Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 101: Nàng chơi trò này có vui không? (2)




Sau khi Thẩm Dục hồi cung, biết được Tri Ngu đang ở chỗ Thái Hoàng thái hậu.

Lúc đầu Thái Hoàng thái hậu vốn định dùng độc Hải Đường để lặng lẽ giải quyết sự việc bê bối này.

Thế nhưng sau khi độc Hải Đường phát tác, dù đã cố ý để người khác biết được quá trình Tri Ngu mất hết năm giác quan, cuối cùng nàng vẫn không được nhập quan thuận lợi.

Chính vì thất bại ấy, Thái Hoàng thái hậu mới dần nhận ra rằng ảnh hưởng của nữ tử này đối với tân quân còn nghiêm trọng hơn bà ta tưởng tượng, cho nên bà ta chỉ đành đổi kế sách, không tiếc huy động nhân lực, lựa chọn cách giải quyết triệt để việc này ngay trên chính diện.

Chỉ đợi đến khi Thẩm Dục đến cung Ninh Phúc, Thái Hoàng thái hậu đứng dậy nói: “Bệ hạ thật là giỏi tính toán mưu lược.”

“Ngươi làm việc tuyệt tình đến thế, tuy rằng có thể trừ sạch hậu hoạ, đảm bảo không còn sơ hở nào, nhưng chẳng phải cũng quá vô tình sao?”

Thẩm Dục đáp: “Nếu Thái Hoàng thái hậu muốn vì chuyện này mà trách phạt ta, đương nhiên ta không có bất kỳ lời oán giận nào.”

Dù sao thì mọi chuyện hắn đã làm đến mức không còn đường lui.

Hiện giờ Tông Giác chẳng khác gì một con gà bị nhổ sạch lông, sống hay chết đối với y mà nói, đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Dù là vậy, Thái Hoàng thái hậu cũng để mấy vị lão thần trong điện bước ra phía trước.

“Chắc hẳn bệ hạ còn chưa quen mặt mấy vị lão thần này, trong số đó có người vẫn đang ở trên triều, có người đã cáo lão về quê nhà từ vài năm trước, nhưng ai nấy đều là trọng thần đức cao vọng trọng.”

“Hai vị này là nguyên lão ba triều, vị kia là Thái phó hai triều, còn người này nữa…”

Sau khi bà ta lần lượt giới thiệu từng người một, liền dẫn đầu mang theo những người này đồng loạt quỳ xuống trước mặt Thẩm Dục.

Khi bà ta cũng định quỳ xuống lại bị Thẩm Dục đưa tay đỡ dậy.

“Bậc trưởng bối lại quỳ trước vãn bối, e là muốn ta tổn thọ mất…”

Thẩm Dục ôn tồn nói: “Dù không chết, chỉ e cũng sẽ bị thiên lôi đánh xuống.”

Với thân phận của Thái Hoàng thái hậu, đương nhiên không thể thật sự quỳ gối trước mặt hắn.

Chỉ là làm theo quy trình như vậy, Thái hoàng thái hậu mới có thể thuận lý thành chương mà giữ vững uy nghi của bản thân trước vị tân quân này.

“Bệ hạ đã biết ai gia là Thái Hoàng thái hậu, vậy cũng nên gọi một tiếng Hoàng tổ mẫu mới phải.”

“Chẳng lẽ tầm ảnh hưởng của bọn ta hợp lại cũng không đủ khiến bệ hạ không chịu nghe lọt tai một lời hay sao?”

Thái Hoàng thái hậu chậm rãi nói: “Tri thị không thể giữ lại được.”

“Trước đây khi nàng ta còn là thiếu nữ khuê các đã dám đoạt bệ hạ làm phu quân, lại từng phóng ngựa khiến người khác bị thương, nghe nói sau lưng còn lấy việc giết người làm thú vui…”

“Nếu một nữ tử như vậy sau này sinh ra con nối dõi cho hoàng thất thì thiên hạ sẽ nghĩ gì? Chẳng lẽ muốn để bá tánh đều cảm thấy, loại nữ tử coi mạng người như cỏ rác cũng có thể dễ dàng đứng trên đầu họ trở thành mẫu nghi thiên hạ sao?”

