Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 47: Rơi xuống nước (1)




Tối ấy, Tri Ngu dùng bữa trong trạng thái lơ đãng, đến đêm ngủ cũng không được yên giấc.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm.

Thế là sáng sớm tinh mơ, Nhứ Nhứ theo lời căn dặn của phu nhân, bèn bí mật mời một đại phu từ ngoài phủ đến.

Sau khi bắt mạch cho Tri Ngu, đại phu xác nhận nàng không có gì đáng ngại, Tri Ngu mượn cớ khéo léo dò hỏi thêm.

Nàng cũng không phải kẻ ngốc, nếu trực tiếp hỏi về chuyện lo lắng mang thai thì người khác sẽ nhận ra điều bất thường, nên đành giả vờ buồn rầu, ấp úng hỏi đại phu về những nguyên nhân nữ tử khó mang thai.

Dù sau này chuyện này có vô tình truyền ra ngoài thì cũng chỉ là vấn đề mà mọi nữ tử sau khi thành thân đều quan tâm, không có gì đáng để dị nghị.

Hiển nhiên đại phu đã quen ứng phó với những vấn đề này, từ chuyện ăn uống đến sinh hoạt, rồi từ thời điểm thích hợp đến những điều không nên làm, ông đều giải thích tường tận.

“Ngoài ra còn một điều nữa, phu thê ân ái cũng cần phải giữ chừng mực, trong thời gian ngắn không nên thường xuyên và mãnh liệt quá, nếu vượt quá giới hạn cũng sẽ khó thụ thai…”

Nghe đến đây, hơi thở của Tri Ngu khẽ ngừng lại, tay siết chặt lấy khăn tay, trong lòng tự hỏi đúng là số lần hơi nhiều, nhưng thế nào mới được tính là mãnh liệt?

Nàng bèn tế nhị mở lời: “Những lời đại phu nói ta đều ghi nhớ trong lòng, nhưng ta cũng muốn giả định một vài tình huống chưa từng xảy ra…”

“Ví dụ như một đôi nam nữ nào đó ở trong suối nước nóng, hoặc là ở trong bụi cỏ… hoặc là ở những nơi có bàn ghế khác… đại phu, như vậy có tính là mãnh liệt không?”

Đại phu nghiêm mặt nói: “Hễ rời khỏi giường ngủ đều tính là mãnh liệt, không có lợi cho việc sinh con.”

Lúc này, tảng đá lớn trong lòng Tri Ngu cuối cùng cũng rơi xuống.

Tri Ngu cũng hiểu một số quy tắc ngầm trong hậu trạch, đưa cho vị đại phu nàn một ít tiền bịt miệng rồi bảo Nhứ Nhứ tiễn người đi.

Vị đại phu đó đi ra khỏi phủ, đến nơi không ai để ý mới không nhịn được mà ôm hộp thuốc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hóng hớt, lắc đầu lẩm bẩm: “Thật không ngờ nhìn Thẩm đại nhân có vẻ lạnh lùng cấm dục, vậy mà sau lưng lại chơi bời phong lưu đến mức này…”

Vị đại phu còn tặc lưỡi xuýt xoa hồi lâu rồi mới chậm rãi rời đi.

Bên này, sau khi tiễn đại phu xong, Nhứ Nhứ cũng hơi nghi ngờ, không biết vì sao phu nhân lại quan tâm đến chuyện con cái như vậy.

Còn chưa nghĩ ra làm cách nào để về hỏi dò hỏi của chủ tử của mình thì đi chưa được bao lâu đã bất ngờ chạm mặt người quen cũ.

Vân Tô ôm một xấp quần áo mới may xong trong tay, trên mặt mang theo ý cười rạng rỡ, ngắm nghía xem mấy ngày nữa đi dự cung yến thì nên cho cô nương của nàng ta mặc bộ nào là đẹp nhất, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Nhứ Nhứ.

Ý cười trên mặt Vân Tô hơi vụt tắt, chỉ khẽ gọi một tiếng “Nhứ Nhứ tỷ tỷ”, rồi định quay người rời đi.

