Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 100: Nàng chơi trò này có vui không? (1)




Trong đại điện tràn ngập hương lạnh lẽo, chỉ có một đỉnh lư hương chậm rãi tỏa ra làn khói xanh lượn lờ bay lên rồi lan tỏa hương thơm khắp nơi.

Sau khi cung nữ và thái giám thấy bóng dáng thiên tử xuất hiện, đều cúi đầu xuống không dám nhìn lung tung.

Trong điện tĩnh lặng đến mức dường như kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Tất cả mọi người đều im lặng nín thở, sợ gây ra động tĩnh nào đó khiến vị tân quân kia có gương mặt dịu dàng như nước bỗng chốc trở nên âm trầm.

Sau khi thức dậy, tân quân ôm mỹ nhân vào lòng, tự tay giúp nàng mặc y phục, lại sợ nàng bị lạnh liền chậm rãi xỏ giày vào đôi chân nhỏ trắng như tuyết của nàng.

Chờ sau khi hạ triều, vị bệ hạ kia vẫn ôm người trong lòng, thỉnh thoảng lại xoa bóp chân cho nàng, khiến các đại thần đến đây nghị sự đều im lặng.

Cuối cùng, hôm đó có một vị lão thần có thâm niên sau khi bẩm báo xong chính sự, không nhịn được mà lớn mật tiến lên, góp ý với vị quân vương đang ngồi sau ngự án: “Bệ hạ, mấy ngày nay ngoài buổi thiết triều, người ngày nào cũng đều đưa Tri thị này theo bên người, việc này không thích hợp…”

“Bệ hạ thân là bậc cửu ngũ chí tôn, lẽ ra nên mở rộng hậu cung, hơn nữa… nữ tử này nay đã thành ra dáng vẻ như thế…”

Dù cho dung nhan nàng có tinh xảo tựa như tiên tử bước ra từ tranh vẽ cũng không thể thay đổi sự thật rằng nàng đã trở thành một mỹ nhân vô hồn.

“Bệ hạ…”

Lão thần vô cùng đau lòng nhức óc về chuyện này, đang muốn tiến thêm một bước để khuyên can thì đã nghe thấy tân quân chậm rãi mở lời.

“Không có gì là không thích hợp cả.”

Thẩm Dục nói: “Nếu ta cũng nói phu nhân đã bầu bạn với ngươi ba mươi năm trong phủ không còn thích hợp nữa, hoặc nàng dâu vừa mới hạ sinh trưởng tôn cho ngươi cũng không thích hợp nữa, rồi đem đuổi các nàng ra khỏi phủ của ngươi.”

“Không biết ái khanh nghĩ thế nào?”

Giọng điệu của hắn nhàn nhàn, tựa như chỉ đơn giản hỏi thăm đối phương rằng quan hệ với người thân trong phủ có hòa thuận hay không.

Lão thần kia thoáng chốc sững sờ, lời đến bên miệng rồi lại bị nghẹn tại cổ họng.

“Lão thần, lão thần…”

Cuối cùng ánh mắt của Thẩm Dục cũng thoáng hiện qua một tia lạnh lẽo, hắn khẽ nâng mi mắt nhìn về phía ông ta.

“Ngươi đã làm ồn đến nàng rồi.”

Đối mắt hắn trầm xuống, chậm rãi mở miệng nói: “Lui xuống —”

Sau khi xử lý xong chính sự hôm nay, Thẩm Dục lại ôm mỹ nhân trong lòng vào phòng trong.

Buổi sáng, hắn tự tay trang điểm cho nàng, ban đêm còn cùng nàng an giấc.

Ngày ngày đều tự mình mặc y phục, cởi xiêm y cho nàng, mỗi một trình tự còn làm cẩn thận chẳng thua kém gì người hầu.

Lúc nổi hứng, hắn thậm chí còn tự mình chải mái tóc đen dài, búi lên kiểu tóc thanh nhã xinh đẹp, tỉ mỉ chu toàn, trông chẳng khác gì người bình thường.

Chỉ là hôm nay, đến giờ ngọ, tân quân như thường lệ lại ôm nàng vào trong phòng trong.