“Nàng ta xứng sao?”

Thái Hoàng thái hậu nghiêm nghị nói: “Trên đời này làm gì có người mẹ nào lại ra tay giết chính con ruột của mình chỉ để mua vui?”

Thẩm Dục im lặng, không hề phủ nhận khả năng để Tri Ngu trở thành mẫu nghi thiên hạ, chính sự im lặng ấy khiến tâm Thái Hoàng thái hậu lạnh đi một nửa.

Bà ta càng quyết tâm phải đưa Tri Ngu rời đi, liền chuyển hướng câu chuyện, hạ giọng mà khuyên nhủ: “Bệ hạ, trong thiên hạ nữ tử nhiều vô kể, đương nhiên bên cạnh sẽ không thiếu mỹ nhân bầu bạn, hôm nay ai gia mạn phép làm chủ một lần, tiễn đưa nữ tử kia đi khỏi.”

“Hôm nay, ta mời đến các vị lão thần này làm chứng, từ nay bệ hạ có thể xóa bỏ chấp niệm này thế nào?”

Hôm nay bà ta vô cớ triệu tập các đại thần đến cùng nhau gây áp lực cho Thẩm Dục, đương nhiên là không để hắn có cơ hội nói ra một chữ “Không”.

Dường như tân quân khó lòng đưa ra sự cân nhắc.

Nhưng Thái Hoàng thái hậu lại vô cùng tự tin với chuyện này.

Quả nhiên, dường như đối phương hoàn toàn không thể trái lời bà ta trong tình huống này.

“Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Hoàng tổ mẫu.”

Thái Hoàng thái hậu lại hỏi: “Vậy bệ hạ, giờ con phục rồi chứ?”

Từ đầu đến cuối, Thẩm Dục vẫn giữ vẻ mặt không vui không giận, sau khi nghe câu ấy liền cụp mắt nhìn lần lượt sang từng vị lão thần mà Thái Hoàng thái hậu đưa tới để gây áp lực cho hắn.

Rồi mới chậm rãi trả lời trước mặt mọi người: “Phục rồi.”

Thái Hoàng thái hậu lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Bà ta vốn chẳng thấy bất ngờ về kết quả này.

Trên đời này, chẳng có nam nhân nào lại thực sự có thể kháng cự được sự cám dỗ của quyền lực.

Người thông minh như Thẩm Dục, lại càng không nên vì một nữ nhân mà tăng thêm phiền phức không đáng có.

Trên đường xe ngựa rời khỏi hoàng cung, Thanh Hòa đã nhanh chóng cưỡi ngựa đuổi kịp, đem tin tức trong cung báo lại cho Tri Ngu.

“Xem ta đã nói gì, ta đã nói rồi, có Hoàng tổ mẫu giúp đỡ, lần này nhất định sẽ thành công.”

Dù Thẩm Dục có đủ loại thủ đoạn có thể khiến Tông Giác mất mạng một cách âm thầm.

Cho nên, muốn bảo toàn mạng sống cho Tông Giác, thì chỉ có thể khiến mọi chuyện ầm ĩ càng lớn càng tốt.

Đế vương tiền nhiệm vì tội “giết cha hại huynh” mà bị lật đổ, bị vạn người phỉ nhổ.

Nay Thẩm Dục là tân quân, vẫn còn cần xây dựng nên thanh danh cho chính mình, tuyệt đối không thể công khai bắt chước vết xe đổ của Tông Giác, để rồi thành kẻ bị bách tính căm ghét.

Cho nên sau khi chuyện của Tông Giác bị làm ầm lên, bề ngoài không thể động vào thì cho dù y có chết trong âm thầm, cũng nhất định có liên quan đến tân quân.

Như vậy, bất kể là công khai hay bí mật, hắn càng không dễ ra tay với Tông Giác.

