Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 121: A Bảo nói: "Phụ thân của con chết rồi." (1)




Ngay lập tức bầu không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo và tĩnh mịch, đến nỗi người ta chẳng dám thở mạnh.

Xung quanh yên ắng đến nỗi không nghe lấy tiếng côn trùng kêu, chỉ có tiếng gió nhẹ rất xa, lướt qua ngọn cây, rồi khẽ khàng vờn trên mặt đất.

Ngọn nến nhảy nhót trên bàn khiến căn phòng khi sáng khi tối.

Nam nhân với nửa người phủ trong bóng tối, đầu ngón tay chậm rãi xoay chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, chậm rãi cất lời: “Vội vàng rời đi như vậy…”

“Là vì đã quên hết rồi sao?”

Quên đi đứa con của họ, quên cả hắn, thậm chí quên những lời dỗ ngon dỗ ngọt nàng từng nói muốn làm hoàng hậu của hắn.

“A Ngu, nàng đã quên hết những kỷ niệm giữa chúng ta rồi phải không?”

Cuối cùng, Thẩm Dục thu lại nụ cười giả tạo đến không giả tạo hơn, lộ ra gương mặt vốn lạnh lùng vốn có.

Hắn đứng ở nơi này, vốn dĩ đã là quá đột ngột.

Toàn thân hắn mang y phục quý nhân hoàn toàn không hợp với căn nhà gỗ đơn sơ này, chỉ riêng chiếc áo khoác lông chồn đen khoác trên vai thôi cũng đủ quý giá để mua cả trăm gian nhà tồi tàn như thế này.

Theo lý mà nói, một quý nhân ngay cả đến đế giày cũng được dát vàng, lòng bàn chân không thể dính chút bẩn nào của nơi thô tục này.

Vậy mà hắn lại ở đây, kiên nhẫn dây dưa với nàng hơn nửa buổi.

Hiện giờ ngồi ở nơi lỏng lẻo, dù phía dưới là một chiếc ghế sơn tróc, mất tay vịn, nhưng hắn vẫn không làm mất đi vẻ quý phải khó tả, không những không thấy những món đồ vật rách nát, ngược lại còn khiến người ta nghi ngờ đây là một món cổ vật quý hiếm còn sót lại từ triều đại nào đó.

Thẩm Dục nhẹ nhàng đặt nắm đấm lên gần môi, vẫn chậm rãi mở lời.

“Ta hiểu là nàng không chịu tha thứ cho ta, cho rằng ta không chăm sóc tốt cho nhi tử của chúng ta phải không?”

Ánh mắt hắn lại càng thâm trầm, những cảm xúc khó đoán dường như vỡ òa trong một vũng nước đen tĩnh mịch càng trở nên lạnh lẽo.

Như thể từ đó có thể rút ra kết luận thêm: “Nàng nghi ngờ… đứa bé ấy căn bản chẳng phải con của nàng, mà là ta tùy tiện ôm về, hoặc là con của ta với những nữ nhân khác, phải không?”

Hắn gần như đã vạch trần suy nghĩ hiểu lầm trước đây của Tri Ngu.

Ở phương diện này, mỹ nhân trước mặt thật sự chẳng tiến bộ chút nào, khi lòng cảm thấy bất an, lại không kìm được mà  xoắn ngón tay đến trắng bệch.

Hắn nhìn thấy, sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng, rồi bắt đầu lên tiếng gọi người: “Khuê Lang…”

Dường như hắn định ngay trong đêm sai người đem tiểu hoàng tử lại đây, nhỏ máu nhận người thân, hoặc dùng mọi cách khác để chứng minh cho nàng xem.

Dường như Tri Ngu đoán được ý định của hắn, không dám do dự thêm nữa, vội vàng tiến che miệng hắn lại:

“Đừng…”

Những đứa trẻ còn quá nhỏ, thậm chí vừa nãy nàng còn chưa kịp lau đi những giọt nước mắt rơi trên khóe mắt của A Huyền.

Nàng đã làm chuyện quá đáng như vậy, hắn lại liên tục muốn làm khó đứa trẻ, nếu khiến A Huyền hoảng sợ thì phải làm sao.

Nam nhân nâng mắt lên nhìn nàng không chút cảm xúc.

