

Nếu đổi lại là kẻ khác, e rằng bọn họ đã lôi nàng vào phòng tra tấn mà không cần phải nói lời nào, những dụng cụ tra tấn đó vừa đáng sợ lại vừa hiệu quả với nàng.

Mặc dù vậy, hắn cũng có những cách khác thích hợp hơn…

Nhưng nếu không cần thiết, Thẩm Dục không muốn dùng đến những biện pháp quá đáng với nàng.

Dáng vẻ thiếu nữ ngoan ngoãn khép mi, chủ động hé mở đôi môi nhỏ nhắn để đón nhận nụ hôn của hắn, quả thật làm người ta nảy sinh lòng xót thương từ tận đáy lòng.

Tuy không có ý định sinh con nhưng vì nàng thích nên hắn đã đồng ý.

Vậy thì nàng nên ngoan ngoãn hơn một chút.

Nếu không, hắn cũng có thể sử dụng những biện pháp khác để khiến nàng không còn ý định chống đối hắn nữa. 

Nam nhân cụp mi xuống, đáy mắt sâu thẳm tối tăm dường như đang cân nhắc những cách đối xử khác nhau tùy theo câu trả lời của nàng.

Rõ ràng là hắn đã dành cho nàng quá nhiều sự nuông chiều không nên có.

Giống như một con rắn xưa nay không ăn thịt, nhưng đến một ngày nọ đột nhiên thèm ăn thịt và bắt đầu say mê mùi hương và vị thịt của thỏ.

Thế nhưng mỗi ngày nó chỉ có thể li.ếm láp, quấn quanh con mồi, đối với nàng mà nói thì điều này là quá sức chịu đựng, nhưng thực ra hắn đã phải kiềm chế lắm rồi.

Bằng không, nếu bỏ mặc cho những h.am m.uốn đen tối xấu xa kia, thân thể nhỏ nhắn, mềm mại của nàng làm sao có thể chịu đựng nổi?

Đương nhiên, trạng thái gần như đôi bên đều có tình ý này khiến hắn vô cùng thích thú.

Vốn dĩ hắn không cần những cảm xúc dư thừa như thế.

Nhưng lại giống như một đứa trẻ bị nghiện sau khi đã nếm được vị ngọt của kẹo, không phải không bỏ được mà là không muốn bỏ.

Đương nhiên Tri Ngu không biết trong lòng đối phương đang có ý đồ xấu xa gì.

Nàng vẫn còn chấn động bởi những lời hắn vừa nói.

“Nàng còn điều gì muốn nói với ta nữa không?”

Có lẽ là do góc độ, khuôn mặt mỹ nhân hướng về phía cửa sổ, ánh nắng bên ngoài chiếu lên gò má khiến những giọt lệ càng long lanh, gò má trắng như tuyết tựa như cánh hoa đẫm sương mai.

Nam nhân chìm trong bóng tối phía sau nàng trở nên âm trầm, khó đoán, khiến người ta không khỏi sợ hãi vì những lời hắn nói hôm nay.

Nếu nàng là một con quái vật, hắn chính là con ác quỷ có thể nuốt chửng quái vật.

Thân thể nàng khẽ run lên, cổ họng cũng hơi nghẹn lại.

Ngay khi đầu ngón tay của đối phương sắp chạm vào giọt lệ còn vương trên má nàng, toàn thân nàng giật bắn lên, theo bản năng muốn né tránh.

Thấy sắc mặt hắn dường như thay đổi vì điều này, nàng cũng không thèm che giấu nữa mà vội vàng giải thích trong tiếng nức nở.

“Ta … ta làm tất cả những điều đó chỉ là để tự bảo vệ mình, chưa từng hại ai cả…”

“Lấy lòng Thẩm Trăn là vì ta nghĩ phu quân thích Thẩm Trăn, còn tiếp cận công chúa Thanh Hòa cũng bởi vì công chúa yêu mến ta…”

“Chàng biết không, lang quân… ta vốn chẳng được ai yêu quý, cũng chẳng có ai thật lòng muốn làm bạn với ta cả.”

