Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 58: Xiềng xích hoa sen




Buổi tối sợ bị cảm lạnh nên cả hai chủ tớ đều ngâm mình trong bồn nước nóng.

Đợi đến khi Nhứ Nhứ lau mái tóc ướt cho Tri Ngu, trong lúc nói chuyện phiếm lại chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.

“Phu nhân và lang quân đã ầm ĩ đến mức sắp hòa ly rồi, chẳng lẽ lang quân thực sự chưa từng thích phu nhân một chút nào sao?”

Bất kể người ngoài nhìn nhận thế nào, nhưng trong mắt Nhứ Nhứ nhìn phu nhân nhà mình đều như có một lớp ánh sáng mờ ảo bao phủ, chỉ cảm thấy phu nhân đẹp đến mức thế gian này khó có ai sánh kịp, đáng lẽ phải là người mà ai gặp cũng yêu thích mới đúng.

Tri Ngu nằm sấp trên gối, mí mắt nặng trĩu, nghe thấy lời nàng ấy nói cũng chỉ đáp lại trong vô thức.

“Chuyện đó không thể nào…”

Thẩm Dục không thích nàng, đó là chuyện đã được thiết lập sẵn trong sách rồi.

Trong lòng hắn ghét bỏ nàng cũng là chuyện đã được thiết lập sẵn trong sách.

Dù không nhìn thấu tâm tư của nam chính, nhưng trong lòng Tri Ngu hiểu rõ, Thẩm Dục là người lòng dạ sâu không lường được, những chuyện mà hắn làm không thể chỉ nhìn bề ngoài.

Cũng giống như việc hắn sẽ ăn một con cá, nhưng không có nghĩa là hắn thích cá, thậm chí trong lòng cực kỳ chán ghét, hắn vẫn có thể đưa miếng cá lên đầu lưỡi mà chậm rãi thưởng thức, khiến người khác không nhìn ra được bất kỳ sơ hở nào.

Tri Ngu nghĩ đến cảnh tượng tối nay cào rách mặt hắn mà cảm thấy lạnh sống lưng.

Hắn là người cực kỳ thù dai, sau này không biết chừng sẽ trả thù bằng cách nào…

Nếu nàng thật sự có ý nghĩ như Nhứ Nhứ thì thật sự không biết tự lượng sức mình rồi.

Nhứ Nhứ nghĩ lại cũng thấy đúng, dù gì lang quân là người như vậy, đâu phải hạng người lương thiện gì cho cam.

Đêm xuống, sau một ngày mệt mỏi, người trong phòng đều chìm vào giấc ngủ.

Nhưng dù sao ở trong cung vẫn không thoải mái bằng nhà mình, cùng với ván giường cứng ngắc khiến Tri Ngu không quen giấc.

Đến nửa đêm, đột nhiên cảm thấy mu bàn tay có vật gì lạnh lẽo lướt qua, hé mắt nhìn ra liền trông thấy một con rắn đang bò ngang qua chăn, trong lúc sợ hãi, Tri Ngu theo bản năng giơ tay hất văng thứ đó ra, mồ hôi lạnh chợt thấm ướt cả lưng áo.

Nàng trơ mắt nhìn con rắt bị quăng xuống đất, rồi từng chút một trườn ra ngoài theo kẽ cửa sổ, dù muốn há miệng gọi Nhứ Nhứ nhưng cổ họng lại như bị mắc nghẹn, không thể phát ra bất cứ thanh âm nào.

Nơi này vốn nằm ở vị trí hẻo lánh, sau lưng lại dựa sát một khu rừng cỏ dại, sau khi trời ấm lên có rắn xuất hiện cũng chẳng có gì lạ.

Nếu đặt chuyện này vào ngày thường thì đương nhiên chẳng có gì đáng nói.

Nhưng từ nhỏ, Tri Ngu đã cực kỳ sợ loài vật toàn thân trơn lạnh lẽo ấy.

Sợ đến mức giống như lúc này đây, cả người như bị bóng đè, ngồi trên giường sắc mặt trắng bệch nhưng chẳng thể nhúc nhích nổi.