Thế nhưng, Nhứ Nhứ lại bất ngờ gọi nàng ta lại, chợt nhớ ra một chuyện cũ năm xưa.

“Nói ra thì lúc lang quân bị cuốn vào vụ án long bào kia, cũng từng nhờ ngươi làm một số việc, bảo ngươi đưa ngân phiếu cho lang quân…”

Nói đến đây, Nhứ Nhứ chậm rãi nhắc đến một chi tiết năm đó: “Sao cuối cùng lại không mang cái túi thêu về?”

Khi ấy, Thẩm Dục bị giam trong ngục, không tiện cất giữ đồ đạc.

Lúc ấy, Nhứ Nhứ đã dặn dò Vân Tô, rằng đưa trực tiếp túi thêu cho lang quân mang theo bên mình sẽ quá lộ liễu, cứ đưa ngân phiếu cho lang quân cất giữ bên người là được, đến lúc đó mang cái túi rỗng về là được.

Nhưng Vân Tô lại đi tay không trở về, vì đó là túi thêu của Thẩm Trăn nên Nhứ Nhứ không để ý lắm.

Hôm nay bỗng nhớ lại chuyện cũ nên nàng ấy không nhịn được mà hỏi một câu.

Nhưng không ngờ rằng Vân Tô vừa nghe thấy lời này, sắc mặt chợt trở nên không được tự nhiên.

“Chuyện khi ấy ta cũng không còn nhớ rõ lắm…”

Lời nói mơ hồ khiến người ta không thể truy cứu sâu hơn.

Nhưng Nhứ Nhứ càng nghĩ càng cảm thấy không đúng: “Sau này, túi thêu cũng được lang quân cố ý trả lại cho Thẩm cô nương, sao ngài ấy lại không trả lại cho phu nhân của chúng ta?”

“Chẳng lẽ…”

Vân Tô thấy nàng ấy dường như đã đoán được đôi ba phần sự thật phía sau, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng ôm chặt đống quần áo trong lòng rồi rời đi.

Nhứ Nhứ muốn đuổi theo, nhưng vừa xoay người đã vô tình bị một nha hoàn hỏi về thực đơn bữa trưa cản đường.

Nghĩ đến việc chuyện này có thể khiến phu nhân tức giận, khi Nhứ Nhứ trở về cũng chỉ đành tạm thời giấu trong lòng không nhắc tới nữa.

Chỉ là mấy ngày nữa chính là cung yến, Nhứ Nhứ khó tránh khỏi lại phải bận rộn lo liệu trang sức, quần áo cho phu nhân, tự nhiên quên mất chuyện nhỏ ấy ra sau đầu.

Sau khi tân quân đăng cơ, để thắt chặt mối quan hệ quân thần, cũng để xua tan không khí ảm đạm phủ kín hậu cung đã lâu nên thường xuyên mở tiệc.

Chỉ là những yến tiệc trước đây đa phần đều là hội tụ các đại thần, lần này lại là vì trong cung có vô số mẫu đơn quý hiếm đua nở rộ, cảnh sắc mỹ lệ nếu không có người thưởng thức thì thực sự đáng tiếc.

Vì không thể phụ lòng cảnh đẹp này, tân Hoàng đế lại sai người mở tiệc trong cung, cho phép các quan viên và  gia quyến vào cung chiêm ngưỡng, tận hưởng mỹ sắc.

Đến ngày hôm ấy, Nhứ Nhứ khoác lên cho Tri Ngu một bộ váy lụa cánh sen màu hồng nhạt, bên ngoài phủ thêm một chiếc áo choàng màu xanh nhạt như vầng nước, sau khi cởi bỏ lớp áo mùa đông dày cộm, phu nhân lúc này càng thêm phần quyến rũ.

“Khi tân Hoàng đế còn ở phủ đệ, cũng từng vì mai hoa trong phủ mà mở tiệc mời chúng ta, nay đã đăng cơ rồi mà vẫn chẳng đổi được tính yêu hoa, đặc biệt mở thiết yến vì hoa mẫu đơn này…”

Có thể thấy vị tân Hoàng đế này thật sự là một người yêu hoa.

