Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 76: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (2)




Đợi đến nơi không người, Tri Ngu vẫn còn đang thất thần, vì động tác dừng lại đột ngột của hắn mà đầu nàng khẽ chạm vào vai hắn.

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt bất an nhìn đối phương, rồi lại hơi né tránh.

“Lang quân, thiếp…”

“Bây giờ chưa cần giải thích.”

“Đợi về phủ rồi từ từ cho ta một lời giải thích là được.”

Tuy Thẩm Dục bình tĩnh nói ra câu này, nhưng sự việc lần này dường như không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

“Nhưng mà…”

Tri Ngu cố gắng lấy hết can đảm nói: “Bây giờ ta muốn về Tri gia một chuyến.”

Trực giác mách bảo nàng, bây giờ dù xảy ra chuyện gì, nàng cũng phải tìm cách để tránh mặt hắn.

Nhưng Thẩm Dục lại bình thản đáp: “Vậy thì đi cùng nhau.”

Dường như hắn không có ý định cho nàng tránh mặt.

Ngay cả khi lên xe ngựa, hai người cũng ngồi chung một xe.

Sống lưng Tri Ngu cứng đờ, cả người dán chặt vào vách xe.

Ngồi yên lặng trong xe được một lát, những ý nghĩ tưởng chừng như đóng băng trong lòng nàng mới dần hoạt động trở lại.

Nàng đoán lúc đó sự việc xảy ra quá đột ngột, có lẽ nàng cũng quá căng thẳng, căng thẳng đến mức cảm thấy mình đã bị lộ tẩy như thế, không còn cách nào để giải quyết được nữa.

Nhưng trên đường rời đi, khi tâm trạng đã dần thả lỏng, rất nhanh sau đó hết ý tưởng này đến ý tưởng khác nảy ra trong đầu nàng.

Chẳng hạn như nàng có thể giả vờ lúc đó mình bị bệnh một trận, có một số chuyện đã quên hết rồi.

Cũng là sợ người khác cảm thấy nàng không bình thường, nên cố ý mới che giấu chuyện này.

Cho dù những lí do này có đáng tin hay không, nhưng rõ ràng đều đáng tin hơn gấp trăm lần so với sự thật ở đằng sau.

Bọn họ không có lí do gì để không tin.

Đột nhiên xe ngựa nảy xóc một cái, khiến cả người Tri Ngu hơi nảy lên mà không có sự phòng bị, đầu gối mềm nhũn suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống sàn, may mà Thẩm Dục nhanh tay đỡ lấy.

Tim vẫn còn đập thình thịch vì sợ hãi, nàng được hắn dìu lại chỗ cũ.

Thế nhưng lúc này không hiểu sao nàng cảm thấy bài xích với hắn, theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị bàn tay nam nhân nhẹ nhàng giữ chặt lại.

Bàn tay ấm áp bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng.

Thẩm Dục khẽ liếc mắt nhìn nàng: “Trời ấm như này, tại sao tay nàng lại lạnh thế?”

Tri Ngu: “…”

Tay chân lạnh lẽo như vậy chỉ khi bị kinh hãi mới dễ xuất hiện.

Thẩm Dục không có lí do gì mà không hiểu điều này.

Vậy thì vừa rồi, nàng vì chuyện gì mà sợ hãi đến như vậy?

Là vì xe ngựa xóc nảy, hay là vì… lời vạch trần đột ngột, vụng về của Bảo Nguyệt?

Tri Ngu nhẹ nhàng giải thích: “Ta… ta là thể chất khó thụ thai… cho nên…” 

Đột nhiên Thẩm Dục ngắt lời.“Chúng ta mới làm chuyện đó mấy lần?”

“A Ngu luôn không tự tin như vậy, ngược lại có vẻ như ta đã không để tâm đến nàng vậy.”

Dường như đang âm thầm nhắc nhở hắn ngày đêm bận rộn, nhưng cũng nên về phủ mà “quan tâm” với thê tử mình mới phải.

“Ta không có ý đó…”

“Trước kia cũng chưa từng thân mật với A Ngu như thế, cho nên khi họ nói nàng khác trước kia, vậy mà ta lại không nhận ra được.”

Giọng điệu của Thẩm Dục hơi hờ hững: “Ta lại cảm thấy, A Ngu giống như đám mây hái vội trên trời rồi nặn thành người.”