Mãi một lúc sau nàng mới lấy lại sức kéo chăn đắp phủ kín cơ thể lạnh lẽo của mình, ý định muốn gọi Nhứ Nhứ cũng dần tan biến.

Nàng sợ rắn, nhưng chưa chắc nguyên chủ đã sợ.

Hơn nữa, phản ứng của nàng đối với rắn quá lớn, nếu thật sự nói ra có lẽ sẽ tự chuốc lấy phiền toái không đáng có.

Ban ngày Tri Ngu che giấu rất tốt, thậm chí còn nhắc với Dung Thái phi về chuyện xảy ra tối qua.

Sắc mặt hơi tái nhợt của nàng lại vô tình khiến người ta tin rằng đêm qua nàng đã dầm mưa trở về.

Dung Thái phi nghe xong rất kinh ngạc, lập tức phái người đi điều tra.

Bên cạnh, Bảo Nguyệt áy náy: “Đều tại con, sớm biết như vậy đã cho Tri tỷ tỷ mượn ô rồi.”

Tỳ nữ của nàng ta nói: “Cơ thể của quận chúa đâu có khoẻ bằng nàng ta, nếu cho nàng ta mượn rồi thì hôm nay quận chúa sẽ không dậy nổi mất…”

Bảo Nguyệt vẫn mang vẻ áy náy: “Nếu Tri tỷ tỷ cần bồi thường gì nhất định phải nói với muội một tiếng nhé.”

Tri Ngu cũng chỉ đáp qua loa cho qua chuyện, rồi sau đó về nghỉ ngơi một lát.

Hai ngày liên tiếp, Nhứ Nhứ mới nhận ra dạo gần đây Tri Ngu gặp ác mộng nhiều hơn hẳn.

Tri Ngu không nói ra chuyện mình sợ rắn, chỉ nói qua loa: “Chắc là bị doạ sợ rồi…”

Nghĩ lại, dường như từ sau đêm mưa bão ấy, phu nhân bắt đầu ngủ không ngon giấc.

Nhưng hai ngày nữa là đến tiệc mừng thọ của Dung Thái phi, Tri Ngu phải nghĩ cách ngủ một giấc thật ngon để lấy lại tinh thần, liền sai Nhứ Nhứ đến Thái y viện lấy ít trà an thần về.

“Nô tỳ nhớ không phải lang quân có một miếng ngọc bội trừ tà sao?”

Ngọc bội trừ tà có thể dùng để trừ tà, nếu phu nhân bị kinh hãi trong đêm mưa giông thì đặt nó dưới gối chắc chắn sẽ giúp ngủ ngon hơn.

Nhứ Nhứ tương đối tin vào những chuyện mê tín, một mực khẳng định cách này sẽ có hiệu quả.

Nhưng Tri Ngu vội vàng ngăn cản lại: “Đừng đi…”

Hắn sẽ không giúp nàng đâu…

Đêm đó, hai người đã gần như đã trở mặt rồi, nếu thật sự tìm đến hắn, e rằng ngay cả vẻ bề ngoài giả dối hắn cũng lười duy trì nữa.

Tuy Nhứ Nhứ không tình nguyện lắm nhưng vẫn nghe theo lời nàng.

Chỉ mang thuốc an thần đến cho Tri Ngu uống, giúp đêm đó nàng có được một đêm yên giấc.

Sáng hôm sau, khi đến cung Dung Thái phi thỉnh an, vừa khéo bắt gặp người của Tông Giác mang một đống lễ vật đến cho Dung Thái phi xem qua.

Ngày mai là tiệc mừng thọ của Dung Thái phi, những món quà này là phần thưởng cho các hoạt động tiêu khiển với quần thần sau buổi tiệc.

Chỉ nhìn qua độ quý giá của những món đồ kia cũng đủ biết ngày mai sẽ náo nhiệt đến mức nào.

“Trong này không chỉ có đồ trang sức bằng vàng, mà còn có cả bình hoa, tranh chữ cổ,  đều là những món đồ cổ quý giá.”

