(*) 饮鸩止渴: Uống thuốc độc để giải khát -> mang ý nghĩa giải quyết vấn đề trước mắt bằng một biện pháp gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn về sau. Nó thường được dùng để chỉ những hành động dại dột, chỉ nhìn vào lợi ích nhất thời mà bỏ qua những tai họa tiềm ẩn
Thẩm Dục từ trong cung trở về, thần sắc vẫn như thường lệ.
Không chỉ các tỳ nữ không phát hiện ra sự bất thường nào của hắn, mà ngay cả Tri Ngu cũng không hề nhận ra.
Nhưng ban đêm, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Tri Ngu bị một bàn tay nóng rực nắm lấy gáy, hôn lên gò má hơi ửng hồng.
Đợi đến khi đôi môi ướt át lướt qua cổ nàng, xương quai xanh,… rồi muốn xuống dưới nữa nhưng bị nàng ngăn cản lại.
Tri Ngu chỉnh lại y phục, che chỗ hắn vừa mới hôn.
Khóe mắt nàng phiếm hồng còn chưa tan hết, giọng nói nhẹ nhàng đến mức khiến cả người hắn tê dại đến tận xương cốt.
“Ta vẫn muốn đợi thêm một thời gian nữa…”
Sự thân mật lúc đầu chắc chắn là sự mới mẻ, nồng nhiệt.
Nhưng rồi ngày qua ngày, đối với Thẩm Dục mà nói, khi dư vị mới lạ kia dần phai nhạt, loại khát khao trần tục nhất về chuyện nam nữ này, dần trở thành một loại giải pháp nguy hiểm.
Nhưng trên nét mặt của hắn tối sầm lại, chỉ nhàn nhạt khẽ nói: “Vậy nàng đi tắm trước đi.”
Tri Ngu phát hiện dáng vẻ hắn đêm nay rất dễ nói chuyện, trong lòng lại nảy sinh vài phần nghi ngờ.
Trong lúc tắm rửa, nàng lấy tay nhẹ nhàng xoa lên dấu hôn sau gáy, rồi lại phủ lên ngực, ngón tay càng do dự không dám đi xuống dưới.
Đùi nàng càng lúc càng đau.
Ánh mắt mơ hồ chớp mắt một cái, phát hiện vết thương do bị dây xích siết giờ đã sưng đỏ, thậm chí còn bưng mủ nhẹ, nhưng nàng lại không mấy để tâm.
Dù Tri Ngu không sợ bị thương, nhưng vì một vài lý do riêng khiến nàng ám ảnh với việc bôi thuốc sau mỗi lần bị thương.
Nàng vốn dĩ không phải nguyên chủ, nhưng trước đây thân thể của nàng bị thương đều không bao giờ bôi thuốc, mà cơ thể vẫn lành rất nhanh.
Không giống như bây giờ, bị thương có chút xíu mà cũng đau đến mức chết đi sống lại, nghĩ đến cái cảm giác đau đớn gấp bội khi bôi thuốc, nàng lại không muốn bôi.
Dựa theo kinh nghiệm của nàng về phương diện này, vết thương cùng lắm chỉ vỡ ra vài lần, sau đó tự khắc sẽ khỏi.
Dù để lại vết sẹo dày thì nàng cũng không bận tâm.
Nhưng gần đây, nàng lại sợ gần gũi của Thẩm Dục.
Giống như tình cảnh sau khi ăn Ngũ Sắc Yên lần trước vậy.
Lúc đầu, dù có tiếp xúc thân mật, thì y phục trên người của cả hai vẫn còn.
Nhưng càng về sau, lớp y phục cũng dần ít đi, đến mức khi chẳng còn mảnh vải che thân, ngay cả nàng đưa tay muốn che chắn phía trước, hắn cũng không cho phép.
Vừa nghĩ đến cảnh này, nàng liền không khỏi nghĩ đến chuyện ban nãy, vừa do dự vừa khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Nàng sợ hắn không nói lời nào mà bất ngờ cởi y phục nàng ra, lúc đó lỡ phát hiện ra điều gì đó.