Tri Ngu đành cố kìm nén sự run rẩy trong lòng, chậm rãi nói: “Trời đã khuya như thế này…”

“Đứa bé còn nhỏ như vậy, chàng muốn dọa sợ…”

Nàng dừng lại một chút, dường như hiểu rõ hắn muốn nghe điều gì, bèn ngập ngừng nói một cách gượng gạo: “Dọa con của chúng ta sợ thì sao?”

“Ta không quên, chưa bao giờ…”

Nàng nói thật …

Nhiều năm qua, nàng vẫn thường mơ thấy bọn họ, mơ đủ thể loại.

Lúc thì mơ thấy hắn bên cạnh những phi tần hậu cung thân mật tựa vào nhau, lúc lại mơ thấy vô số người trách mắng nàng vì sao còn dám xuất hiện, cản trở  tình cảm của Đế Hậu…

Nhiều lúc, nàng lại chạy theo tiếng trẻ khóc vang khắp nơi tìm A Huyền, mãi mới tìm thấy, lại chợt nhớ ra đứa trẻ đó vốn chẳng bao giờ khóc.

Ấy thế mà mỗi đứa trẻ đều đang khóc, dù nàng tìm khắp nơi, người đẫm mồ hôi, mệt mỏi kiệt cùng vẫn không tìm thấy A Huyền, đứa bé chỉ biết lặng lẽ nhìn người mẫu thân là nàng…

Lúc ấy, ban ngày Tri Ngu còn bận rộn một số chuyện để xua tan tâm trí, nhưng đến đêm thì chẳng thể nào kiểm soát được.

Mãi đến sau này nàng mới dần dần tìm hiểu điều chỉnh, chỉ cần không cố ý nhớ về những chuyện liên quan đến hai cha con họ, chỉ cần cố tình giả vờ quên đi thì mọi thứ cũng dần lắng xuống yên ổn.

Cho đến lần trước, vô tình nghe được chuyện kinh thành trong quán trà một lần nữa, chỉ là nàng không kiềm chế được xúc động, mở miệng hỏi một câu, rồi mấy ngày liền cứ hốt hoảng, công việc sinh nhai cả ngày làm thế nào cũng không tốt được.

Thế nhưng trước mặt A Bảo, nàng vẫn phải giả vờ thật tốt.

Không biết Thẩm Dục có tin lời nàng hay không.

Tri Ngu kìm nén nỗi chua xót trong lòng, nghĩ đến hai đứa bé, lại cố gắng kiên trì đứng vững.

Nàng hạ thấp giọng, muốn nhanh chóng chuyển hướng chủ đề khiến lòng cả hai đều đau nhói, nhẹ nhàng nói: “Chắc lang quân khát rồi phải không…”

Nàng vừa nói thì quay người rót trà cho hắn.

Thẩm Dục không mở miệng ngăn cản, chỉ chăm chú nhìn từng cử động của nàng, khi nàng đưa chén trà đến, hắn cũng không tự tay đón lấy mà lại uống ngay trên tay nàng.

Tri Ngu cảm nhận được ánh mắt dồn dập đổ lên mình, cảm giác nóng rực đến mức dường như còn dữ dội hơn bốn năm trước.

Thế nhưng sau khi cứng ngắc cho hắn uống hết một chén, giọng điệu của nam nhân lại như lòng tham không đáy.

“Chưa đủ…”

Tri Ngu cúi đầu tiếp tục đút cho hắn ba chén.

Khi định tiếp tục cho hắn uống, hắn chậm rãi thốt: “Sao chúng ta lại xa lạ đến thế này?”

Tri Ngu không khỏi cụp mắt xuống.

Thẩm Dục lại nói: “Nàng ngồi xuống nói chuyện đi.”

Tri Ngu đành phải ngồi trở lại trên chiếc ghế trước mặt hắn.

Vậy mà vừa ngồi xuống, liền thấy ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lẽo.

Nàng như người phạm sai lầm, lại đứng dậy ra khỏi chiếc ghế đó.

Ánh mắt Thẩm Dục dịu lại một chút, nhẹ nhàng nói: “Ngồi lên đùi ta.”

Tri Ngu siết chặt lòng bàn tay.

Nàng nhận ra, hắn vẫn cứ như vậy…

Nàng đành phải xoay người một chút, vị trí mềm mại chỉ chạm nhẹ lên đầu gối cứng rắn của hắn, thân mình cứng đờ đến không tả được.

Cho đến khi cánh tay đối phương khoác lấy eo nàng, đột ngột kéo nàng lên trên đùi, khiến nàng vội vàng che miệng lại, suýt nữa thì thốt ra tiếng kinh hãi.

