Cái cớ mà Tri Ngu muốn tìm không hề khó.
Chỉ cần mượn danh nghĩa Tri gia là nàng có thể dễ dàng nói với Thẩm Dục đủ loại gợi ý.
“Khi ta ở Tri gia có nghe được vài lời đồn đại, còn có cả những cuộc nói chuyện bí mật…”
Tri Ngu vừa quan sát vẻ mặt của nam nhân, vừa tiếp tục nói: “Vị Hoàng đế kia, khi còn là Nhị hoàng tử không hề tầm thường vô dụng như những gì thể hiện ra bên ngoài.”
Thậm chí, trước khi Đại hoàng tử chết cũng không thừa nhận vụ án long bào là do hắn ta vu oan cho Tông Giác.
Ngược lại, hắn ta còn chửi rủa rằng đây là cái bẫy do chính Tông Giác cố ý giăng ra.
Nhưng những lời như vậy lại bị người khác coi là nói nhảm.
Dù sao đây cũng là tội danh tru di tam tộc, huống chi xưa nay Tông Giác luôn được người ta biết đến với vẻ phong lưu phóng khoáng, làm sao có thể trù tính chuyện thâm sâu khó lường như vậy?
Vậy mà lại cố ý bày ra vụ án long bào ở phủ mình trước, dẫn dụ Đại hoàng tử vạch trần đàn áp.
Sau đó, vào thời điểm thích hợp, lại khiến Đại hoàng tử trở thành kẻ chủ mưu đứng sau vụ án long bào này.
Chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo Đại hoàng tử hoàn toàn không thể trở mình.
Chuyện như vậy, cho dù có nói ra cũng chưa chắc sẽ có người tin.
Nhưng vì tự bảo vệ mình, vào thời khắc cuối cùng quả thực Đại hoàng tử đã tìm được một số bằng chứng có thể chứng minh mình hoàn toàn vô tội.
Đáng tiếc, hắn ta còn chưa kịp nói đã chết.
Tuy Tri Ngu lấy Tri gia ra làm bia đỡ đạn, nhưng tất cả những điều này đều là nội dung nàng đọc được trong sách.
Nhưng ngoài dự liệu của Tri Ngu, Thẩm Dục không tỏ ra quá ngạc nhiên về điều này.
Bởi vì những gì nàng nói, hắn đều biết.
Và có lẽ, hắn còn biết nhiều hơn nàng tưởng tượng.
Việc Thẩm Dục ban đầu giúp đỡ Tông Giác đương nhiên không phải vì nhìn trúng sự lương thiện vô hại của đối phương.
Mà vốn dĩ bản thân hắn không phải người tốt đẹp gì.
Vả lại, từ xưa đến nay, có mấy người trở thành Hoàng đế là vì bản thân đơn giản?
Hắn chọn Tông Giác, là vì Tông Giác tàn nhẫn hơn Tông Tuân.
Dù Tông Tuân là Đại hoàng tử nhưng cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn, giao hoàng vị cho hắn ta thì chắc chắn hắn ta cũng sẽ ngồi không vững.
Giọng của Tri Ngu hơi dò xét: “Vậy lang quân phải đề phòng đối phương một chút…”
Nam nhân im lặng, đầu ngón tay lại lưu luyến vu.ốt ve cằm nàng, sau đó cúi đầu nhìn vào mắt nàng.
Dù trong lòng căng thẳng nhưng nàng không dám lộ ra chút cảm xúc nào.
Sau đó mới nghe thấy, Thẩm Dục nhàn nhạt đáp lại một câu: “Ta biết rồi.”
Tri Ngu thấy khó khăn lắm mới có được một khởi đầu tốt đẹp.
Nhưng sau đó lại được đà lấn tới, dò xét thêm vài lần nữa.
Sự cứng nhắc của Thẩm Dục đối với một số nguyên tắc gần như bộc lộ bản chất lạnh lùng của hắn.
Ví dụ như khi hắn bàn chuyện với đồng liêu, sẽ không cho phép Tri Ngu ở lại Ỷ Nguy Các.
Mỗi lần thăm dò Tri Ngu đều không dám lộ liễu quá mức, nhưng dù làm cách nào cũng đều không thành công, khiến nàng không khỏi lo lắng.
Cho nên sau này khi đến Ỷ Nguy Các, tuy bề ngoài vẫn là dáng vẻ chờ lang quân trở về, nhưng lại có không ít lần lén lút xem xét khắp nơi ở bên trong.
Lấy cớ tò mò muốn âm thầm tìm ra một vài manh mối có ích.