Đợi đến khi nàng tắm xong, toàn thân còn vương hơi nước mỏng manh, nàng trở lại bên giường thì thấy Thẩm Dực đang dựa người vào giường, một tay lật sách, tay còn lại như đang vu.ốt ve lọ thuốc.
Lọ thuốc trông có vẻ quen mắt, Tri Ngu tiến lên nhìn kỹ hơn, động tác khụy gối lên giường đột ngột cứng đờ lại.
Thẩm Dục nhìn hành động của nàng, nhưng ánh mắt không thèm liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi hỏi: “Vừa rồi tỳ nữ đến phòng nàng lấy lọ thuốc này, thuốc bên trong lọ gần như không vơi đi chút nào …”
“A Ngu định giải thích như thế nào?”
Tri Ngu hơi căng thẳng, mí mắt chột dạ cụp xuống.
Ánh mắt dán chặt vào lọ thuốc, cái cảm giác tội lỗi khi làm sai chuyện gì càng lúc càng mãnh liệt.
Nhưng chuyện này còn có thể giải thích như thế nào?
Chẳng qua là không bôi, không muốn bôi mà thôi.
Đương nhiên Tri Ngu không muốn nảy sinh xung đột gì với nam chính vào thời điểm mấu chốt, chỉ nhẹ nhàng giải thích với hắn.
“Quả thực thời gian này không bôi, là do bản thân ta cũng không để ý lắm…”
“Nhưng lang quân đã nói vậy, ngày mai ta nhất định sẽ nhớ bôi.”
Nàng tự biết vết thương ở trên thân thể của mình, với thân phận là phu quân của nàng, hắn muốn thể hiện sự quan tâm một chút cũng là chuyện bình thường.
Nàng không làm trái ý hắn, chỉ lấy cớ ngày mai sẽ bôi thuốc, như thế cũng xem như vừa ý đôi bên.
Dường như Thẩm Dục cũng chấp nhận lời giải thích này của nàng, thấy trời cũng không còn sớm nữa, hắn bảo nàng nghỉ ngơi sớm.
Đêm đó Tri Ngu đã xem nhẹ chuyện này và cho qua một cách nhanh chóng.
Dù sao nàng cảm thấy đây cũng không phải chuyện to tát gì.
Hơn nữa, bị thương là chuyện của riêng nàng, Thẩm Dục xuất phát từ sự quan tâm đã đủ rồi, căn bản không cần hỏi han quá nhiều.
Với lại, nàng đã nói ngày mai sẽ bôi thuốc, hán cũng không còn lý do gì để so đo với nàng nữa.
Chuyện này vốn dĩ nên được giải quyết hài hòa như vậy.
Trớ trêu thay, sáng hôm sau tỉnh dậy, Tri Ngu kinh ngạc ngồi trên giường, phát hiện dưới thân mình hơi lạnh lẽo.
Nàng ôm lấy chăn mỏng, rồi gọi tỳ nữ vào, uyển chuyển hỏi đối phương rằng sáng nay Thẩm Dục đi khi nào.
Sau khi tỳ nữ trả lời xong, lại nghĩ ngợi bổ sung thêm: “Nhưng sáng nay lang quân đã giao đồ nội y của phu nhân cho nô tỳ mang vứt đi, trên đó có dính chút vết bẩn, sợ phu nhân sẽ cọ vào vết thương,…”
Tri Ngu mơ hồ nghĩ ra cảnh tượng đó, rốt cuộc bàn tay trắng bệch kia đã làm gì… Sau khi nghe những lời tỳ nữ kia nói, ánh mắt nàng xấu hổ đến mức khẽ run lên.
Nàng chỉ còn biết tự an ủi mình, nàng là thê tử của hắn …
Hắn… hắn có lòng tốt giúp nàng thay nội y bị bẩn cũng không phải điều gì không nên.
Ngón tay mềm mại khẽ siết chặt, nàng ngập ngừng bảo tỳ nữ lấy cho nàng một bộ y phục khác.
Nào ngờ nô tỳ kia lại thoáng lộ vẻ khó xử: “Lang quân có căn dặn, không thể được…”
Lang quân nói, trước khi vết thương của phu nhân lành, tuyệt đối không được để phu nhân mặc vào, kẻo bịt kín vết thương khiến nó lâu lành.