Thật ra câu nói sau cùng là lời thật lòng. Danh tiếng của nguyên chủ trước đây vốn tệ hại đến cực điểm, những nữ tử đoan trang ai ai cũng khinh thường Tri Ngu.

Nàng cúi đầu rơi lệ, tựa như bao nhiêu áp lực nặng nề đều hóa thành nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống cằm.

“Chuyện ở sau núi là do ta suy nghĩ lệch lạc. Ta muốn lập công, chỉ mong đến khi lang quân phát hiện ra bí mật của ta, có lẽ sẽ xem xét những công lao đó mà tha thứ cho ta… Nhưng ta không lập được công, ngược lại còn để bọn người kia chạy thoát…”

Lời nói dối này sẽ không bị vạch trần cho đến khi Thẩm Dục bắt được những người đó.

Thẩm Dục lặng lẽ lắng nghe nàng giải thích từng chuyện một, nhưng có tin hay không, hắn không nói rõ.

Chỉ là ánh mắt nhìn nàng rơi lệ không ngừng, đôi môi sắp bị nàng cắn đến bật máu.

Hắn không nói tin hay không, chỉ trả lời mơ hồ: “Có lẽ chỉ cần sau này nàng không phạm sai lầm nào nữa…”

Nắm được nhược điểm của nàng, hắn không cần vội vã xử lý tất cả trong một lần.

Có vẻ không muốn ép nàng đến đường cùng, Thẩm Dục liền chậm rãi nói tiếp: “Bây giờ cùng ta đi dùng bữa trưa.”

Trước khi trở về phủ, hắn đã sai người chuẩn bị sẵn bữa trưa.

Nghĩ đến khi ở Tri gia, nàng vì quá lo lắng mà chẳng ăn được bao nhiêu.

Tri Ngu chẳng còn tâm trí để ăn, chỉ khẽ nói: “Ta không đói…”

Thẩm Dục vốn định lui bước, nhưng bất chợt lại nhìn nàng, ánh mắt mang vài phần ẩn ý: “Chẳng lẽ, nàng thật sự muốn ăn thịt người sao?”

Nghe vậy, Tri Ngu vội vàng lắc đầu: “Không… không cần đâu, ta chỉ cần ăn chút cháo kê là được rồi…”

Nàng sợ hắn không yên tâm, vừa khóc vừa nhỏ giọng nhấn mạnh: “Ta ăn chay…”

Thẩm Dục thấy nàng khóc đáng thương đến như vậy, đưa tay lau đi nước mắt cho nàng, giọng điệu lại càng thêm khó lường: “Vẫn cần phải ăn nhiều món mặn hơn một chút.”

Sau đó dùng thêm một bữa trưa rồi sai người hầu đưa nàng đi nghỉ ngơi.

Lúc này, Thẩm Dục mới rời đi, tiếp tục xử lý những chuyện còn dang dở trong tay.

Bên này, Tri Ngu lại ngủ thẳng một mạch tới khi trời tối hẳn.

Các tỳ nữ đứng ngoài cửa đều thấy kỳ lạ.

“Từ khi trở về phu nhân vẫn ngủ trong phòng, có nên vào xem thử không…”

Một tỳ nữ khác lắc đầu với nàng ta.

“Đừng vào…”

Nàng ta còn khẽ liếc mắt về phía khe cửa, hạ giọng nói: “Lang quân đã dặn rồi, để phu nhân yên tĩnh một mình, không ai được phép quấy rầy.”

Dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng tỳ nữ đó vẫn không dám làm trái lời lang quân, đành kìm nén tò mò, ngoan ngoãn đứng chờ ngoài cửa, chờ phu nhân sai khiến bất cứ lúc nào.

Thế những Tri Ngu trong phòng lại không hề ngủ say như họ tưởng.

Sau khi tỉnh dậy, nàng lập tức liên hệ với hệ thống đã đưa nàng đến nơi này và đề cập đến vấn đề này.