Theo thường lệ, cứ mỗi khi Thẩm Dục và đám người kia trở về đều sẽ bàn chuyện ở Ỷ Nguy Các.
Hai bên trái phải mỗi bên hai hàng ghế.
Sau khi các quan viên ngồi xuống, các tỳ nữ cũng lần lượt dâng trà và bánh lên.
Thẩm Dục theo thói quen vòng qua bàn, đi đến trước bàn rồi ngồi xuống.
Chỉ là trước khi mở miệng, ánh mắt hắn bất ngờ liếc thấy có thứ gì đó dưới gầm bàn, mí mắt hắn khẽ giật một cái.
Sau khi nhìn kỹ, bèn thấy mỹ nhân đang trốn dưới gầm bàn với vẻ mặt bối rối.
Quan trọng hơn là, ánh mắt của Tri Ngu, người trong cuộc, lại hoang mang hơn bất cứ ai.
Trước đây, nàng luôn dặn dò tỳ nữ phải báo trước một tiếng khi Thẩm Dục trở về.
Nhưng có lẽ hôm nay không dặn dò kỹ càng, thế mà tỳ nữ kia thật sự không hề báo trước, không biết là do quên mất hay là do quá cứng nhắc (*) đây.
(*) Cứng nhắc ở đây tức là kiểu dặn dò thì mới làm, còn không dặn thì thôi ấy.
Chính vì vậy mà khi Thẩm Dục dẫn người khác vào trong bàn chuyện lại khiến nàng rơi vào tình cảnh khó xử như vậy.
Trên tay cầm một cây bút ám chỉ với đối phương rằng nàng trốn ở đây chỉ là để nhặt cây bút lông rơi dưới gầm bàn.
Nhưng thực tế, trước khi hắn về, Tri Ngu đã phát hiện dưới gầm bàn có một vật trông giống như cơ quan.
Nàng đang muốn xem xét kỹ lưỡng thì xảy ra chuyện khó xử này, trong lúc nhất thời, cơ thể chỉ có thể tiếp tục cứng đờ chui xuống dưới gầm bàn.
Nghĩ đến bên ngoài đã đầy ắp người, Tri Ngu đành liều mình mong Thẩm Dục rộng lượng bỏ qua lần này, đừng để nàng xấu hổ trước mặt bao nhiêu người.
Thẩm Dục khẽ nhướng mày, sau đó chậm rãi nói với những người đang bàn chuyện: “Đợi một chút…”
Tuy Tri Ngu không hiểu rõ hắn, nhưng nghe thấy giọng điệu này liền đoán được có lẽ hắn muốn bảo bọn họ ngừng thảo luận lại, rồi tiếp tục bảo nàng ra ngoài như những lần trước.
Nhưng lần này khác với mọi khi ở chỗ, nếu thật sự bị gọi ra như vậy, Tri Ngu sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thấy hắn sắp nói tiếp, mỹ nhân lập tức tức giận cắn mạnh vào chân hắn một cái.
Nam nhân khẽ rít lên một tiếng nhịn đau.
Các quan viên khác lập tức tò mò ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Dục đang ngồi phía sau bàn.
“Sao vậy đại nhân?”
Ánh mắt của Thẩm Dục lạnh lẽo liếc xuống gầm bàn.
Tri Ngu hơi sợ hãi, nhưng vẫn không chịu buông ra, đôi mắt lưu ly ngấn hơi sương.
Dường như nếu lần này hắn còn đuổi nàng ra ngoài thì nước mắt nàng nhất định sẽ trào ra.
Thẩm Dục vu.ốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, rồi trầm giọng nói: “Không sao, tiếp tục đi.”
Hắn thản nhiên tháo chiếc nhẫn ra, bề ngoài vẫn đang lắng nghe bọn họ nói chuyện qua lại.
Nhưng hắn lại âm thầm vu.ốt ve đôi môi đang cắn hắn của nàng, rồi đưa ngón tay vào cái miệng nhỏ mềm mại ấm áp như hắn tưởng tượng.
Hai tay mỹ nhân bám vào đầu gối hắn, nằm sấp trên đùi, ngửa chiếc cổ trắng ngần lên mà vẫn chẳng hay biết gì.
Đôi mắt ướt át mơ màng yếu ớt trừng hắn một cái rồi tiếp tục gặm cắn đầu ngón tay hắn để trút giận, để lại những dấu răng dày đặc ngứa ngáy trên đầu ngón tay.
Nàng nghĩ rằng bản thân cắn hắn rất đau.
Nào ngờ, chỉ nhìn cảnh tượng này thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy máu nóng sôi trào.