Tri Ngu đối với vị tân Hoàng đế này chỉ có ấn tượng duy nhất là kết cục bi thảm của hắn.

Ngoài ra, còn có một chuyện khác, khi nàng vừa đến đây, đã từng nhận nhầm Tông Giác là đối tượng của nhiệm vụ.

Chuyện khi đó, bây giờ nghĩ lại Tri Ngu vẫn cảm thấy xấu hổ không thôi.

Thế nên, nàng cũng chẳng mấy quan tâm đến tình trạng hiện tại của vị tân Hoàng đế này.

Sau khi vào cung, Tri Ngu cùng các quan lại và gia quyến khác đi đến cung Phúc Thọ của Thái Hoàng thái hậu để bái kiến.

Thái Hoàng thái hậu khi còn là Thái hậu vốn đã không màng việc đời, nay tuổi tác đã cao càng sống kín đáo, đối xử với ai cũng rất thân thiện.

Dẫu khi trông thấy Tri Ngu, Thái Hoàng thái hậu vẫn cười tươi khen ngợi: “Thẩm đại nhân cưới được phu nhân như ngươi thật sự là có phúc.”

Lời vừa dứt, một thiếu nữ mặc váy tím bên cạnh lại khẽ “phì” cười.

Thái Hoàng thái hậu không khỏi mỉm cười đưa tay chọc nhẹ vào trán thiếu nữ ấy, giọng điệu mang theo vài phần cưng chiều: “Con bé này, cười ngốc nghếch gì thế…”

Thiếu nữ này chính là thiên kim của Thẩm gia, miệng gọi Thái Hoàng thái hậu một tiếng “ngoại tổ mẫu”, hiển nhiên quan hệ vô cùng thân thiết.

Đối phương lập tức hạ thấp giọng, nói bên tai Thái Hoàng thái hậu: “E rằng ngoại tổ mẫu chưa biết, cô nương họ Tri này là dùng thủ đoạn cướp đoạt mới gả được cho Thẩm đại nhân…”

Những kẻ biết chuyện xung quanh cũng cười thầm, dù sao thì chuyện tân hôn không có động phòng của bọn họ, cả kinh thành ai mà chẳng hay?

Cũng chính vì thế, ánh mắt mọi người nhìn về phía Thẩm Trăn đang đứng sau Tri Ngu mang theo ba phần thương hại.

Bình thường, có lẽ những người quyền quý này vốn dĩ không thèm để một nữ tử xuất thân bình dân như Thẩm Trăn vào trong mắt, nhưng vì có kẻ ác như Tri Ngu làm nền, trái lại càng dễ khiến người ta nảy sinh lòng thương tiếc.

Nếu cứ suy theo những tình tiết đẹp đẽ những tiếc nuối trong các bộ kịch, biết đâu, Thẩm đại nhân không chịu động phòng với phu nhân cũng là vì vị cô nương này chăng?

Tri Ngu đối với những ánh mắt ấy cũng không kinh ngạc, dù sao nguyên chủ vốn là người như vậy, cũng chính vì bị những lời gièm pha này k.ích th.ích mới có đủ động lực sinh ra nhiều ác ý hơn để giày vò nam nữ chính trong nguyên tác.

Nàng hành lễ với Thái Hoàng thái hậu rồi cung kính lui về phía sau, tất nhiên Thái Hoàng thái hậu đã trải qua nhiều chuyện lạ rồi nên vẫn giữ nụ cười, khẽ gật đầu với nàng.

Chỉ là sau khi nghe mấy lời của cháu gái, bà ta cũng vẫy tay gọi Thẩm Trăn tiến lên trước cẩn thận quan sát.

Thẩm Trăn hơi bất ngờ, tiến lên hành lễ rồi ngẩng đầu lên, lại khiến Thái Hoàng thái hậu lập tức ngây người.

“Ngươi… ngươi tên là Thẩm Trăn?”