Từ khi cốt truyện chính bắt đầu, hệ thống sẽ không tùy tiện can thiệp, trừ phi phát hiện có sự kiện khác ngoài nhân vật chính có thể dẫn đến cái chết của Tri Ngu.

Nếu không, một khi hệ thống can thiệp thì đã không cần đến sự tồn tại của nhân vật như Tri Ngu, hoàn toàn có thể tự điều khiển một con rối để hoàn thành mọi việc.

Thế nhưng hiện giờ, Thẩm Dục lại nói với Tri Ngu rằng nguyên chủ đã chết.

Điều này khiến Tri Ngu không thể không liên hệ ngay với hệ thống xem chuyện gì đã xảy ra.

Hệ thống đáp: “Có lẽ là đến muộn một bước…”

Đối phương nói: “Mỗi lần khởi động lại đều sẽ có những sai lệch, lần này cũng không phải ngoại lệ.”

“Có thể thấy, ngươi không phải người được chọn.”

Dù sao thì trong hoàn cảnh không có bất kỳ tác động hay chỉ dẫn từ bên ngoài, Thẩm Dục cũng không phải là người sẽ hành động theo kịch bản được định sẵn.

Hắn muốn giết bất cứ ai mà hắn muốn và ở bất cứ nơi nào hắn muốn, hoàn toàn tùy hứng, không chịu bất kỳ sự khống chế nào.

Bởi vì những sai lệch do nam chính mang lại nên hệ thống đã đưa ra cho Tri Ngu hai sự lựa chọn:

Một là đưa nàng quay trở lại thế giới ban đầu ngay lập tức.

Hai là cho dù nhiệm vụ thất bại, nàng vẫn có thể tiếp tục sống ở thế giới này thêm mười năm nữa.

Trong vòng mười năm đó, nàng sẽ chết vì chiến loạn.

Đợi sau khi chiến tranh kết thúc, thế giới này sẽ được khởi động lại, sau đó Tri Ngu sẽ được quay về nơi ở ban đầu của mình xem như một sự bù đắp.

Thoạt nhìn là bù đắp, nhưng kết cục cuối cùng vẫn phải quay về…

Tri Ngu vô cùng bối rối, chỉ có thể đáp lại một câu: “Để ta suy nghĩ thêm đã.”

Trong khoảnh khắc bình tĩnh ấy, có lẽ do áy náy, hệ thống đã cho phép Tri Ngu đọc lại cuốn sách đó thêm một lần nữa.

Lần này, Tri Ngu đọc rất cẩn thận, sợ bỏ qua bất kì chi tiết nào.

Vài ngày trôi qua, Tri Ngu luôn tìm cách tránh mặt Thẩm Dục, dường như đối phương cũng không muốn thúc ép nàng, để nàng tự mình suy nghĩ rõ ràng.

Có lẽ tình hình trong cung đã ổn định, Thanh Hòa nhanh chóng phái người đến mời Tri Ngu vào cung, có lẽ vẫn muốn cùng nàng bàn luận chuyện tiếp theo còn chưa phân tích xong.

Tri Ngu thấy chuyện này vẫn còn có thể xoay chuyển được, trong lòng khẽ mừng thầm.

Thế nhưng nghĩ đến chuyện phải có được sự đồng ý của Thẩm Dục, tâm tình nàng lại trầm xuống lần nữa.

Sáng sớm hôm sau, nàng liền rụt rè đến Thính Vân Đường để dùng bữa sáng cùng nam nhân đó.

Thẩm Dục cũng không bất ngờ khi thấy nàng cuối cùng cũng chịu xuất hiện.

Sau khi Tri Ngu lặng lẽ dùng xong bữa, thấy hắn đứng dậy, không nhịn được mà mở miệng nhắc đến: “Lang quân, ngày mai công chúa Thanh Hòa mời ta vào cung…”

Thẩm Dục xắn nhẹ tay áo, sau đó nhúng tay vào nước ấm trong chậu để rửa tay.