Nhưng để mọi chuyện này cần có người đứng ra gây sự, cho nên Thanh Hòa đã nghĩ đến Tri Ngu.

Mà xem như báo đáp, nàng ấy cũng hứa sẽ giúp Tri Ngu. 

Ngay khi rời khỏi cung Ninh Phúc, thái giám bên cạnh Thái Hoàng thái hậu liền dặn dò: “Phu nhân không cần dừng lại ở đây, cũng không cần cảm tạ. Thái Hoàng thái hậu nếu đã ra tay cũng chỉ giúp được đến đây mà thôi…”

“Để tránh hậu họa về sau, bây giờ xin phu nhân lập tức rời đi ngay, hãy ra khỏi thành bằng cách nhanh nhất có thể, từ này về sau đừng quay về đây nữa.”

Tất nhiên Tri Ngu gật đầu đồng ý.

Để đi đường tắt, xe ngựa chọn lối ra vùng hoang vu núi non phía tây thành, gập ghềnh khó đi.

Dọc đường Tri Ngu và Thanh Hòa chậm rãi trò chuyện và nói lời tạm biệt.

Thấy sắp sửa thuận lợi rời thành, bên ngoài lại lác đác mưa bay, vậy mà Thanh Hòa vẫn cố chấp muốn tiễn Tri Ngu thêm một đoạn nữa.

“Dù không hiểu vì sao ngươi lại khao khát thế giới bên ngoài đến vậy…”

“Nhưng mà A Ngu, chúc mừng ngươi cuối cùng cũng được tự do rồi.”

Tri Ngu nhìn qua cửa sổ thấy bên ngoài mưa dần rơi nặng hạt, trong lòng không khỏi lo lắng Thanh Hòa bị cảm lạnh.

Nàng nói lời cảm ơn với Thanh Hòa rồi dịu dàng dặn dò: “Công chúa mau về đi.”

Nhìn thấy mưa càng lúc càng to, e rằng một lát cũng không tạnh được.

Thanh Hòa nhìn thấy đoạn đường phía trước không còn xa, liền nói với Tri Ngu: “Vậy được, A Ngu, chúng ta từ biệt tại đây thôi.”

Thế nhưng chưa đi được bao xa, Thanh Hòa đã trông thấy một nhóm người ngựa xa lạ xuất hiện giữa chốn hoang vu ngoài thành.

Một mũi tên nhọn bất ngờ bay vút qua sau lưng Thanh Hòa, rồi cắm mạnh vào thùng xe ngựa.

Thanh Hòa giật mình, nhìn chằm chằm vào đám người kia càng lúc càng cảm thấy quen mắt, trong lòng càng không thể tin được, sắc mặt trầm xuống, lập tức giục ngựa lao lên, vung roi quất thẳng vào kẻ dẫn đầu.

Trước khi đối phương kịp phản ứng, nàng ấy đã quất rơi chiếc nón trúc trên đầu cậu, để lộ ra khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị bên dưới.

Là Bạch Tịch thuộc hạ của Thẩm Dục.

Thanh Hòa sững sờ tại chỗ.

Bạch Tịch dừng lại, nhưng những người khác lại không hề dừng tay, tiếp tục thúc ngựa, vó ngựa dồn dập lao thẳng về phía trước.

“Các người định làm gì?”

Bạch Tịch giật lấy roi trong tay nàng ấy, nét mặt không chút cảm xúc: “Bệ hạ nói rồi, nếu Tri thị muốn rời đi thì chỉ có một con đường duy nhất.”

“Đó chính là con đường Hoàng Tuyền dẫn đến địa phủ—”

Thanh Hòa đột nhiên trợn to mắt, không thể tin nổi: “Hắn điên rồi…”

Nàng ấy lập tức muốn xông lên, nhưng lại bị Bạch Tịch gắt gao chặn lại.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Thanh Hòa chỉ có thể trơ mắt nhìn cỗ xe ngựa chở Tri Ngu bị mưa tên bắn tới tấp, chẳng khác nào tổ ong vò vẽ.