Quản Thọ cười ha hả giới thiệu từng vật phẩm, trong lời nói mang theo sự khiêm tốn của Tông Giác, nhưng những thứ mà chỉ có bậc quý tộc đời trước mới có tư cách thưởng ngoạn này, đưa ra bên ngoài hầu như đều là vô giá.

Dung Thái phi hào phóng nói: “Vậy ta sẽ thêm một bộ trang sức vào, cũng coi như một phần thưởng đi.”

Bên cạnh, Bảo Nguyệt cầm lấy một chiếc khoá nhỏ hình hoa sen, tò mò: “Quản Thọ công công, đây là vật gì vậy?”

Đó là một chiếc khoá nhỏ màu vàng, thân khoá hình hoa sen nối với sợi xích mảnh, những sợi tua rua rủ xuống đan xen vào nhau, giống như một cái lưới vàng bị rách.”

Quản Thọ cười nói: “Đây là khoá tiên nhân, là đồ vật mà một đạo quán dâng lên khi Thái Tổ Hoàng đế của chúng ta còn trẻ.”

Khoá tiên nhân này đúng như tên gọi của nó, chính là chiếc khóa dùng để khóa tiên nhân.

Nếu đặt trước hương án, nếu tiên nhân bị khoá lại mà muốn rời đi, thần tài phải để lại của cải, thần vận may phải để lại vận may tốt, nói chung là cũng giống như những đồ vật cát tường khác, đều là những món đồ mang ý nghĩa tốt lành.

Thái Tổ không mê tín nên tuỳ ý cất món đồ này vào khố phòng.

Cũng là hôm nay Hoàng thượng lục lại, cảm thấy có thể dùng làm phần thưởng.

Đương nhiên Tri Ngu cũng nhìn thấy vật đó, chỉ cảm thấy trông nó giống một món đồ xinh xắn tinh xảo, cũng không quá để tâm quá nhiều.

Đợi đến khi Quản Thọ lập xong danh sách mới vội vã rời khỏi cung Thuý Vi.

Lúc này Dung Thái phi mới quan tâm đến sức khoẻ của Tri Ngu.

“Nghe nói tối qua ngươi gặp ác mộng, phải dùng thuốc an thần mới ngủ ngon?”

Tri Ngu đáp: “Hôm nay đã đỡ hơn nhiều rồi ạ, đa tạ Thái phi quan tâm.”

Bảo Nguyệt cười nói: “Thật ngưỡng mộ Tri tỷ tỷ có sức khoẻ tốt như vậy, chỉ cần uống thuốc là có thể khỏi, không giống như muội, từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt, nếu không phải lúc ở gác lâu Thẩm đại nhân tặng ngọc bội trừ tà để muội đặt dưới gối để trấn an, không chừng muội cũng giống như tỷ tỷ rồi…”

Tri Ngu hơi sững người.

Hôm ấy Dung Thái phi sai người lấy di vật của mẫu thân Thẩm Dục ra, nàng đã nhìn ra Bảo Nguyệt có hứng thú với miếng ngọc bội đó.

Nhưng di vật của mẫu thân đã khuất không phải là một vật rất quan trọng sao, vậy mà Thẩm Dục lại đưa cho người khác?

Xem ra ngày đó nàng ngăn cản Nhứ Nhứ đi xin đồ vật này cho nàng là quyết định hoàn toàn đúng đắn.

Mà Nhứ Nhứ thấy cảnh này, tất nhiên cũng nhớ đến lời phu nhân đã nói ngày đó.

Tuy Nhứ Nhứ không tiện hỏi thẳng, nhưng trong lòng không khỏi suy đoán, phu nhân chắc chắn lang quân sẽ không giúp mình như vậy, có lẽ bên trong còn có ẩn tình mà nàng ấy không biết…

Sau khi trở về, Tri Ngu gạt những chuyện này ra sau đầu, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy bất an.

Chỉ đành dặn dò Nhứ Nhứ thêm một lần nữa: “Muội nhất định phải báo ca ca đến đón ta sớm một chút.”

Nhứ Nhứ nói: “Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã sai người đi báo rồi.”