Tri Ngu sợ hắn không để ý đến mình, vội vàng bước tới, ra hiệu với tỳ nữ rồi nhẹ nhàng đón lấy khăn tay trong tay nàng ta.

Sau đó lại chủ động nói: “Ta giúp lang quân lau tay.”

Thẩm Dục rũ mắt nhìn biểu cảm của nàng nhưng không nói gì.

Nàng nâng tay hắn lên, dùng khăn tay mềm mại nhẹ nhàng, tỉ mỉ lau khô từng ngón tay hắn.

Hắn trầm giọng hỏi: “Nàng vẫn còn sợ ta sao?”

Tri Ngu nghe vậy, hàng mi khẽ run lên, vừa định mở miệng thì nghe nam nhân bật cười một tiếng.

“Ta có một bí mật, nàng có muốn nghe không?”

Tri Ngu nín thở, đưa mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện người hầu đang bận rộn làm việc khắp phòng.

Đã là bí mật, hắn nói ở đây chẳng phải sẽ bị người khác nghe thấy sao?

Thẩm Dục nói: “Lại đây, ta nói nhỏ bên tai nàng.”

Quả nhiên, Tri Ngu từng bước tiến lại gần.

Không ngờ nam nhân vừa cúi đầu xuống, môi mỏng chạm vào vành tai nàng, đột nhiên hắn ngậm lấy vành tai trắng nõn mềm mại của nàng rồi khẽ cắn.

Mỹ nhân không hề phòng bị khẽ kêu lên một tiếng.

Tri Ngu vội vàng lùi lại mấy bước, chỉ thấy Thẩm Dục vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Trái lại, đám người hầu bên cạnh đều nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên.

Thẩm Dục buông ống tay áo đã xắn, bình tĩnh nói: “Muốn đi thì cứ đi đi.”

Dứt lời, hắn liền quay người rời đi.

Chỉ đến khi bóng lưng kia biến mất sau căn phòng, Tri Ngu mới khẽ chạm tay lên đôi tai đỏ ửng, trong lòng dâng lên chút ấm ức.

Hắn đã chán ghét nàng rồi thì hà cớ gì phải cắn mạnh đến thế…

Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn cắn nàng cũng xem như đã là nhẹ tay rồi.

Cũng may, cuối cùng không đem nàng giao cho đạo sĩ.

Xem ra sau này, nàng vừa phải âm thầm lén lút hoàn thành nhiệm vụ, vừa phải khép mình nhìn sắc mặt hắn mà sống qua ngày.

Sáng hôm sau, nàng thuận lợi tiến cung.

Gặp được Thanh Hòa, đối phương lại là người chủ động an ủi nàng.

Nàng ấy nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng quá, trước đây ngươi làm việc một mình, nhưng giờ ngươi không còn cô đơn nữa, đã có ta đồng hành cùng ngươi rồi.”

“Có những chuyện không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, chúng ta cứ thong thả rồi quyết định …”

Tuy đối phương không biết tâm trạng Tri Ngu lúc này đã sụp đổ như nào, nhưng lời lẽ dịu dàng của Thanh Hòa lại vừa vặn an ủi được lòng Tri Ngu.

Nàng khẽ gật đầu, nét ưu sầu giữa đôi mày quả nhiên vơi đi phần nào.

Vừa hay Thanh Hòa có việc đến chỗ Tông Giác nên Tri Ngu cũng đi cùng.

Vào đến điện của Tông Giác, Tri Ngu cúi người hành lễ với Tông Giác đang bị thương đang nằm trên giường.

Thanh Hòa biết huynh trưởng của nàng kinh doanh dược liệu, bản thân nàng ấy cũng am hiểu chút ít về y thuật nên vẫn kiểm tra thuốc thang và dược liệu giúp hoàng huynh như thường lệ, đồng thời cũng bảo Tri Ngu đứng bên cạnh quan sát.

 

Đến khi hơi rẽ sang phía thiện phòng, Tri Ngu nghe thấy Tông Giác đột ngột nói với nàng: “Về chuyện con ngựa điên, ta đã lệnh cho thuộc hạ điều tra, xem ra chỉ là một sự cố bất ngờ…”

Con ngựa mà y nói chính là con ngựa phát điên suýt nữa không thể khống chế được mà Tri Ngu cưỡi bên ngoài hôm đó.