Thẩm Trăn do dự đáp lời, lại nghe Thái Hoàng thái hậu lẩm bẩm: “Thật trùng hợp…”

Ma ma bên cạnh không nhịn được bèn hỏi: “Thái Hoàng thái hậu nhớ đến điều gì sao?”

Thái Hoàng thái hậu cười: “Nàng lớn lên rất giống với dáng vẻ của Thục Thái phi khi còn trẻ…”

Ma ma nhìn kỹ một lượt, nhớ lại ấn tượng mơ hồ của mười mấy năm trước, dường như đúng là có vài phần tương tự.

Mà Thục Thái phi chính là thân mẫu ruột của tân Hoàng đế.

Năm xưa, Thục Thái phi và Thái Thượng hoàng suýt nữa đã bị thiêu chết trong chùa Minh Giác, may nhờ có tỷ tỷ của bà ta là Dung Thái phi hy sinh thân mình, mới giành được cơ hội sống sót cho muội muội và phu quân.

Mà Thái Hoàng thái hậu sủng ái Thục Thái phi đến mức khi nghe tin đối phương bình an vô sự, bà ta cũng chỉ thoáng buồn bã một chút vì cái chết bất hạnh của tỷ tỷ của Thục Thái phi trong biển lửa.

Gần đây, nghe nói tỷ tỷ của Thục Thái phi là Dung Thái phi không thiệt mạng trong đám cháy năm xưa, được tìm về từ dân gian, ngoài mặt Thái Hoàng thái hậu tỏ vẻ vui mừng, nhưng trong lòng cũng rất bình thường, chỉ cảm thán đối phương có phúc phận tốt thôi.

Mãi đến hôm nay, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Trăn, cảm xúc của bà ta mới dậy lên từng gợn sóng.

Dung Thái phi và Thục Thái phi vốn là tỷ muội, lẽ ra dung mạo phải tương tự nhau, nhưng Dung Thái phi giờ đã già, không nhìn ra dáng vẻ trước đây nữa.

Nhưng Thẩm Trăn lại khiến Thái Hoàng thái hậu thực sự nhìn thấy bóng dáng của Thục Thái phi.

Thái Hoàng thái hậu càng yêu thích nàng ta hơn, thậm chí còn công khai khen ngợi ngay trước mặt mọi người.

Điều này khiến những kẻ xung quanh rất bất ngờ, đồng thời cũng có thêm vài phần hả hê trước nỗi bất hạnh của Tri Ngu.

Nhưng đây cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ trùng hợp nên không ai để ý lắm.

Trước khi yến tiệc bắt đầu, các nữ quyến cùng nhau thưởng thức mẫu đơn nở rộ, sau đó mới chính thức nhập tiệc.

Thẩm Trăn gần như thất thần suốt cả buổi.

Mãi đến khi yến tiệc kết thúc, bị Vân Tô dẫn đến trước một hồ cá chép, nàng ta mới lộ ra chút do dự.

Thuở nhỏ, Thẩm Trăn từng bị rơi xuống nước nên vẫn luôn rất sợ nước.

Vân Tô lại vội nói: “Cô nương, lần cung yến tiếp theo không biết bao giờ mới có, một cơ hội ngàn năm có một thế này, nếu bỏ lỡ thì chẳng phải rất đáng tiếc sao?”

Lời nói của nàng ta không khỏi khiến Thẩm Trăn nhớ đến chuyện Vân Tô từng nhắc đến trước đó.

“Cô nương chỉ là đứng đây ngắm cá chép mà thôi, chẳng cần phải làm gì cả, nếu người bình thường có đi qua đây cũng sẽ không làm gì…”

“Nhưng nếu những kẻ lòng dạ độc ác kia dám làm gì đó, chẳng phải sẽ lộ ra bộ mặt thật của mình hay sao?”

Các nàng ta chỉ đứng đây ngắm nhìn chốc lát, cá chép nuôi trong cung cực kỳ đẹp, khiến người ta không nhịn được mà trêu đùa cũng là lẽ thường.

Đúng lúc Tri Ngu tìm đến bên này, thấy hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thẩm cô nương, lát nữa chúng ta phải về rồi.”