Vào giờ nghỉ trưa, các cung nữ đều chỉ có thể đứng chờ ở ngoài cửa.

Thẩm Dục ôm mỹ nhân trong lòng, dường như khó lòng kiềm chế.

Hắn đặt nàng xuống giường mềm, kiên nhẫn cởi bỏ vạt áo của nàng, cúi người hôn lên chân mày, lên mắt, rồi chậm rãi dừng lại bờ môi nàng.

Sau đó hôn xuống vạt áo của nàng.

Trong phòng, chiếc giường phát ra tiếng kẽo kẹt kịch liệt.

Nhưng các cung nữ chỉ có thể nghe được tiếng thở d.ốc trầm thấp, kéo dài của nam nhân.

Khi Thẩm Dục đối mặt với Tri Ngu, giống như đang nâng niu một búp bê sứ mong manh dễ vỡ, cho nên mỗi động tác đều rất dịu dàng.

Nhưng mỗi một lần hành động lại đều mang theo sự gấp gáp nặng nề.

Hắn khẽ cắn vành tai nàng, không ngừng thì thầm “A Ngu” bên tai nàng.

“Vì sao nàng không mở mắt nhìn ta…”

Rồi cứ như thể đặt tên nàng lên đầu lưỡi, tham lam thì thầm cả ngàn vạn lần cũng chẳng thấy đủ.

Cho đến khi kết thúc, Thẩm Dục nhẹ nhàng vu.ốt ve gương mặt mỹ nhân giống như đang tự nhủ với nàng: “Nếu A Ngu cứ mãi ngoan như thế này thì tốt biết bao…”

Bên ngoài, thái giám đã chờ gần một canh giờ gần như không thể chờ thêm được nữa, vội vàng bước tới gõ cửa.

Thái giám do dự muốn nói lại thôi thúc giục: “Bệ hạ…”

Giữa đầu lông mày của Thẩm Dục vẫn còn vương chút thoả mãn, chỉ nhàn nhạt đáp một câu “Biết rồi”, sau đó lập tức khoác thêm áo khoác đen tuyền rồi mới đứng dậy rời đi.

Ngoài điện, Bạch Tịch trông thấy thiên tử bước ra, lập tức tiến lên bẩm báo chuyện Tông Giác đã bị người cứu đi.

Thần sắc của Thẩm Dục không hề dao động, chỉ trầm giọng phân phó: “Chuẩn bị ngựa cho ta.”

Hiển nhiên là hắn muốn tự mình mang theo người xuất cung một chuyến.

Một nhóm người vừa thảo luận chính sự vừa đi xa dần.

Họ không hề hay biết đằng sau khung cửa sổ chạm khắc hoa văn có một cung nữ đang lén lút nhìn trộm.

Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng ai nữa, nàng ta mới vội vã quay trở lại căn phòng ban nãy.

Cung nữ này đã hầu hạ bên cạnh Tri Ngữ suốt hơn mười ngày kể từ khi nàng uống độc Hải Đường, cho nên Thẩm Dục vẫn luôn để nàng ta ở lại nơi này chăm sóc Tri Ngu.

Nhân lúc xung quanh không một bóng người, cung nữ nhanh chóng bước lên phía trước, đến gần tấm rèm buông thấp, nhưng ngay khi ngửi thấy trong không khí mùi ái tình nồng đậm vẫn chưa tan hết, lập tức đỏ mặt vội dừng chân không dám tiến lên.

Sau đó, nàng ta mới thận trọng mà gấp gáp mở miệng: “Phu nhân phải nhanh lên… thời gian không còn nhiều nữa.”

Lời vừa dứt, nữ tử vốn như búp bê vô hồn trên giường chậm rãi mở đôi mắt mờ sương.

Nhờ vào dược tính hỗ trợ mới miễn cưỡng nhẫn nhịn được.

Lúc này cố gắng tỉnh táo lại, hô hấp của Tri Ngu không khỏi dần nặng nề hơn, trong lòng bàn tay gần như đã hằn rõ vết móng tay siết chặt.

Kế hoạch của Thanh Hòa thực sự vô cùng táo bạo.