Ánh mắt của Thẩm Dục càng sâu hơn, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Nhưng những người kia hoàn toàn không hề nhận ra, thậm chí còn hỏi ý kiến hắn khi bàn luận đến một vấn đề gây tranh cãi lớn.
“Chắc hẳn Thẩm đại nhân cũng không đồng ý việc Thánh thượng bỏ qua miếng mồi ngon béo bở từ việc xây dựng trường đua ngựa trong tay Lâm gia chứ?”
Làm việc cho thiên tử, có không ít việc dù dốc sức mà chẳng được khen, nhưng cũng có những cơ hội béo bở hứa hẹn rất nhiều lợi lộc.
Ví dụ như việc xây dựng trường đua ngựa này, vốn dĩ nằm trong tay Lâm gia.
Trớ trêu là Lâm gia lại phạm phải một lỗi không lớn cũng chẳng nhỏ trong chuyện này, dẫn đến xảy ra sai sót.
Thế là bị đối thủ lập tức nắm được thóp, vội vàng đàn áp, ai nấy đều muốn giành lấy miếng bánh béo bở này về tay mình.
Hiện tại chuyện này đang rơi vào thế giằng co.
Mà Lâm gia lại là thân thích nhà ngoại của Dung Thái phi trong cung, Thẩm Dục và Dung Thái phi lại thân thiết như vậy, sao có thể đồng ý để miếng bánh béo bở này thoát khỏi tay Lâm gia được?
Vị đại nhân đặt câu hỏi ban đầu muốn Thẩm Dục đứng về phía mình.
Nhưng nào ngờ, Thẩm đại nhân chỉ ngồi trên ghế, giọng điệu nhàn nhạt đáp một tiếng “Có thể”.
Những quan viên bên dưới đang tranh cãi không ngừng: “…”
Nếu nhớ không nhầm thì Thẩm Dục chưa từng đồng ý chuyện này.
Sớm biết hắn dễ dàng trả lời như vậy thì còn bàn bạc cái quái gì nữa.
Cũng có người cảm thấy Thẩm Dục làm vậy là có ý sâu xa khác, có lẽ là cố ý nhả miếng mồi béo bở này ra để những đối thủ kia cắn xé lẫn nhau cũng chưa biết chừng?
Tóm lại, không ai có thể ngờ rằng, khi bọn họ đang bàn chuyện nghiêm túc, dưới gầm bàn của Thẩm Dục lại giấu một mỹ nhân quyến rũ đang cắn ngón tay hắn, hờn dỗi một cách tinh nghịch.
Đợi đến khi tất cả mọi người đi rồi, Tri Ngu không còn lý do gì để tiếp tục trốn dưới gầm bàn nữa.
Vậy nên khi chỉ còn lại một mình nàng với Thẩm Dục, sự táo bạo vừa nãy của nàng lập tức như quả bóng xì hơi, chột dạ cầm cây bút lông đặt lên bàn.
“Thật không may, khi lang quân và các vị đại nhân đến, cây bút lông này lại đúng lúc rơi xuống đất.”
“Ta vừa mới nhặt lên thì mọi người đã vào rồi…”
Sau lời giải thích càng lúc càng lộ vẻ chột dạ, nam nhân vẫn giữ im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Tri Ngu bằng ánh mắt âm u bất định.
Ánh mắt ấy khiến nàng cảm thấy hơi rợn người, người nam nhân lại gõ ngón tay xuống mặt bàn, bảo nàng lại gần.
Tri Ngu ngoan ngoãn đi tới, rồi bị hắn ôm eo kéo vào lòng, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Trong khoảnh khắc cảm nhận được phản ứng cơ thể rất rõ ràng của hắn, hai má Tri Ngu càng nóng bừng hơn.
Sau khi hôn xong, Thẩm Dục còn thản nhiên uống trà lạnh trước khi ra khỏi cửa.
Giọng điệu hắn dịu dàng nhưng cũng đầy cảnh cáo: “Sau này không được như vậy nữa.”
Giọng hắn bình tĩnh đến mức không ai đoán được vui buồn, cũng chính vì vậy mà khiến da đầu Tri Ngu căng thẳng theo, luôn cảm thấy hắn có thể nổi giận bất cứ lúc nào.
Đương nhiên Thẩm Dục không phải là người hiền lành.
Nhưng nếu thật sự chọc giận hắn, có gánh nổi cơn giận của hắn hay không thì khó nói.
Tất nhiên Tri Ngu tự biết ý mà kiềm chế lại, ít nhất không thể tái diễn cảnh tượng giống như ngày hôm nay.