Sau đó, xe ngựa lao khỏi vách đá, vỡ tan tành, lăn lộn rơi xuống vực sâu.

Chỉ đến khi chắc chắn người trong xe đã tan xương nát thịt, Bạch Tịch mới ra hiệu thu binh, dẫn một đám người lập tức quay đầu rời đi không chút lưu tình.

Bên ngoài mưa rất to.

Từng giọt rơi xuống người vừa lạnh buốt lại đau rát.

Rõ ràng đang là giữa trưa, vậy mà bầu trời lại âm u tựa như đã bước vào đêm tối.

Nếu khắp nơi không treo đèn lồng thì đến cả năm ngón tay cũng khó mà thấy rõ.

Các cung nữ đều tháo giày ướt ra, ngồi quanh lò sưởi hong khô giày tất, tụm lại gần nhau để sưởi ấm.

“Thời tiết như vậy ở chỗ bọn ta thường là dấu hiệu có yêu quái…”

Một cung nữ còn chưa nói hết câu, đã lập tức bị người bên cạnh đẩy một cái, chợt ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt âm trầm của quản sự cô cô.

Cung nữ kia nhận ra mình nói sai, liền tái mặt lập tức im lặng.

Tri Ngu đã chết.

Thậm chí thi thể chưa qua bảy ngày.

Trong cung, chuyện này luôn được giữ kín như tờ, nói gì đến chuyện ma quỷ.

Quản sự cô cô giơ tay đóng chặt khe cửa sổ lại, mặc cho trận mưa như trút nước “tí tách” đập lên cửa sổ, rồi quay người đảo lò sưởi trong phòng cho ấm hơn.

Dưới ánh sáng âm u.

Sau khi run rẩy mở mắt ra, điều mà Tri Ngữ nhìn thấy lại là một khoảng trắng hư vô.

Phải mất một lúc lâu nàng mới lấy lại được tinh thần, ý thức mới dần dần quay trở lại.

Lúc này mới phát hiện những màu trắng kia chính là những câu đối phúng điếu treo cao và những mảnh vải trắng lớn.

Những thứ đó khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến điều chẳng lành.

Ngay sau đó, nàng liền thoáng nhìn thấy một mảng hoa văn rồng ngay bên cạnh mình.

Tim Tri Ngữ bỗng dưng thắt lại, ngay sau đó liền bị một cánh tay ôm lấy eo.

Nàng nhớ lại khung cảnh cuối cùng trước khi mất đi ý thức, hơi thở bỗng dưng nghẹn lại.

“Công chúa nàng ấy…”

Thẩm Dục khẽ vuốt lưng nàng, khẽ nói: “Đừng sợ.”

“Chuyện của Thanh Hòa, ta sẽ không truy cứu nữa. Còn về nàng, A Ngu…”

Thẩm Dục áp mặt mình sát vào má nàng, giọng điệu khó phân biệt được đang vui hay đang buồn: “Nàng chơi trò này có vui không?”

Giọng điệu của hắn tựa như cưng chiều, nhưng lại khiến đầu óc Tri Ngu trở nên trống rỗng.

Nàng không khỏi nhớ đến cảnh hắn cố ý ôm lấy nàng, tự tay lau rửa những nơi riêng tư trên cơ thể nàng, thậm chí còn ân ái cùng nàng như bình thường…

Giọng Tri Ngu run rẩy: “Bệ hạ sớm đã biết… Thanh Hòa và Thái Hoàng thái hậu bí mật đổi thuốc của ta, phải không?”

Nam nhân không phủ nhận.

“Có điều ta không yên tâm để người khác đưa thuốc cho nàng.”

“Cho nên…”

Thẩm Dục chậm rãi đáp lại: “Thứ mà ta cho A Ngu uống là kẹo đường.”

Vì vậy, khi lão thái y đến chẩn đoán cũng giống như vị thái y đã bị Thanh Hòa mua chuộc, đều nói rằng độc tính của độc Hải Đường trong người nàng sắp phát tác.