Ngay từ khi bắt đầu uống độc Hải Đường, nàng ấy đã định để Tri Ngu dùng cách giả chết để thoát thân, từ đó rời khỏi nơi này.

Trộm chìa khóa, chẳng qua chỉ là bước đầu tiên trong việc tạo ra biến cố mà thôi.

Tiếp đó là để Thái Hoàng thái hậu mượn cớ gây áp lực, rồi lại giả vờ uống độc Hải Đường.

Toàn bộ quá trình thuận lợi đến mức gần như không thể tin nổi.

Chỉ có điều, khi vị lão đại phu chủ động muốn bắt mạch cho Tri Ngu,  suýt chút nữa đã khiến nàng và Thanh Hòa hồn bay phách lạc.

May mà Thái Hoàng thái hậu đã âm thầm thay thế thuốc giả có thể đánh lừa được người khác, bằng không vừa mới bắt đầu đã bị người khác nhìn ra sơ hở.

Lúc này, lồng ng.ực Tri Ngu phập phồng dữ dội, miễn cưỡng khoác y phục lên người.

Chỉ là vừa đặt chân xuống đất còn chưa đi được hai bước, suýt nữa đôi chân run rẩy quỳ xuống đất.

May mà cung nữ mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy nàng kịp thời.

Vạt áo chưa kịp chắt chặt lại bung ra, thậm chí còn có thể lờ mờ thấy những dấu tay của thiên tử in hằn lên khi không kìm chế được.

Chỉ thoáng nhìn thấy một chút cũng đủ khiến người ta tưởng tượng ra cảnh bàn tay rộng lớn kia đã yêu thích không buông như thế nào.

Mà cung nữ này là người của Thanh Hoà.

Dù vẫn luôn một lòng một dạ làm việc cho chủ tử nhưng lúc này vẫn không khỏi bối rối, khẽ hỏi: “Phu nhân có muốn… tắm rửa một chút không…”

Tri Ngu vẫn cố nén xấu hổ vội vàng kéo lại vạt áo, vành tai nóng bừng lên, giọng nhỏ nhẹ đáp: “Không cần.”

Không còn kịp nữa rồi.

Dù sao thì thời gian mà Thanh Hòa có thể tranh thủ giúp nàng cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Bằng cách sử dụng tuyến mật báo cuối cùng mà Tông Giác để lại, cuối cùng Thanh Hoà đã thành công cướp được người ra khỏi ngục.

Nàng ấy cố ý ngồi trên một cỗ xe ngựa khác, tính dùng tin tức đã đưa Tri Ngu đi làm mồi nhử, dẫn dụ Thẩm Dục đến chỗ mình để tiện cho mật thám đưa Tông Giác rời đi an toàn.

Vào lúc Tri Ngu vừa biến mất khỏi tẩm điện của Thẩm Dục, khi đó nàng ấy tung ra tin đồn rằng bản thân đã mang Tri Ngu rời đi, ắt hẳn đối phương sẽ tin tưởng mà không nghi ngờ gì.

Thấy xe ngựa đã qua được bên kia bờ sông, ngay lúc Thanh Hòa chuẩn bị phá hủy chiếc cầu bắc ngang qua sông, thì ở bờ bên kia, Bạch Tịch trầm giọng cất tiếng: “Ta khuyên công chúa, tốt nhất hiện giờ hãy mang theo người trong xe ngựa quay trở về —”

Thanh Hòa khẽ cười lạnh: “Ta không.”

“Ta cược vào tình thế hiện tại, bệ hạ sẽ không giết hoàng muội này của hắn.”

Thanh Hòa kiên quyết muốn phá hủy chiếc cầu treo, dự tính kéo dài thêm chút thời gian.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, đám cấm vệ quân phía đối diện liền nhường ra một con đường.

Để rồi nàng ấy tận mắt trông thấy Tông Giác đã bị bọn họ bắt được.

Thanh Hòa ngẩn người, còn chưa kịp nảy sinh nghi ngờ, Thẩm Dục đã chậm rãi bước lên, nhận lấy thanh đao từ tay một thị vệ, rồi trước ánh nhìn kinh hoàng của Thanh Hòa dứt khoát giơ tay chém lìa đầu Tông Giác.