Trước mặt các đồng liêu của hắn, sự căng phồng dưới y phục khiến hắn luôn duy trì dáng vẻ vô cùng khó coi.
…
Những thay đổi gần đây giống như một chuyện mới lạ thú vị.
Nhưng những chỗ thỉnh thoảng vượt khỏi tầm kiểm soát lại khiến Thẩm Dục không vui chút nào.
Ban đầu, Thẩm Dục cho rằng chuyện ở thư phòng là chuyện ngoài ý muốn.
Dù sao thì những ý nghĩ mãnh liệt như vậy xuất hiện thường xuyên khiến hắn cảm thấy mình giống như một con thú đang động dục.
Nữ tử khiến hắn cảm thấy say đắm, và hắn cũng tận hưởng cảm giác môi lưỡi quấn quýt với nàng.
Nhưng khi nàng trốn dưới gầm bàn, hắn mới phát hiện d.ục vọ.ng của mình đối với nàng không chỉ dừng lại ở đó.
Nhiều ý nghĩ dơ bẩn hơn lặng lẽ hiện lên.
Nhưng bề ngoài hắn vẫn luôn giữ vẻ lịch sự.
Khí chất siêu phàm, sáng sủa như trăng thanh gió mát của hắn thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
Ngay cả một tỳ nữ nhỏ bé vì gan dạ liếc nhìn hắn một cái mà bất cẩn làm đổ nước lên vạt áo hắn.
Thẩm Dục chậm rãi nói câu “Không sao”.
Tỳ nữ kia lập tức đỏ mặt, vô cùng cảm kích: “Đa tạ lang quân rộng lượng.”
Dù sao thì lỗi lầm như của bọn họ, dù bị lôi ra đánh một trận cũng không tính là quá đáng.
Thẩm Dục chỉ khẽ nhếch môi, vẫn luôn khoan dung độ lượng với người khác.
Nhưng trên thực tế, dù chỉ nhấc ngón tay bóp chết tỳ nữ này, hắn cũng không hề chớp mắt một cái.
Hắn chỉ cảm thấy vỏ bọc của một người tốt phù hợp hơn để che giấu những thứ không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.
Cứ ba năm, thiên tử lại mời vài vị đại thần tụ họp.
Hôm nay là mời mọi người cùng nhau thưởng thức một vở kịch mới của gánh hát.
Thấy vậy, vị tổng quản nội thị ở bên cạnh bèn chủ động giúp Thẩm Dục lau vạt áo, khi chạm vào cổ tay của Thẩm Dục bèn cười nói: “Trước đây tay của đại nhân lạnh lắm, giờ đã ấm hơn nhiều rồi…”
Tông Giác nghe vậy, hơi tò mò nghiêng đầu nhìn: “Thật sao? Thế mà trước đây ta không để ý điều này…”
Thẩm Dục tuỳ ý nói: “Chắc là do dạo này trời ấm lên thôi.”
Tuy miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm suy nghĩ về những thay đổi trong thời gian gần đây.
Không biết là tác dụng của Ngũ Sắc Yên hay là thứ gì khác.
Sau cuộc ân ái, dường như cơ thể hắn ấm áp hơn, tựa như có một ngọn lửa nhỏ nhen nhóm bên trong, khiến hắn trông giống một người bình thường hơn.
Ánh mắt Thẩm Dục lướt qua năm ngón tay của mình, vẻ mặt trở nên khó dò.
Giờ cũng nảy sinh nhu cầu về tình dục, dường như hắn đã tiến gần hơn một bước với trạng thái của một người bình thường.
Dù là ở trong cung xem những màn hát xướng buồn tẻ cũng khiến hắn nghĩ đến việc Tri Ngu xem thoại bản cũng rơi lệ.
Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ nàng xem vở kịch này có lẽ cũng sẽ khóc ướt vạt áo trong lòng hắn… ý muốn phải có được nàng càng mãnh liệt hơn.
Thẩm Dục cảm thấy loại cảm xúc đặc biệt này trước đây chưa từng có.
Sau khi vở kịch kết thúc, các vị đại thần muốn giữ hắn lại cùng uống rượu.
Thẩm Dục từ chối: “Không cần đâu.”
Tông Giác thấy hắn không chịu ở lại, lập tức nói: “Vậy lần sau nhé.”
“Bạc Nhiên, lần sau nhất định phải nể mặt ta mà ở lại uống một chén đấy.”
Khoé môi Thẩm Dục ngậm ý cười, nhàn nhạt đáp một tiếng “Được”, rồi không do dự xoay người đi về phủ.