Sau khi nghe được lời khẳng định ấy, tâm trạng của Tri Ngu mới hơi thả lỏng.

Mấy ngày nay nàng ở đây cảm thấy rất bất an, cũng không muốn quan tâm đến những chuyện khác, trước mắt nàng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện yến tiệc để sớm được về nhà nghỉ ngơi.

Rốt cuộc cũng chờ đến ngày chính tiệc, tâm tình Tri Ngu dần thả lỏng hơn, chỉ nghĩ rằng chỉ cần qua hôm nay coi như mọi chuyện sẽ kết thúc.

Sáng sớm, một cung nữ mang canh thuốc đến, hành lễ với Tri Ngu rồi nói: “Mấy ngày nay cơ thể phu nhân không được khoẻ, nương nương đặc biệt sai nô tỳ mang canh thuốc đến.”

Tri Ngu thấy vậy chỉ khẽ nói: “Thân thể ta đã đỡ nhiều rồi, e là không cần dùng đến canh thuốc này.”

Cung nữ nghe vậy lập tức nhíu mày: “Lời này của phu nhân không đúng rồi, đây là tâm ý của nương nương bọn ta, phu nhân cũng nên nhận lấy tấm lòng của người, nếu từ chối e là không nể mặt nương nương rồi?”

Lời nói này hơi nặng lời, nếu đổi lại là người khác sẽ cảm thấy uống một bát canh thuốc cũng không vấn đề gì, uống vào sẽ bồi bổ, không uống thì đắc tội với người khác.

Khổ nỗi đột nhiên Tri Ngu lại nhớ đến cung nữ truyền lời trong đêm mưa hôm nọ.

Lúc đó trời mưa, lại là ban đêm, thế mà còn cố tình triệu kiến nàng đã là chuyện bất thường.

Mà giờ đây, chẳng mấy chốc nàng phải vào yến tiệc, Dung Thái phi là nhân vật chính của hôm nay đáng lẽ phải bận rộn vô cùng, đâu rảnh mà bảo nàng uống một bát canh thuốc này?

Tri Ngu hỏi: “Ngươi là tỳ nữ của Dung Thái phi?”

Cung nữ hếch cằm lên nói: “Nếu không thì sao? Phu nhân mau uống đi, nô tỳ còn phải quay về hầu hạ bên cạnh Thái phi.”

“Vậy ngươi hãy để lại họ tên và thẻ bài cung nữ của ngươi trước đã, lát nữa khi ta tạ ơn Thái phi chắc chắn sẽ nhắc đến ngươi.”

Cung nữ kia nghe vậy thì lập tức ngẩn người, sau đó trong đáy mắt nhanh chóng lướt qua một tia hoảng loạn.

“Cái này thì không cần…”

Tri Ngu đã quay đầu dặn dò Nhứ Nhứ bên cạnh lấy giấy bút ra viết họ tên của nàng ta lên giấy để tránh quên mất.

Không ngờ sắc mặt cung nữ kia biến đổi, lập tức đánh đổ bát thuốc rồi quay người bỏ chạy.

Nhứ Nhứ ngạc nhiên: “Nàng ta đây là…”

Tri Ngu nghi ngờ nhìn bát thuốc rồi nói: “Thuốc này có vấn đề…”

Nhưng Nhứ Nhứ ngửi ngửi, lại lắc đầu nói: “Mùi thuốc này giống hệt thuốc an thần của phu nhân mấy ngày nay mà?”

Nếu thực sự uống vào, nhiều nhất cũng chỉ khiến nàng mê man, lỡ mất yến tiệc, ngoài ra còn có tác dụng gì khác?

Chỉ là bất kể muốn làm gì, đối phương lại mạo hiểm chọn ban ngày mà động thủ với Tri Ngu.

Xem ra mấy ngày nay Tri Ngu đã quá đề phòng, khiến những người này không thể ra tay, đến ngày cuối cùng mới nhịn không được mà liều lĩnh hành động.

“Chúng ta lập tức đến yến tiệc trước đã…”

Ở yến tiệc khắp nơi đều là người, những người kia muốn làm gì e rằng cũng khó.