Tri Ngu ngẩn người một lát, gương mặt lập tức đỏ bừng.
…
Khi Thẩm Dục trở về, hắn nghĩ Tri Ngu sẽ không vui.
Nhưng khi hắn bước chân vào phòng, lại phát hiện mỹ nhân trên giường rất ngoan ngoãn.
Tỳ nữ theo lời dặn của hắn, cứ đúng giờ đem đến một ít thuốc cho nàng uống, nàng cũng không cần ai dỗ dành, liền tự mình uống hết sạch bát thuốc đắng cùng với chút mứt hoa quả, cũng không hề oán trách một lời.
Sau khi uống xong bát thuốc đắng kia, dường như nàng ngơ ngác cả người luôn.
Có lẽ tỳ nữ bên cạnh sốt ruột muốn bôi thuốc cho nàng, ngay cả hỏi cũng không hỏi, liền trực tiếp đưa ngón tay thò vào dưới vạt váy của phu nhân.
Ngược lại, mỹ nhân nằm ngoan ngoãn trên giường, thậm chí còn không biết phản kháng.
Thẩm Dục đứng sau rèm nhìn thấy toàn bộ, đột nhiên cảm thấy ngón tay của tỳ nữ kia sắp chạm vào dưới lớp vải kia, trông thật chướng mắt.
Lúc này hắn mới chậm rãi lên tiếng ngăn cản đối phương, bảo tỳ nữ lui xuống.
Mỹ nhân thấy hắn trong dường như trong mắt hơi e sợ.
Có lẽ thái độ tối qua của hắn hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ độc đoán chuyên quyền hoàn toàn trái ngược với sáng nay.
Thẩm Dục lại cảm thấy mình không có vấn để gì.
Ngược lại, hắn còn đã kiềm chế rất nhiều.
Hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, cầm lấy lọ thuốc.
Tri Ngu cúi xuống nhìn thấy thuốc cao màu trắng trên ngón tay hắn, trong chớp mắt đã đoán ra được ý đồ của hắn.
Lần trước giúp nàng tháo khóa tiên nhân, tốt xấu gì còn cách một lớp y phục.
Nhưng lần này, lại đường đường tách hai đầu gối ra để ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào.
Dù trước đây có thân mật thế nào, cũng chưa từng có chuyện như vậy…
Tuy ngoài miệng không nói, nhưng hành động nàng khép chặt đầu gối lại trực tiếp nói cho đối phương biết nàng không muốn.
Thẩm Dục phát hiện da mặt của nàng rất mỏng, hắn nhìn nàng một lát với ánh mắt khó hiểu, rồi mới khẽ hứa không nhìn vào chỗ đó.
Hắn nhẹ nhàng dỗ dành chỉ để nàng thả lỏng.
Giữa những đường nét uyển chuyển và lộng lẫy của hoa văn mẫu đơn, mơ hồ hiện lên một bàn tay đang lặng lẽ di chuyển vào trong.
Thăm dò từng chút một vào tận nơi sâu nhất.
Nhưng vết hằn do xiềng xích siết chặt trên chân thành một vòng tròn kín mít, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, tất cả đều phải bôi thuốc.
Sau khi thuốc được thoa lên, vết thương ban đầu nhói buốt đến khó chịu, nhưng rồi dần dịu đi, thay vào đó là cảm giác mát lạnh và sảng khoái.
Cho dù cảm giác khó chịu ngắn ngủi, nhưng hiệu quả lại tốt hơn gấp mấy lần so với thuốc thông thường.
Đợi đến khi sắp bôi xong thuốc ở phía trong cùng, Tri Ngu đột ngột mở miệng giọng nói run run: “Được rồi …”
Thẩm Dục bảo nàng đừng nhúc nhích.
“Chỉ là kiểm tra một chút …”
Vị trí bên trong quá mức nhạy cảm, vì sợ nàng không chịu hợp tác nên mới để đến cuối cùng.
Đợi đến khi kiểm tra qua bề mặt vết thương, thấy không có vấn đề gì khác, Thẩm Dục mới thu lại bàn tay ra khỏi vị trí đó.
Tri Ngu cảm thấy nhịp tim đập dồn dập gần như muốn nhảy ra ngoài.