Đồng tử của Thanh Hòa co lại, miệng hét lớn “Đừng mà”, gần như trong khoảnh khắc phân tâm đó, thanh trường kiếm trong tay nàng ấy lập tức bị người khác đánh rơi.

Khi thanh kiếm rơi “ùm” một tiếng xuống sông, đầu người cũng theo đó lăn xuống mặt đất đầy cát bụi.

Thanh Hòa ngã ngồi bên cạnh xe ngựa, trơ mắt nhìn vị hoàng huynh cùng lớn lên từ nhỏ với mình chết đi ngay trước mắt, sắc mặt lập tức trắng bệch, tay chân lạnh toát.

Mãi cho đến khi đám cấm vệ nhanh chóng xông lên bao vây lấy nàng ấy cùng với chiếc xe.

Lúc này, Thẩm Dục mới dùng chiếc khăn trắng chậm rãi lau sạch từng giọt máu trên tay mình.

Mặt Thanh Hòa không còn chút huyết sắc nào: “Ngươi… ngươi giết hoàng huynh rồi…”

Thẩm Dục đứng từ trên cao nhìn xuống nàng ấy, mở miệng nói: “Ta không giết Tông Giác.”

Đôi mắt Thanh Hòa đỏ hoe: “Vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy…”

Thẩm Dục: “Người chết chỉ là một tử tù.”

Thanh Hòa ngây người tại chỗ.

“Cái gì …”

Thẩm Dục chậm rãi giải thích: “Các ngươi đều hiểu lầm rồi.”

“Từ lâu, ta đã theo ý chỉ của Thái thượng hoàng đưa Tông Giác đến hành cung ở Tây Sơn để giam lỏng rồi.”

“Nếu không tin, ngươi có thể hỏi Quản Thọ.”

Quản Thọ là tổng quản thái giám luôn hầu hạ bên cạnh Tông Giác, cũng là người cũ từng ở cạnh Thái thượng hoàng trước đây.

Lời của đối phương chắc chắn không thể là giả.

Hơn nữa, trước khi Thẩm Dục đăng cơ đã sớm đưa người đi giam lỏng rồi.

Nói cách khác, người mà Tri Ngu gặp trong ngục hôm đó đã không phải là Tông Giác.

Bất cả là Tri Ngu hay là Thanh Hòa…

Người mà các nàng nhìn thấy đều chỉ là một kẻ thế thân.

Cho nên dù có làm loạn thế nào cũng chẳng thể gây ra nổi chút sóng gió nào.

Nhưng cũng chính vì vậy, đường dây ngầm cuối cùng của Tông Giác cũng hoàn toàn bị tóm gọn.

Có thể nói, sự hung hăng càn quấy của Thanh Hoà ở một mức độ nào đó lại giúp Thẩm Dục rất lớn.

Ngay sau đó, cung nữ giả trang thành Tri Ngu trên xe ngựa bị kéo xuống, quỳ bên cạnh Thanh Hòa, toàn thân run rẩy không ngừng.

Thanh Hòa dần dần tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn đối phương một cái, sắc mặt tỏ vẻ không phục.

Dẫu cho hắn dùng Tông Giác để lừa nàng ấy, thì cũng đã thành công dùng thế thân của Tri Ngu để đánh lạc hướng hắn, ít nhiều cũng đã tranh thủ được đủ thời gian cho Tri Ngu.

Ấy vậy mà Thẩm Dục lại hoàn toàn không tỏ ra chút kinh ngạc nào khi phát hiện người trên xe ngựa không phải là Tri Ngu.

Hắn chỉ chậm rãi bước tới, đưa tay gỡ từng món trang sức cài trên đầu cung nữ kia xuống.

“Lần sau đừng để đồ của tẩu tẩu ngươi xuất hiện trên người kẻ khác nữa.”

Thẩm Dục siết chiếc trâm trong lòng bàn tay, nhìn về phía Thanh Hòa.

“Đây là lần cuối cùng.”