“Không chỉ mềm mại, mà còn dễ dàng tan chảy…”

Tim Tri Ngu đập càng nhanh, buộc phải giải thích: “Trước đây ta vẫn như vậy, chỉ là lang quân không chịu lại gần ta mà thôi…”

Thẩm Dục đáp với giọng điệu khó hiểu: “Thật sao?”

Nhưng hắn chán ghét con người trước kia của nàng đến mức chỉ cần đến gần thôi là thân thể không cư.ơng cứ.ng được.

Đây vốn là một chủ đề khiến người ta dễ dàng suy nghĩ miên man, nhưng lại vì một nguyên nhân sâu xa nào đó mà bầu không khí trong xe ngựa càng trở nên căng thẳng.

Còn chưa kịp để Tri Ngu nghĩ ra câu trả lời, Thẩm Dục đã tự mình giải thích: “Xem ra cũng là tác dụng của thuốc ở trong nhà kho lúc đó.”

“Chuyện này còn phải cảm ơn A Ngu đã chữa trị bệnh này cho ta.”

“Nếu không, e rằng thân thể của ta đã không ra gì rồi.”

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ hắn không hề có bệnh.

Trước đây là do hắn hoàn toàn không có hứng thú với cảnh tượng hai thân thể tr.ần t.rụi quấn lấy nhau, đổi lại là ai khác cũng vậy.

Điều đó khiến Thẩm Dục bất giác nhớ đến lần đầu tiên nàng đến gần hắn.

Khi ấy nàng đã nhầm hắn thành một nam nhân khác mà chủ động quyến rũ hắn.

Sự non nớt, căng thẳng đến mức chẳng có chút kỹ xảo nào, lúc đó lại khiến lồng ng.ực hắn dâng lên một cơn giận dữ khó hiểu.

Thế là khi kéo nàng lên giường, tự tay xé rách y phục của nàng, hắn mới hiểu đó không phải là giận dữ.

Đó là sự hưng phấn nguyên thuỷ trỗi dậy từ sâu bên trong cơ thể hắn.

Là một loại h.am mu.ốn xâm phạm và dày vò không chút kiêng dè, muốn chọc cho nàng khóc nức nở.

Khiến nàng chỉ có thể run rẩy bám chặt hai bàn tay nhỏ bé lên vai hắn, cầu xin hắn tha thứ.

Cho lên lúc đó Thẩm Dục khá thận trọng xem xét sự hưng phấn mà ngay cả bản thân hắn thấy cũng xa lạ, cũng không quá buông thả bản thân làm gì nàng.

Nhưng lúc này Tri Ngu nghe thấy lời hắn nói, tim càng căng thẳng tột độ.

Nàng nghĩ, chuyện nàng hạ dược hắn lúc đó, tuy cả hai người đều mập mờ, không chỉ thẳng người đứng đằng sau.

Nhưng lời hắn vừa nói đã chứng minh, trong lòng hắn luôn biết rõ người hạ dược là nàng.

Nàng không lên tiếng, chỉ là lòng bàn tay rịn ra mồ hôi lạnh, trái tim cũng treo lơ lửng trên một vực sâu không đáy.

Chỉ cần lơ là một chút, sẽ rơi xuống tan xương nát thịt, không còn mảnh vụn nào.

Mà cơ hội xoay chuyển duy nhất lúc này đều chỉ có thể trông đợi vào người ca ca ở Tri gia kia.

Có lẽ là không may.

Vất vả lắm Tri Ngu mới về đến Tri gia, vừa đúng lúc vào giờ Ngọ.

Nàng hoàn toàn không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Tri Tuỳ, chỉ có thể bị đối phương nhiệt tình giữ lại dùng bữa trưa.

Tri Tuỳ thấy Thẩm Dục vậy mà đích thân đưa muội muội về, ngoài mặt vẫn giữ vẻ trang trọng, nhưng trong lòng đã nở hoa từ lâu, nhìn muội phu trước kia lạnh lùng giờ cũng thấy thuận mắt hơn.

Người trong phủ đều biết rõ khẩu vị của Tri Tùy, bèn sai người hầu hỏi qua sở thích của hai vị chủ nhân, rồi vội vàng đi chuẩn bị.

Trong phủ đông người, mấy cái bếp lò cùng nhau nổi lửa nên bữa trưa cũng không bị dâng lên quá muộn.