Chỉ cần yến tiệc kết thúc, lập tức lên xe ngựa của huynh trưởng, chắc chắn bọn họ muốn làm gì cũng không có cơ hội ra tay.

Đợi hai người thu dọn xong xuôi để ra khỏi cửa, trên đường đi nâng cao tinh thần cảnh giác, bỗng mơ hồ cảm thấy phía sau có người đi theo.

Ban đầu Nhứ Nhứ cũng không dám quay đầu lại, chỉ dùng khóe mắt thoáng lướt qua, thấy phía sau quả nhiên có mấy đôi chân lén lút bám theo, lập tức sợ hãi nắm chặt cổ tay Tri Ngu.

“Phu nhân, đừng quay đầu lại.”

Tuy Tri Ngu ở nơi hẻo lánh, con đường này cũng là đường nhỏ, nhưng đến phía trước không xa chính là khu vườn có cung nữ thường xuyên đi lại.

Cũng may bước chân của hai người không hề trì hoãn, còn chưa đi quá xa đã trùng hợp gặp mặt đoàn người của Dung Thái phi.

Hôm nay, Dung Thái phi trang phục vô cùng lộng lẫy, trang sức tinh xảo, trước sau đều có cung nữ, thái giám hầu hạ, nhìn thấy Tri Ngu thì hơi ngẩn người, sau đó mỉm cười gọi nàng đến trước mặt.

“Sao hôm nay A Ngu lại khẩn trương như vậy?”

Nhứ Nhứ lập tức quay đầu nhìn lại, thấy bóng người thoáng qua ở đằng xa, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Thái phi nương nương, vừa rồi trên đường tới đây, nô tỳ và phu nhân phát giác có người đi theo, rất đáng ngờ.”

Dung Thái phi nhìn theo ánh mắt nàng ấy, dần thu lại nụ cười: “Thật sao?”

Bà ta trầm giọng nói: “Giữa ban ngày ban mặt mà còn có kẻ dám làm ra hành vi mờ ám như vậy, thật không thể tha thứ.”

Vu ma ma vội vàng khuyên nhủ: “Hôm nay là ngày vui của Thái phi, nương nương chớ nên tức giận…”

Dung Thái phi đáp: “Chính vì là ngày vui lại càng không thể tha thứ, ngươi dẫn theo hai thái giám khoẻ mạnh đuổi theo xem sao.”

Còn về hướng nào, chỉ có thể để Nhứ Nhứ dẫn đường, bởi vì nàng ấy chính là người nhạy bén phát hiện điều bất thường.

Thấy vậy, trong lòng Tri Ngu thoáng do dự, muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng Dung Thái phi đã ôn tồn nói: “Chúng ta cứ đến yến tiệc rồi nói sau, ở đó đông người, chắc chắn an toàn.”

Lời nói của bà ta trùng hợp với những suy nghĩ ban đầu của Tri Ngu.

Chỉ là khi Tri Ngu vừa cất bước, trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.

“Ta vẫn ở đây đợi Nhứ Nhứ, Thái phi nương nương cứ đi trước đi ạ.”

Dung Thái phi hỏi: “Ngươi thật sự không muốn đi cùng ta sao?”

Tri Ngu khẽ lắc đầu.

Dung Thái phi cũng không miễn cưỡng, chỉ cười nói: “Vậy cũng được, e là hôm nay ta rất bận, không lo được cho ngươi đâu.”

Nói xong bà ta dẫn theo đoàn tùy tùng rời đi.

Tri Ngu nắm chặt lòng bàn tay, khi nhìn thấy cuối đoàn người phía sau Dung Thái phi có một cung nữ quen mắt, trong lòng nàng càng chắc chắn cung nữ đó chính là cung nữ đã nói dối Dung Thái phi muốn gặp nàng ngày hôm đó.

Tại sao cung nữ đó sau khi nói dối lại dám đường hoàng xuất hiện như vậy?

Là có nội gián trà trộn vào đám người bên cạnh Dung Thái phi, hay là… bản thân Dung Thái phi có vấn đề?