Khi có tâm sự, Thẩm Trăn có thói quen siết chặt chiếc túi thêu định tặng cho Thẩm Dục.

Nàng ta khẽ đáp: “Ta biết rồi…”

Tri Ngu thấy tâm trạng nàng ta dường như không tốt lắm, lại nói với nàng ta: “Đúng rồi, chuyện trước đây ta đã hứa với ngươi sẽ rời khỏi lang quân, mấy ngày nay ta đang thu xếp.”

“Nếu thuận lợi, hẳn sẽ rất nhanh thôi…”

Nếu câu trả lời mà Thẩm Trăn muốn nghe chính là câu này, thì lúc này nàng ta có thể lựa chọn bước lên bờ, thế nhưng nàng ta vẫn không hề nhúc nhích.

Nếu lựa chọn tin tưởng Tri Ngu, vậy chẳng khác nào nàng ta bỏ lỡ cơ hội tốt này, ngược lại giao quyền chủ động cho đối phương…

Thẩm Trăn chợt nhớ lại khi còn bé, nàng ta từng rơi xuống nước, chính Thẩm Dục đã cứu nàng ta.

Có lẽ từ khoảnh khắc đó, trong lòng nàng ta đã gieo xuống hạt giống thầm kín.

Thẩm Trăn luôn cho rằng tình cảm của mình rất đường hoàng, không có gì đáng hổ thẹn, cũng chưa từng quên Thẩm Dục đối xử tốt với mình.

Giờ đây, nếu nàng ta lại rơi xuống nước một lần nữa mà đổi lấy việc lang quân có thể thoát khỏi Tri Ngu… thì sự hy sinh mà nàng ta bỏ ra thật ra cũng chẳng đáng là bao.

Thẩm Trăn liếc nhìn Tri Ngu, giọng nói có phần do dự: “Vừa rồi ngọc bội của ta rơi ở chỗ này, muốn tìm lại một chút…”

Tri Ngu hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ bụng giúp nàng ta tìm ngọc bội cũng chẳng phải chuyện gì to tát, bèn cúi xuống tìm kiếm cùng nàng ta.

Hai người vì tìm kiếm ngọc bội mà dần dần tiến tới bậc thềm sát mặt nước.

Mấy lần Thẩm Trăn đều ở rất gần mặt nước.

Thế nhưng, Vân Tô vẫn quan sát rất lâu mà vẫn không thấy Tri Ngu có ý định động tay động chân.

Trong lòng Vân Tô lại nghĩ, chắc chắn là phu nhân quên mất việc đẩy Thẩm Trăn xuống nước là có thể mang lại lợi ích lớn như thế nào cho mình…

Mặc dù có thể tạm thời Tri Ngu quên mất, nhưng lại bỏ lỡ cơ hội vạch trần hành vi xấu xa như vậy, không biết còn phải để cô nương của nàng ta phải nhẫn nhịn đến bao giờ…

Thấy thời gian trôi qua từng chút một, có lẽ các nàng không thể tìm kiếm quá lâu rồi phải lên bờ rời đi.

Vân Tô không thể nhịn nổi được nữa.

Dù sao phu nhân cũng chẳng phải người tốt lành gì,  nếu nàng ta nhúng tay vào một chút… cũng chỉ là lấy ác trị ác mà thôi.

Nàng ta lặng lẽ tiến đến gần, nghĩ rằng với khoảng cách gần như vậy, chỉ cần đẩy Tri Ngu một cái thật mạnh, đối phương sẽ đụng trúng Thẩm Trăn rồi rơi xuống nước.

Đến lúc đó, sao lang quân có thể dung thứ cho phu nhân?

Nghĩ đến đây, đầu ngón tay Vân Tô đã bắt đầu run rẩy.

Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng đợi đến khi cơ thể Tri Ngu và Thẩm Trăn lại gần nhau, nàng ta lập tức đẩy mạnh.

Chẳng ngờ rằng, Tri Ngu vì nhìn thấy ngọc bội nên mới tiến lại gần sau lưng Thẩm Trăn.