Nàng ngước mắt lên, buộc phải nhìn hắn ở khoảng cách gần hơn.

Nhìn thấy rõ gương mặt hắn đã phai đi nét ngây ngô của bốn năm trước, thay vào đó là ánh mắt trưởng thành và sâu sắc hơn.

Có lẽ vì đã quen với phong thái uy nghi của một đế vương, hoặc vì sự trưởng thành càng khiến gương mặt hắn thêm phần uy nghi, khiến người ta không dám tùy tiện nhìn thẳng.

Hắn cúi đầu, đặt ngón tay vu.ốt ve bờ môi nàng, tiếp tục hỏi: “A Ngu, đôi môi này đã từng cho người khác nếm thử chưa?”

Mỹ nhân trong lòng hắn bỗng cứng đờ.

Thẩm Dục biết rõ, mình không muốn nghe câu trả lời đó.

Hắn liền chuyển sang dùng giọng điệu ấm áp, dịu dàng yêu cầu, y hệt cái giọng khi nãy bắt nàng đút trà.

“Đút cho ta.”

Cứ như thể thứ nàng cần đút không phải đôi môi đỏ mọng trông đặc biệt kiều diễm của nàng, mà là thứ gì đó giống như nước trà lúc nãy.

“Không phải nàng không quên sao… Vậy thì hãy chứng minh cho ta xem.”

Để hắn xem, nàng có còn nhớ hắn thích đối xử với nàng như thế nào.

Tri Ngu âm thầm nhắm mắt lại, trong lòng đã sớm hiểu rõ.

Từ khoảnh khắc hắn xuất hiện, nàng đã phải hiểu rằng đêm nay định sẵn sẽ không thể yên ổn…

Lúc đó nàng đã phản bội hắn, phản bội đứa con của bọn họ.

Có lẽ, chỉ cần đêm nay hắn trút được nỗi lòng…

Đối với Tri Ngu mà nói, chuyện giữa bọn họ… đã xảy ra quá nhiều lần, nhiều đến mức thêm vài lần nữa cũng không đáng kể.

Thế nhưng…

Đã xa cách tròn bốn năm rồi…

Vì sợ hắn sẽ gây khó dễ đến hai đứa bé bên ngoài, nàng đành phải chiều theo ý hắn.

Dưới ánh đèn, mỹ nhân nâng cằm lên, run rẩy đưa đôi môi lại gần gò má nam nhân, cho đến khi chạm vào đôi môi mỏng hơi lạnh của hắn.

Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, thân mình nàng gần như không thể kìm nén mà run rẩy.

Theo yêu cầu của hắn, nàng đỏ bừng cả vành tai, chậm rãi xoay đầu ghé vào vành tai trắng ngần của hắn.

Dẫu vậy, đối phương vẫn không có ý định buông tha dễ dàng.

Người đàn ông dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn bên cạnh, giọng trầm thấp nói: “Còn nữa…”

Trong sân, Bạch Tịch sau khi tuần tra một vòng trở về, thấy Xuân Hỉ đứng ngoài cửa, muốn nhìn vào trong nhưng lại không dám.

Xuân Hỉ nói với hắn: “Tiểu Hoàng tử đã ngủ rồi, tiểu nha đầu trong phòng kia cũng ngủ rất say, chỉ là…”

Chỉ là rốt cuộc bệ hạ đang nghĩ gì.

“Bệ hạ có phải là…”

Xuân Hỉ ám chỉ bằng động tác cắt cổ.

Bạch Tịch ôm kiếm, không thèm nhìn một cái, mặt lạnh lùng đáp: “Ông nghĩ nhiều quá rồi.”

Điều bệ hạ mong muốn…

Từ đầu đến cuối chỉ có một điều.

Là hơn một nghìn ngày đêm…

Đã từng khiến hắn khóc ra máu, nôn ra cả tim gan cũng không muốn chết đi vì nỗi chấp niệm đó.

Cần cổ của mỹ nhân trong lòng đã đỏ bừng, đầu ngón tay run rẩy nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo.

Dù cho ngọn đèn trong phòng đã bị gió thổi tắt.

Thế nhưng ánh trăng ngoài cửa vẫn chiếu vào từng chỗ da thịt trắng ngần như tuyết, tựa hồ phủ lên những đường cong ấy một lớp ánh trăng dịu nhẹ.