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong lòng Tri Ngu đã khiến tim nàng đập càng lúc càng nhanh.

Vừa ngẩng đầu liền thấy ở hướng khác có người đang tiến lại gần, nàng vội vàng muốn chạy về hướng ngược lại với Dung Thái phi.

Thế nhưng vẫn chậm một bước, khi Tri Ngu còn chưa kịp chạy đến thì dường như sau gáy bị vật gì đó đánh trúng, trước mặt Tri Ngu tối sầm dần mất đi ý thức.

Đợi Tri Ngu tỉnh lại, nàng mở mắt ra phát hiện mình không bị trói đến nơi kỳ lạ nào, chỉ là bị cung nữ đi ngang qua phát hiện nàng ngất xỉu trên mặt đất nên đã được đưa đến một sương phòng.

“Nô tỳ không biết thân phận của phu nhân, đang định gọi người khác đến đây…”

Trông cung nữ kia tuổi còn nhỏ, cũng không giống như đang nói dối.

Sau gáy Tri Ngu hơi đau nhức, nghĩ đến những chuyện kỳ lạ hôm nay nàng càng không dám ở lại lâu.

Chỉ nghe nói yến tiệc sắp bắt đầu liền vội vàng bảo đối phương dẫn đường đến đó.

Đợi nàng đến chỗ ngồi, yến tiệc đã bắt đầu được một lúc.

Cũng may hôm nay náo nhiệt, người đông huyên náo nên không ai để ý đến nàng.

Nhưng cũng chính sau khi Tri Ngu ngồi xuống, sắc mặt mới dần trở nên khó coi.

Sau khi nàng ngất đi, không phải là không có chuyện gì xảy ra.

Cũng là trên đường theo cung nữ kia đến đây, nàng dần phát hiện dường như chân nàng bị buộc một sợi xích nhỏ.

Nàng không tiện cúi xuống xem xét, nhưng sợi xích nhỏ đó càng siết chặt chân nàng theo mỗi bước đi khiến khiến da thịt đau nhói.

Tri Ngu khẽ cụp mắt xuống, trong lòng mơ hồ suy đoán về vật này, đợi đến khi mượn sự che chắn của bàn tiệc, ngón tay nàng khẽ khàng dò dẫm theo vạt váy, đầu ngón tay chạm đến vị trí khóa nối, rồi sờ đến hình dạng hoa sen, trong đầu nàng lập tức trống rỗng.

“Đợi lát nữa rượu vào lời ra, chúng ta so tài vài trò với nhau, xem ai lấy được nhiều phần thưởng hơn…”

Tiếng cười đùa bàn luận của các quan thần vọng đến bên tai, mà Tri Ngu gần như lạnh toát cả người.

Lướt nhẹ theo đường nét của chiếc khoá nhỏ này, cộng thêm đặc tính càng siết chặt của nó… nàng gần như có thể khẳng định nó chính là một trong những phần thưởng của ngày hôm nay.

Là chiếc khoá tiên nhân mà hôm qua Quản Thọ đã giới thiệu trước mặt Dung Thái phi và quận chúa Bảo Nguyệt.

Lát nữa trong yến tiệc nhất định sẽ có người phát hiện ra một phần thưởng bị mất.

Bất kể với lý do gì, để người ta lần theo chiếc khoá tiên nhân bị mất và phát hiện vật này đang nằm trên chân nàng, đều là một chuyện vô cùng nguy hiểm đến tính mạng…

Đương nhiên Tri Ngu có thể đoán người đứng sau chuyện này là Dung Thái phi, cũng có thể là quận chúa Bảo Nguyệt… nhưng bất kể trong lòng nàng nghi ngờ thế nào, thậm chí đối phương từ đầu đến cuối cũng không cần đích thân lộ diện, càng không dễ dàng để nàng vạch trần được…

Thủ đoạn giết người không thấy máu như vậy, dù là Liễu ma ma trước đây đặt so sánh trước mặt đối phương cũng chẳng khác nào một đĩa rau nhỏ không đáng nhắc đến.

Tri Ngu khép mắt lại, lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy, thậm chí không thể nghĩ ra ngay biện pháp đối phó nào.