Dù là mu bàn tay hay chóp mũi hắn chạm vào, đều khiến nàng khó lòng ngăn được những cơn run rẩy nhẹ.
Bọn họ ở gần nhau trong tư thế mập mờ thế này.
Dù chỉ là chút phản ứng nhỏ, nhất định hắn cũng sẽ cảm nhận được.
Khó khăn lắm mới bôi thuốc theo ý hắn, Tri Ngu mới chậm rãi nói: “Ta đã bôi thuốc rồi, có thể…”
Nam nhân lại không cho nàng bất kỳ cơ hội để nói: “Không thể.”
Thân thể nàng vốn dĩ yếu ớt, xương cốt cũng yếu hơn người bình thường, khó mà hồi phục sớm được.
Ít nhất còn phải đợi bốn năm ngày nữa, trong thời gian này không cho phép nàng mặc những y phục cọ xát vào vết thương.
Đôi mắt lưu ly của Tri Ngu không khỏi mở to hơn một chút, dường như nàng không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được gì.
Chỉ đợi vài ngày sau, Tri Ngu phối hợp càng tích cực hơn.
Chỉ là đến khi Thẩm Dục muốn bôi thuốc cho nàng, nàng lại hiểu chuyện mà tự mình làm trước.
Trước khi hắn đưa tay tới, trước mặt hắn, nàng tự mình vén vạt váy lên một chút.
Đầu ngón tay trắng nõn theo mép chân, dần tiến vào cho đến khi đi vào sâu bên trong vị trí vết thương trên đùi.
Hàng mi cong vút khẽ run rẩy, cẩn thận bôi vết thương, dường như đang chịu đựng một chuyện gì giày vò, nhưng dưới tác dụng của thuốc lại thấy dễ chịu hơn chút.
Đôi mắt như có sương nhìn về phía đối phương, rất oán trách về thái độ, hành động của hắn.
Cứ nhất quyết nhằm vào vết thương của nàng mà không buông tha.
Ánh mắt Thẩm Dục nặng nề, đáy mắt tối sâu như muốn tràn ra ngoài.
Thuốc hắn dùng cho nàng có hiệu quả kỳ diệu, vài ngày là có thể khỏi.
Có lẽ vì những ấm ức đã dồn nén trong lòng, cuối cùng Tri Ngu vẫn không thể ngăn mình khỏi những cảm xúc riêng tư.
Khi Thẩm Dục muốn hôn nàng, nàng khéo léo nghiêng mặt, khiến hắn chỉ có thể hôn lên gò má mềm mại, đến cả vòng eo thon thả cũng trở nên cứng nhắc lạ thường, không còn muốn nép vào vòng tay hắn để mặc hắn tuỳ ý gần gũi nữa.
Thẩm Dục lặng lẽ quan sát tất cả, đôi mắt đen vẫn tĩnh lặng như mặt hồ, sau vài lần như vậy, dường như hắn cũng dần trở nên hờ hững với những cử chỉ thân mật với nàng.
Vốn dĩ hắn không phải là người coi trọng sắc đẹp và d.ục v.ọng, việc ít dây dưa với nàng càng khiến hắn khôi phục lại trạng thái lạnh nhạt xa cách trước đây.
Bên này, trong khoảng thời gian Tri Ngu giả vờ ngoan ngoãn, đã thành công gửi đi một bức thư.
Hôm nay, ý nghĩ về vụ ám sát có thể xảy ra với thiên tử trong chuyến săn mùa xuân lại giúp nàng nghĩ ra một vài kế hoạch mới, nàng âm thầm viết một bức thư, nhờ Nhứ Nhứ còn ở bên ngoài phủ, giúp mình thực hiện những việc này.
Hôm nay nghĩ đến chuyện thiên tử gặp thích khách trong chuyến đi săn, nàng lại nảy ra ý tưởng mới, ngấm ngầm viết một phong thư, nhờ Nhứ Nhứ còn ở ngoài gửi đi giúp nàng.
Nhưng vừa viết thư xong, còn chưa kịp nghĩ cách gửi đi thì Thẩm Dục đã về.
Không còn cách nào khác, Tri Ngu chỉ đành giấu tạm dưới gối.