Ánh mắt của Thẩm Dục nhìn không chớp mắt, khiến cho ngón tay của Tri Ngu đang cởi vạt áo càng siết càng chặt.

Nàng lúng túng muốn lập tức khép lại, muốn ngăn cản ánh mắt trực tiếp của hắn, nhưng nàng lại không dám.

Nàng sợ.

Sợ hắn sẽ trút giận lên người khác.

Thế nhưng cơ thể vẫn không thể ngăn được phản ứng bản năng, sắc hồng ửng nắng chiếu lan từ sau tai dần xuống tận cổ.

Sự ẩm ướt trong mắt lưu ly gần như muốn tràn ra.

Đôi môi mỏng khẽ cắn lấy môi dưới, nàng lại đưa chiếc cổ trắng ngần, thon thả của mình đến bên môi hắn.

Nàng khép hờ đôi mắt mờ sương, hàng mi rung nhẹ, dù nhắm mắt cũng biết rõ hắn thích làm thế nào.

Cuối cùng, thậm chí nàng đành đặt hai tay lên vai hắn, run rẩy đứng thẳng trước mặt hắn.

Bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới có thể với tới để đưa xương quai xanh dưới cổ đến bên môi hắn.

Tiếp theo là phần dưới xương quai xanh.

Hơi nước trong mắt nàng càng dày đặc hơn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Nàng cũng đành phải nâng cao vòng eo mềm mại.

Cho vào miệng hắn.

Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Dục mở mắt ra, hắn không khỏi ngơ ngẩn trước khung cảnh đơn sơ này.

Suốt bốn năm qua, chưa một lần nào hắn có thể ngủ say và lâu như lúc này.

Càng không thể nào khi mở mắt ra, thứ chào đón hắn không phải là màn đêm đen tối mịt mờ, mà là cảm giác ấm áp của ánh nắng rạng rỡ trực tiếp chiếu rọi lên người như thế này.

Có lẽ hắn đã hiểu được vì sao nàng lại thích cuộc sống như thế này.

Khi Thẩm Dục thức dậy thì Tri Ngu đã dậy từ sáng sớm.

Nàng bước vào nhà, thấy y phục hắn lộn xộn không ngay ngắn thì vội vàng quay mặt đi chỗ khác, không khỏi nhớ tới chuyện nàng đã mở lời với hắn vào đêm qua…

Đêm qua, nàng đã rất khéo léo nói rằng, nếu bệ hạ đã có ý định cùng tiểu hoàng tử ở lại nơi này một thời gian thì sau khi bọn họ trở về, hãy cho phép hai mẫu tử nàng tiếp tục sống ở đây, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra…

Nàng nghĩ, sau khi hắn trở về sẽ có vô số phi tần, nếu thật sự còn chấp niệm với nàng thì đã giải quyết xong ở đây rồi, cũng có thể vứt bỏ thôn phụ mà thậm chí lòng bàn tay đã chai sần.

Lúc đó, phản ứng của hắn chìm trong đêm tối khiến Tri Ngu không thể nhìn rõ.

Nhưng hắn lại cười một tiếng, đáp lại: “Được.”

Tuy Tri Ngu đã nghe được câu trả lời mà mình muốn, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn run rẩy.

Thế nhưng lời đã nói ra, nàng đành tạm thời chấp nhận lời ước định với hắn.

Bữa sáng đã được dọn lên bàn.

Thẩm Dục chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại có thể được ăn đồ ăn do Tri Ngu tự tay nấu.

So với những món canh dùng để hãm hại hắn trước đây thì những món ăn này dù vẫn còn đơn sơ, nhưng đối với một người không giỏi nấu nướng như nàng đã quá tươm tất rồi.

Lúc Tri Ngu mới đến đây làm nhiệm vụ, quả thật nàng chẳng biết gì.

Dù nàng vụng về, nhưng lại có thể kiên nhẫn tìm tòi học hỏi.

Sáng sớm nay, nàng thức dậy sớm lo cho A Bảo ăn xong thì đưa đến trường học.

Sau đó lại quay về, múc thêm hai bát cơm nữa, rồi ánh mắt cũng không ngừng nhìn xung quanh.

Thấy Thẩm Dục nhận ra, nàng ngập ngừng: “Ta… ta muốn…”

Thẩm Dục biết nàng đang lo lắng điều gì, lập tức sai Xuân Hỉ đưa A Huyền đến.