Tri Ngu bất ngờ khi y đặc biệt điều tra chuyện này, ngoài miệng thì lên tiếng đáp lại, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ đến chuyện Tông Giác bị thích khách ám sát.

Mấy ngày nay, nàng suy nghĩ đi suy nghĩ lại về lý do tại sao y lại bị ám sát.

Suy xét một hồi, vụ ám sát này đại khái có thể có hai loại khả năng.

Một là có người thực sự muốn hại y. 

Hai là chính y tự bày ra màn kịch này.

Đương nhiên Tri Ngu hiểu rõ vế sau hoang đường đến chừng nào.

Nhưng dù nàng nóng lòng muốn truy cứu tận cùng gốc rễ của chuyện này thì cũng phải điều tra từng bước một, không dám bỏ sót bất kỳ manh mối nào.

Nàng cẩn thận đến thế cũng là bởi vì nhiều lần trúng kế của Thẩm Dục, mà những lần thất bại ấy, đều do những chi tiết nhỏ nhặt gây ra.

Trước kia, Tri Ngu vẫn luôn do dự, lo sợ bản thân làm hỏng việc.

Nhưng lúc này, nàng lại muốn đánh cược một lần.

Cùng lắm là thất bại, dù sao nàng cũng không thắng nổi Thẩm Dục. 

Mặc dù biết khả năng xảy ra vế sau gần như bằng không, nàng vẫn không muốn bỏ qua chi tiết này.

Dù Tông Giác có cự tuyệt, nàng cũng sẽ tìm cớ khác nhắc lại chuyện này với lý do là muốn dâng thuốc đặc trị.

“Không biết thần có thể xem vết thương của bệ hạ được không?”

Lời ấy vừa nói ra, chính nàng cũng cảm thấy đường đột.

Tông Giác khựng lại một chút như đang cân nhắc điều gì, song lại ngoài dự liệu mà khẽ đáp: “Được.”

Khi đó, Tri Ngu mới bước tới gần, thấy vết thương chưa được băng bó của y còn lộ ra bên ngoài, bèn khom người cẩn thận quan sát.

Nàng cúi sát, gần đến độ dường như có thể ngửi thấy mùi hương thoảng ra từ vết thương.

Thế nhưng từ góc nhìn của Tông Giác, khoảng cách giữa hai người lại trở nên vô cùng ám muội.

Giống như là đang chuyên tâm quan sát vết thương ở khoảng cách gần, nhưng cũng giống như đang ngả vào vòng tay của ai đó.

Trong khoảng cách mập mờ như vậy, khiến người ta khó tránh khỏi hiểu lầm, tưởng chừng bên trong còn ám chỉ điều gì đó…

Có lẽ chính nàng cũng chẳng nhận ra, mái tóc rủ xuống chạm vào thân thể y, tựa như một cơn ngứa ngáy nhẹ nhàng len lỏi vào làn da y.

Tri Ngu thoáng dừng lại một chút, dường như nhận ra mình đã quan sát quá lâu, hơi lúng túng mà lui về phía sau.

Ngay sau đó, nàng cụp mi, nhẹ giọng nói: “Thần phụ thất lễ rồi, xin bệ hạ thứ tội.”

Giọng nói mềm mại dịu dàng cất lên lời nhận lỗi, gương mặt còn vương nét ngây thơ lại chẳng hề giống một vị “thần phụ”.

Dáng vẻ cúi đầu càng giống một thiếu nữ đang chờ được sủng hạnh.

Tựa như chỉ chờ y nâng cằm nàng lên, ép nàng ngượng ngùng ngẩng mặt nhìn thẳng vào mình.

Đầu ngón tay dường như cũng dấy lên cơn ngứa lạ, nhưng Tông Giác chỉ nghe thấy chính mình bình thản cất lời.

“Không sao.”