Nàng lập tức tinh mắt cúi xuống nhặt, phủi sạch bụi bẩn trên ngọc bội, vừa định nói “Tìm thấy rồi” với Thẩm Trăn thì đã nghe thấy một tiếng “ùm” rơi xuống nước.

Tri Ngu sững sờ, ngay sau đó đột nhiên nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

Thẩm Trăn rơi xuống nước rồi…

Mà Vân Tô phía sau cũng lập tức ngồi phịch xuống đất với vẻ mặt không thể tin được. 

Khi sự việc xảy ra, nàng ta nằm mơ cũng không ngờ Tri Ngu lại né được… càng không ngờ, chính tay mình lại đẩy Thẩm Trăn xuống nước.

Tri Ngu cũng sợ hãi toát mồ hôi lạnh, thấy gần đó có một cây sào dài dùng để vớt lá nổi trên mặt nước, bèn vội vàng dùng luôn.

Nhưng sào tre quá ngắn, mà khoảng cách lại quá xa, Tri Ngu chỉ có thể mạo hiểm thò nửa người xuống nước, một tay nắm lấy lan can, một tay dùng cây sào kéo đối phương lại gần.

Nhưng Thẩm Trăn hoàn toàn không có ý muốn nắm lấy cây sào, mấy lần suýt chìm xuống đều là Tri Ngu miễn cưỡng dùng cây sào kéo nàng ta lên một chút.

Nhưng làm như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, Tri Ngu đành quay sang gọi Vân Tô vẫn đang ngây người trên mặt đất, bảo nàng ta nhanh chóng tìm người đến.

Lúc này, Vân Tô mới giật mình lấy lại tinh thần từ nỗi sợ hãi, đôi tay run rẩy không ngừng, vừa bò vừa lăn chạy đi gọi người.

Tri Ngu thấy cây sào trong tay mình sắp gãy đến nơi, may mà lúc này có một bóng người nhanh nhẹn đột nhiên nhảy xuống nước, kịp thời cứu Thẩm Trăn lên bờ.

Khi Tri Ngu thấy đối phương mặc đồ nam tử thì thoáng sững sờ, nhưng đối phương vừa ra khỏi mặt nước đã nói: “Ta là nữ tử, ngươi không cần lo lắng.”

Tỳ nữ đi theo sát bên cạnh nữ tử đó hoảng hốt kêu lên: “Công chúa, người… người quá tùy hứng rồi! Mau… mau đi thay quần áo đi, nếu không Thái Hoàng thái hậu chắc chắn sẽ nổi giận!”

Tri Ngu hơi ngạc nhiên, không ngờ đối phương chẳng những là nữ tử, mà còn là công chúa có tôn quý.

Người như vậy khiến Tri Ngu vô tình liên tưởng đến một nhân vật khá quan trọng trong nguyên tác sau này.

Thanh Hòa vắt nước trên vạt áo, nghĩ đến việc Thái Hoàng thái hậu sắp xếp cho nàng đi xem mắt với những công tử thế gia kia lại cảm thấy phiền phức.

Chỉ đành cười sảng khoái với Tri Ngu: “Vị phu nhân này, những việc còn lại đều giao cho ngươi.”

Nói xong nàng liền bị tỳ nữ kia vội vàng kéo đi.

Tri Ngu không rảnh để nhìn đối phương, vội vàng quỳ xuống kiểm tra tình trạng của Thẩm Trăn, phát hiện dù nàng ta ngay cả khi rơi xuống nước cũng nắm chặt không buông chiếc túi thêu trong tay.

May mà Nhứ Nhứ tách ra đi tìm Thẩm Trăn nên không lâu sau cũng tìm đến chỗ này.

Nhứ Nhứ thấy váy của phu nhân ướt sũng, bèn vội vàng cởi áo khoác khoác lên người phu nhân.

Sau khi Tri Ngu đỡ Thẩm Trăn nôn hết nước ra, bèn cởi áo khoác của mình khoác lên người nàng ta, trước khi người ngoài đến đã kịp thời bảo vệ sự trong sạch của đối phương.