Tri Ngu theo Thẩm Dục đến Ỷ Nguy Các, cũng chỉ để đánh lạc hướng hắn, tránh để hắn phát hiện ra bí mật giấu dưới gối.
Chỉ là đến lúc đó chưa đến một khắc, nàng đã nhanh chóng muốn trở về.
Vừa lo sợ hắn về phòng ngủ sẽ phát hiện, vừa lo sợ người hầu đến dọn dẹp giường sẽ phát hiện.
Nhưng Thẩm Dục không cho phép.
Chỉ nói nàng mặc ít đồ, nhất định phải đợi hắn xong việc rồi cùng nhau trở về.
Đương nhiên Tri Ngu hiểu rõ, chính nàng là người nài nỉ đòi đến đây để đánh lạc hướng hắn, nhưng vừa đặt chân tới lại vội vã muốn rời đi ngay.
Hồ đồ gây rối như vậy, Thẩm Dục không trực tiếp nổi giận ngay tại chỗ với nàng là đã nể mặt lắm rồi.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí hơi giằng co.
Tri Ngu chỉ đành mặt dày nói: “Ghế ở đây cứng, ta không thích.”
Giọng điệu Thẩm Dục càng khó đoán hơn: “Vậy A Ngu muốn ngồi ở đâu?”
Tri Ngu đoán có lẽ hắn đã hơi phiền chán.
Thân thể mềm mại kia liền chen ngang cánh tay đang cầm bút của hắn, nặng nề ngồi xuống đùi hắn.
Vốn dĩ nghĩ rằng cản trở hắn làm việc thì hắn sẽ không cho nàng ở lại đây nữa.
Chỉ đến khi ngang bướng ngồi xuống, người kia mới nhận ra vẻ lạnh lùng trên gương mặt nam nhân hoàn toàn đối lập với cơ thể nóng bỏng của hắn.
Bởi vì phải bôi thuốc dưỡng thương, hắn không cho phép nàng mặt quá nhiều y phục, huống hồ hiện tại y phục mùa xuân càng mỏng hơn trước.
Đến nối, thứ giữa hai chân hắn đã trực tiếp trượt vào giữa kẽ hở.
Đột nhiên nghe thấy hô hấp của đối phương trầm xuống.
Trong nháy mắt, xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường.
Ngay lúc này, sự lúng túng của Tri Ngu còn vượt qua cả sự xấu hổ, đầu óc gần như trống rỗng.
Không phải hắn đang tức giận, bọn họ đang cãi nhau sao?
Sao … sao còn có thể như thế…
Mà bộ dạng này chắc chắn là đã có trước khi nàng ngồi xuống rồi.
Trong suy nghĩ của Tri Ngu, nàng chỉ cho rằng khi hai người thân mật mới phát sinh một số phản ứng.
Nhưng nàng không ngờ đối phương lại kỳ lạ đến vậy, dù có làm tổn thương hoặc chọc giận hắn đều khiến hắn căng cứng.
Có lẽ những ngày gần đây, dưới lớp mặt nạ chính nhân quân tử kia cũng chẳng hề thản nhiên như nàng vẫn lầm tưởng.
Giờ bất chợt bị phá vỡ lớp ngụy trang này…
Thậm chí nàng còn chẳng dám chắc, liệu phát hiện này có khiến hắn giận dữ hay thẹn quá hóa giận không.
Tri Ngu càng xấu hổ hơn, chỉ có thể làm ra vẻ không có chuyện gì, chỉ là trượt chân nên mới không cẩn thận ngồi xuống như vậy.
Sau đó, nàng vịn tay vào bàn đứng dậy.
Trong khi đứng lên đương nhiên không thể tránh khỏi việc đụng chạm thêm lần nữa.
Mặt Tri Ngu càng nóng bừng, cố ý đi sang chỗ khác, phát hiện cửa sổ ở góc tường luôn đóng, liền đi ra mở cho thoáng.
Gió mát thổi vào mặt, dường như có thể làm dịu bớt cái nóng bừng trên gò má.
Cho đến khi một người hầu thường trực ở sân phòng ngủ bước vào, đặt một phong thư quen thuộc lên bàn Thẩm Dục rồi nhanh chóng rời đi.