Nhưng thật ra sau lưng cũng là ý của hắn …

Nàng phải giả vờ mất khứu giác, giả vờ mất vị giác, giả vờ không nhìn thấy, không nghe thấy, đến cuối cùng còn phải giả vờ như không còn tri giác.

Khi tắm rửa, cho dù bị ánh mắt của hắn soi mói chút một như lột da lóc thịt, Tri Ngu vẫn chỉ có thể thản nhiên lau rửa cơ thể dưới cái nhìn chăm chú đó.

Rõ ràng biết rõ mình lau đến đâu, ánh mắt hắn liền rơi đến đó.

Nhưng nàng vẫn phải lau từ cổ, xương quai xanh, đến trước ngực, tất cả đều không được bỏ sót, mặc cho ánh mắt hắn tùy ý đánh giá.

Tri Ngữ nghĩ lại mới hiểu ra, bản thân mình từ trước đến nay ở trước mặt hắn đều là kẻ bị nhìn thấu ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Lần này có thể qua mặt được hắn, suy cho cùng… cũng chỉ bởi vì hắn cam tâm tình nguyện vờ như bị nàng lừa gạt.

Thậm chí còn kiên nhẫn cùng nàng và Thanh Hòa, diễn trọn vẹn vở kịch này từ đầu đến cuối.

“Thì ra A Ngu dễ dỗ như vậy à…”

Giọng nam nhân ngày càng mang ý tứ sâu xa: “Chỉ một viên kẹo đường, mà cũng có thể khiến A Ngu ngoan ngoãn đến thế.”

Nâng lấy vòng eo trắng mịn mềm mại ấy, muốn trêu chọc thế nào cũng được.

Rõ ràng biết hắn xấu xa đến nhường nào, nàng vẫn không hề đẩy hắn ra.

Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta chỉ muốn ngậm lấy nơi đầu lưỡi, chậm rãi thương yêu nâng niu.

Thanh Hòa muốn lợi dụng chuyện trộm chìa khoá, đồng thời cố tình gây chuyện để Thái Hoàng thái hậu nắm thóp Tri Ngu, từ đó giành quyền chủ động, giúp Tri Ngu thuận lợi rời đi nhờ độc Hải Đường.

Thế nhưng Thẩm Dục nhìn thấu toàn bộ lại không vạch trần, chỉ ung dung thản nhiên mà phối hợp với bọn họ.

Lợi dụng lần này, hắn có thể hoàn toàn xóa sổ cái tên “Tri thị” này khỏi thế gian.

Chứ không phải là “chết giả” đầy ngây thơ mà bọn họ tưởng tượng.

“Tri thị chết rồi cũng không đáng tiếc, chỉ riêng cái tiếng xấu mà nàng mang theo cũng đã hời cho nàng ta lắm rồi.”

“Nhưng A Ngu lại lương thiện ngoan ngoãn như thế, sao trẫm có thể để người đời hiểu lầm nàng…”

“Chi bằng để Tri thị chết hoàn toàn, như vậy A Ngu mới có thể thực sự sống lại là chính mình.”

Nghe đến đây, sau lưng Tri Ngu càng thêm lạnh lẽo.

Cho dù nàng từng nghĩ đến việc thay đổi thân phận, thì cũng chỉ là muốn mai danh ẩn tích.

Nào ngờ Thẩm Dục lại còn ra tay nhanh hơn nàng, và cũng tuyệt tình hơn nàng.

Trực tiếp khiến “Tri Ngu” biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này trước một bước.

Trong lòng nàng dần dâng lên một cảm giác bất an tột độ.

Nàng nâng hàng mi run rẩy lên, nhìn quanh nơi xa lạ đến mức khiến trái tim càng lúc càng không ngừng run rẩy.

“Đây… là nơi nào?”

Thẩm Dục hôn lên đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng, dịu dàng đáp: “Đây là linh đường mà ta đã đích thân chuẩn bị cho nàng.”

Hắn rũ mắt xuống, thản nhiên hỏi: “A Ngu có thích không?”