Chờ Tông Cảnh đến gần, Tri Ngu nhìn thấy bên má thằng bé vẫn còn in vết mờ nhạt, trong lòng chợt thắt lại.

Nàng bước lên muốn lại gần, nhưng lại không dám.

Thế là đành phải nhẹ giọng nói với cục bột nhỏ: “Nghe Xuân Hỉ nói, tiểu hoàng tử thích ăn cháo cá … Ta vừa nấu một ít, con có muốn nếm thử không?”

Đột nhiên nàng dùng giọng nói dịu dàng như vậy để trò chuyện với Tông Cảnh, trong đôi mắt đen của cục bột nhỏ rất ngạc nhiên, dường như cậu hơi không hiểu, dù có thông minh đến mấy, nhưng vẫn là một đứa trẻ, cũng không thể hiểu mọi chuyện.

Lúc này Thẩm Dục từ tốn mở lời: “A Huyền, còn không nghe lời mẫu thân con?”

Quả nhiên, sau khi phụ thân lên tiếng, cục bột nhỏ lập tức đáp một tiếng, ngoan ngoãn lễ phép nói: “Đa tạ mẫu thân.”

Sau đó liền bước tới, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bàn.

Tri Ngu đứng ngây tại chỗ.

Lúc dùng bữa, nàng còn đặc biệt chuẩn bị một đôi đũa chung để gắp một lát dưa chuột muối đặt vào bát của A Huyền.

“Xuân Hỉ nói… con thích ăn đồ chua, đây là món ta tự tay ướp gia vị, A Huyền nếm thử xem…”

Tông Cảnh quay qua nhìn sắc mặt phụ thân, thấy đối phương không có ý ngăn cản, lúc ấy mới cắn một miếng, lại lễ phép nói: “Đa tạ mẫu thân.”

Tri Ngu nhìn cậu không khỏi ngẩn người.

Nhìn thấy đôi tay bé nhỏ kia cầm lấy đôi đũa, đôi chân nhỏ xíu đung đưa phía dưới ghế mà chẳng thể chạm tới mặt đất…

So với những người lớn như bọn họ, cậu vẫn còn nhỏ như vậy… hiện giờ có thể lớn lên khỏe mạnh, không bệnh tật, may mắn vì không ở bên cạnh một người mẫu thân vô dụng như nàng…

Thẩm Dục lại dịu giọng hỏi: “Dưa chuột muối là nàng tự làm sao?”

“Nàng còn học được món này ư?”

Hắn chỉ tùy tiện hỏi một câu, vậy mà Tri Ngu như lấy lại tinh thần, ánh mắt rời khỏi cục bột nhỏ mà nhìn về phía hắn.

Nhìn thấy đôi môi của hắn bị cháo nóng làm đỏ ửng, nghĩ đến một đoạn ký ức khác đêm qua, sắc mặt nàng lại không được tự nhiên.

Đêm qua hắn… đã nếm trải khắp mọi nơi trên cơ thể nàng.

Nàng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, thế nhưng hắn lại không làm như vậy… điều đó khiến Tri Ngu không khỏi cảm thấy bối rối.

Từ trước đến nay, nàng biết rõ hắn vốn thích làm theo ý mình, hắn… nếu hắn đã muốn, vì sao lại chỉ an ủi để nàng thoải mái, mà… mà lại không để bản thân mình dễ chịu hơn một chút.

Những nghi vấn ấy bởi quá xấu hổ, mỗi khi nghĩ đến, nàng không tránh khỏi sẽ hồi tưởng từng chi tiết, vì thế chẳng dám suy ngẫm quá sâu.

Chỉ là lướt qua trong lòng một cách khó hiểu, rồi liền gác lại.

Nàng chỉ nhẹ giọng đáp: “Ừm.”

Khi ấy ánh mắt Thẩm Dục vẫn dừng lại trên người nàng.

Làm sao Tri Ngu có thể không hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, đành lặng lẽ dùng đũa chung gắp một đũa dưa chuột muối đặt vào trong bát hắn.

Thẩm Dục cắn một miếng dưa chuột giòn rụm, rồi cất giọng: “Đều là người một nhà, không cần phải khách sáo như thế, còn dùng cả đũa chung như vậy…”

“Ta và A Huyền không chê đâu.”

Khi nghe lời ấy của hắn, trong lòng Tri Ngu dù có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chỉ đành khẽ đáp: “Vâng.”