Chỉ đợi khi vào tiệc, Tri Tuỳ gắp những món Tri Ngu thích ăn, vừa mỉm cười: “Xem muội kìa, được muội phu nuôi cho mập lên rồi, xem ra sau nay người nhà không phải bận lòng nữa…”

Hắn vừa vui vẻ nhìn muội muội nhà mình, vừa nhiệt tình chiêu đãi Thẩm Dục dùng bữa.

Chờ đến khi ăn gần xong, mới phát hiện trên bàn có một đĩa bánh hạt dẻ.

Sắc mặt Tri Tùy lập tức trầm xuống, quay sang mắng đám người hầu làm việc không cần thận.

“A Ngu không ăn được bánh hạt dẻ, vậy mà các ngươi còn dọn lên…”

Tri Ngu thấy người hậu bị mắng đến oan ức, bèn vội vàng khuyên can:  “Ca ca nói đùa rồi, là Thẩm Trăn không ăn được bánh hạt dẻ, bởi vì nàng ấy bị dị ứng với bánh hạt dẻ…”

Có lẽ là ca ca nhớ nhầm rồi.

Hơn nữa, nếu thật sự Tri Ngu không thể ăn bánh hạt dẻ thì Nhứ Nhứ luôn hầu hạ bên cạnh nàng, sao lại có thể không biết được chứ?

Nhưng Tri Tuỳ nghe thấy lời này cũng không cảm thấy mình nhầm lẫn gì, chỉ nói với nàng: “Ta không rõ Thẩm Trăn có dị ứng bánh hạt dẻ hay không, nhưng muội muội chắc chắn không ăn được bánh hạt dẻ.”

“Chẳng lẽ muội đã quên hồi nhỏ suýt chút nữa đã bị hạt dẻ làm nghẹn chết rồi sao? Thở không ra hơi, mặt mày tím xanh như tàu lá, suýt chút nữa là mất mạng.”

“Từ sau lần đó, đừng nói là ăn, chỉ cần ngửi thấy mùi hạt dẻ thôi cũng đã nôn thốc nôn tháo, còn có thể nôn ra cơm thừa hôm trước, đúng là mũi thính như chó mà…”

“Lúc muội xuất giá, ta còn đặc biệt dặn dò muội phu, nhất định không được để trong phủ xuất hiện bất kỳ món nào liên quan đến hạt dẻ, dù là nấu canh, làm món ăn hay điểm tâm cũng đều không được…”

Tri Tùy càng giải thích, lúc đầu sắc mặt Tri Ngu còn hồng hào, sau càng lúc càng trắng bệch.

Trong đầu nàng ong ong, chỉ cảm thấy dường như hôm nay trùng hợp đến mức quá đáng.

Thẩm Trăn không ăn bánh hạt dẻ là vì dị ứng, còn nàng không ăn bánh hạt dẻ là vì không ngửi được mùi của hạt dẻ.

Vậy thì năm xưa, khi Thẩm Trăn lưu lạc sắp mất mạng tại sao lại được một nhà phản diện nổi danh lòng dạ hiểm ác đột nhiên tốt bụng nhặt về phủ?

Có lẽ nào hồi nhỏ nguyên chủ đã nhìn thấy một người cũng ghét bánh hạt dẻ giống mình, nên tuỳ tiện mang người ta về nuôi dưỡng?

Nhưng những giả thiết này trước mắt không quan trọng, quan trọng là, ngay từ đầu, dường như  nàng đã luôn hiểu lầm Thẩm Dục.

Hiểu lầm rằng khi ấy Thẩm Dục mù lòa dùng bánh hạt dẻ để dò xét nàng, có lẽ căn bản không phải muốn dò xét nàng có phải là Thẩm Trăn hay không…

Mà là dò xét người tên Tri Ngu này, có thật sự đã ăn bánh hạt dẻ, không còn nôn mửa nữa hay không.

“Sao mặt lại trắng bệch thế này?”

Ngón tay thon dài dịu dàng của nam nhân chậm rãi lướt qua khuôn mặt tái nhợt của mỹ nhân.

Thẩm Dục hơi cụp mắt xuống, đôi môi mỏng gần như thân mật kề bên má nàng mà hỏi: “Có phải cảm thấy trong người khó chịu rồi không?”

Hắn đã từng cho nàng cơ hội.

Nhưng xem ra nàng không muốn trân trọng nó.