Khoảnh khắc Tri Ngu liếc mắt nhìn thấy, chỉ cảm giác da đầu hơi tê tê.
Gần như không cần so sánh, nàng liếc mắt cũng có thể nhận ra nét chữ viết trên phong thư.
Lúc này, tiếng cười nói nhỏ nhẹ của các tỳ nữ vọng đến từ bên ngoài, hình như bọn họ đang bàn nhau bữa trưa sẽ dùng món gì, đối với Tri Ngu mà nói, những âm thanh ấy êm dịu như tiếng nhạc trời.
“Ta ra ngoài bảo tỳ nữ chuẩn bị chút bánh ngọt …”
Vì chột dạ nên nàng càng nói càng lắp bắp, nhưng lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.
Còn chưa kịp xoay người đã trực tiếp bị ép đến khung cửa sổ.
Tri Ngu loạng choạng một cái, đầu gối quỳ xuống chiếc giường La Hán phát ra một tiếng “rầm”.
Bên dưới có đệm nên cũng không đau.
Nhưng âm thanh phát ra rất lớn, khiến người ta cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Hai tay nàng vẫn còn vịn vào bệ cửa sổ, đầu óc trống rỗng nghe thấy giọng nói dịu dàng của nam nhân sau lưng càng lúc càng đáng sợ.
“Đây không phải là A Ngu tự tìm đường chết đúng không?”
Nỗi khó chịu âm thầm đã chất chứa trong lòng Thẩm Dục kể từ khi hắn biết nàng lén lút bỏ mặc vết thương bưng mủ mà không chịu bôi thuốc.
Chỉ là biết nàng nhát gan, lại bị thương như thế nên mới một mực nhường nhịn nàng.
Đặc biệt mấy ngày nay vì vết thương trên chân nàng, mà hắn không được ôm cũng chẳng được hôn.
Ngay cả khi nàng muốn lấy lòng hắn, chủ động hôn cũng chỉ khẽ đưa lưỡi vào, lười nhác đảo nhẹ vài vòng rồi rút lui.
Giống như một giọt nước chảy vào miệng kẻ sắp chết khát, không những không làm dịu bớt, ngược lại còn khiến người ra càng thèm khát phát cuồng.
Mỹ nhân lập tức cứng đờ, vội vàng muốn đứng dậy, lại bị một bàn tay to đè eo nàng xuống.
Rõ ràng những chuyện xảy ra trong thời gian qua đã ít nhiều tác động đến nam nhân.
Thẩm Dục rũ mắt xuống, khẽ nói: “”Ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày phê duyệt văn thư mà lại lơ đãng đến nỗi viết nhầm tên A Ngu vào công văn cả…”
Hắn khẽ cười một tiếng, giọng điệu khó hiểu nói với nàng: “Nàng nói xem, đây có phải là rất kỳ lạ không?”
Thiếu nữ run rẩy quỳ rạp bên cửa sổ, dường như vẫn không hiểu ý hắn.
Nàng không hiểu được, tất cả những gì mình làm sẽ ảnh hưởng đến hắn ra sao.
Nhưng tim Tri Ngu đập càng lúc càng mạnh, có linh cảm chẳng lành, nàng vừa định ngăn cản thì lại nghe thấy một tiếng xé vải giòn tan bất ngờ vang lên từ vạt váy.
Cơn lạnh lẽo từ sống lưng lan xuống, rất nhanh đã bị thay thế bằng sự nóng rực từ lòng bàn tay đối phương.
Tất cả mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của Thẩm Dục.
Mà kẻ có thể khiến hắn dao động như nàng, lại chỉ có duy nhất một người.
Chỉnh vì hắn xót thương cho vết thương ở chân nàng nên mới luôn nhượng bộ, nhưng nàng cứ khiêu khích hết lần này đến lần khác như vậy, thật sự nghĩ hắn quá tốt tính rồi.
Đột nhiên nam nhân sau lưng cười một tiếng, ngược lại cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng lên sống lưng đang run rẩy của nàng, khiến mỹ nhân càng run sợ hơn.
Đứa trẻ này không ngoan ngoãn như vậy.
Đáng lẽ nên bị người ta xé rách y phục, bị bắt nạt đến mức chỉ biết khóc không thành tiếng mới phải.