Lúc này dù nàng chủ động thừa nhận hay bị người khác phát hiện thì kết cục cũng đều như nhau.

Không ai tin rằng một vật như vậy có thể bị “vô tình” khóa lên người nàng, càng không ai nghĩ chuyện này là đơn giản vô hại.

Nhưng rất nhanh, trong đầu nàng nghĩ đến việc hôm nay huynh trưởng sẽ đợi nàng tại con hẻm gần cửa cung.

Nàng nhớ từ sau khi Tri Tuỳ bị gãy chân, vì sợ đau nên trên người luôn mang theo một loại thuốc tê giảm đau.

Nếu nàng nghĩ cách liên lạc được với huynh trưởng lấy được loại thuốc kia, đến lúc đó dù có phải nhẫn tâm rạch một đường trên chân để cưỡng ép gỡ sợi xích nhỏ đó ra khỏi chân cũng không phải là không thể…

Dù hiện tại nàng không động tay gì, nhưng cảm giác càng lúc càng siết chặt này cũng khiến nàng không biết mình có thể gắng gượng được bao lâu.

Huynh trưởng không có chức quan nên chỉ có thể đợi ở ngoài cửa cung.

Lúc này muốn sai khiến một cung nữ có lẽ không khó, nhưng tìm được người có thể xuất cung lại không hề đơn giản.

Ánh mắt Tri Ngu từ từ ngước lên, rất nhanh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Thẩm Dục trong đám người.

Mà bên cạnh hắn vừa vặn có một chỗ ngồi trống, khiến nàng nhớ đên hôm nay các bàn tiệc đều được sắp xếp theo quy tắc phu thê cùng chung một bàn.

Còn vừa rồi nàng lại vô thức ngồi xuống một vị trí trống ở cuối hàng.

Dương như Tri Ngu nghĩ ra chủ ý gì đó, liền cắn răng nhẫn nhịn chống tay lên bàn đứng dậy, nhân lúc người khác không chú ý đã lặng lẽ bên cạnh Thẩm Dục, vẻ mặt bình thản ngồi quỳ xuống bên cạnh hắn.

Nhưng khi dáng ngồi vừa ổn định, nàng cảm giác mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả gáy.

Hôm nay người nam nhân tham gia tiệc mừng thọ của người khác đã đổi sang một bộ trường bào màu nhạt, khác hẳn với tông màu đen tuyền áp bức thường ngày.

Dường như nhận ra có người ngồi xuống bên cạnh, hắn thoáng liếc nàng một cái nhưng lại chỉ ngước mắt đánh giá rồi thôi, còn phía bên kia có vị đồng liêu vẫn đang bàn bạc với hắn một số việc quan trọng.

Cho nên hắn chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục quay đầu trả lời câu hỏi của đối phương.

Tri Ngu không tiện ngắt lời, chỉ đành cố gắng nhích lại gần hắn một chút, chỉ chờ đợi thời điểm thích hợp khi cuộc đối thoại của bọn họ hơi ngừng lại.

Nàng ngẩng mắt nhìn đối phương đang định mở miệng, lại đúng lúc nghe thấy giọng nội thị lớn tiếng thay mặt Thiên tử, tuyên đọc lời chúc mừng thọ Dung Thái phi.

Lúc này, cả sảnh tiệc đều chìm vào im lặng, để thể hiện sự tôn kính đối với dung Thái phi, các thân vương và quan thần có mắt đều ngẩng đầu nhìn và lắng nghe.

Lời sắp nói ra bị ép phải nuốt trở lại.

Việc Thẩm Dục có chịu giúp nàng hay không vẫn còn là một ẩn số…

Nhưng cứ kéo dài như vậy, e rằng đến lúc đó dù thật sự phái được người chạy ra ngoài cung rồi quay lại cũng không kịp nữa…

Cho nên khi cúi đầu nhìn thấy bàn tay Thẩm Dục đặt trên đầu gối, nàng cố nhịn mồ hôi lạnh mà nảy ra một ý nghĩ táo bạo hơn.