Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 82: Phiên ngoại: Kết Hôn - Toàn Văn Hoàn




Đây là tháng đầu tiên sau khi kết hôn của Úc Thanh Hoàn và Tư Đình.

Ngay khoảnh khắc vừa tròn 22 tuổi, Úc Thanh Hoàn lập tức bị người nào đó bế bổng lên ngay giữa đêm, nhét vào ghế phụ, sau đó cả quãng đường chỉ thấy xe chạy như bay tới Cục Dân chính. Không biết người này đã từng đi ngang qua nơi ấy bao nhiêu lần để đến mức chẳng cần định vị dẫn đường vẫn có thể chọn ra con đường ngắn nhất, cả hai đến đích vào đúng 0 giờ 27 phút lúc nửa đêm.

Không có Cục dân chính nào mở cửa lúc nửa đêm, cũng chẳng có đôi tình nhân nào chọn một ngày bình thường như bao ngày khác chỉ để canh chừng trước cửa từ lúc vừa bước qua ngày mới, chờ đợi cánh cửa mở ra rồi lập tức đi vào đăng ký kết hôn.

Ban đầu, Úc Thanh Hoàn còn định mắng Tư Đình một trận rồi quay về nhà ngủ cho xong, nhưng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt người nọ nhìn chăm chú vào cánh cửa lớn của Cục dân chính, ánh mắt mang theo một nỗi chờ mong da diết, toả sáng trong bóng đêm.

Cậu nghĩ...

Thôi thì, cứ xem như đây là một trải nghiệm mới lạ chỉ có một lần trong đời. Chắc rằng về sau cậu cũng chẳng còn cơ hội nào để một lần nữa chờ đợi trước Cục dân chính suốt một đêm, trở thành cặp đôi đăng ký kết hôn đầu tiên của ngày hôm đó.

Hơn nữa được một người mong mỏi mình trở thành bạn đời hợp pháp như vậy... cũng là một chuyện đáng trân trọng biết bao.

Cậu hạ lưng ghế ra sau, hạ kính xe xuống một chút, cầm lấy áo khoác của Tư Đình ở ghế sau rồi đắp lên người. Khóe mắt cậu thấy được Tư Đình vì động tác này mà cong môi mỉm cười.

Tư Đình rất thích cậu khoác áo hay mặc y phục của hắn. Nhất là sau một lần mặn nồng hôm nào đó, giữa cảnh phòng ngủ hỗn độn, Úc Thanh Hoàn tiện tay vớ lấy một chiếc áo sơ mi của hắn mặc vào, còn chưa kịp bước vào phòng tắm thì đã bị Tư Đình kéo ngược trở lại giường, lặp lại một lần triền miên quấn quýt.

Từ sau hôm đó, mỗi sáng khi cậu còn chưa thức dậy, Tư Đình đã thu dọn hết quần áo của cậu đi, chỉ để lại duy nhất một chiếc sơ mi của hắn. Người này buộc cậu phải lựa chọn một là mặc nó, hai là... không mặc gì.

Thật sự là một sở thích quái gở.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Úc Thanh Hoàn khẽ đưa tay qua, đợi đến khi người kia đan mười ngón tay vào tay mình, cậu mới để mặc cơn buồn ngủ kéo mình vào giấc mộng.

Xem ra cậu cũng đã có một vài thói quen tự nhiên từ khi yêu nhau rồi.

Sau đó, họ thuận lợi lấy được Giấy Chứng Nhận Kết Hôn tại Cục dân chính. Từ lúc cầm được tờ giấy đỏ, Tư Đình như thể cầm trân bảo trong tay. Hắn cứ nhìn đi nhìn lại tờ giấy trên tay không thể dời mắt, giống như sợ chỉ cần buông lơi một chút thì giấy chứng nhận sẽ mọc chân rồi bỏ chạy mất.

Để Tư Đình có thể nhìn thỏa thích, Úc Thanh Hoàn chủ động ngồi vào ghế lái. Quả nhiên suốt chặng đường về, Tư Đình vừa xem giấy kết hôn rồi lại vừa nhìn cậu, hưng phấn nói: "Úc Thanh Hoàn, chúng ta kết hôn rồi! Cuối cùng chúng ta cũng kết hôn rồi! Tôi yêu cậu lắm lắm!"

Khi xe chạy vào gara biệt thự, hai tai Úc Thanh Hoàn đã đỏ bừng, nóng rực như lửa.

Mà hiện tại...

Đã tròn một tháng kể từ khi họ nhận Giấy đăng ký kết hôn. Tư Đình vẫn còn mê mẩn tờ văn bản đỏ ấy không rời tay. Mỗi sáng ngủ dậy, hắn đều mở két sắt ra nhìn một cái, xác nhận tờ giấy vẫn còn nguyên vẹn, sạch sẽ không tì vết, mới yên tâm mà bắt đầu một ngày mới.

Tư Đình đã kế thừa công ty của cha nuôi, tuổi còn trẻ mà đã ngồi vào vị trí tổng tài. Còn Úc Thanh Hoàn sau khi hồi phục thì quay lại trường học, hiện đã lấy được bằng tốt nghiệp và được tuyển thẳng lên cao học.

Theo ý nguyện của Úc Thanh Hoàn, hôn lễ của họ được tổ chức đơn giản, chỉ mời một vài đồng nghiệp của Tư Đình cùng cậu mợ và bạn học của cậu, còn Úc Giang Nhã thì mời đến mấy người bạn thân.

Vì biết rõ "người em họ" kia từng làm ra chuyện gì, suốt buổi tiệc sắc mặt của Tư Đình đối với cậu ta chẳng tốt chút nào, thỉnh thoảng còn xéo sắc đôi câu khiến Úc Giang Nhã vỗ tay cười thích thú.

Tóm lại, đó là một hôn lễ khá trọn vẹn.

Ngày trọng đại hôm ấy, họ chân thành trao cho nhau lời thề ước: Suốt đời suốt kiếp, mãi không xa rời. Sau đó họ trao nhẫn, rồi hôn nhau.

...

"Tư Đình."

Úc Thanh Hoàn trở mình, nhìn thấy Tư Đình vừa đóng két sắt lại thì đã bước đến bên giường, bế cậu lên khỏi giường ôm vào lòng. Hắn áp má mình vào hõm cổ cậu, cọ cọ rồi thấp giọng hỏi: "Kết hôn đã một tháng rồi, khi nào em định đổi cách xưng hô đây?"

Úc Thanh Hoàn giả chết: "......"

Tư Đình nào chịu bỏ qua, từng nụ hôn nhẹ nhàng như mưa rơi xuống bờ vai và cổ cậu, thỉnh thoảng còn kèm theo cắn nhẹ, li.ếm nhẹ, cho đến khi Úc Thanh Hoàn không nhịn được phát ra một tiếng rên trầm khàn, hắn mới tiếp tục hỏi: "Bao giờ thì những lúc ở ngoài em cũng chịu gọi anh là chồng?"

Mặt Úc Thanh Hoàn đỏ bừng như bị thiêu cháy, vội vã trượt người lên xuống để né khỏi vòng tay của Tư Đình, nhưng người kia ôm cậu quá chặt, dù cậu có giãy dụa thế nào cũng không thoát được.

Cuối cùng cậu đành cam chịu, vùi mặt vào hõm cổ Tư Đình, lí nhí gọi một tiếng như muỗi kêu: "Chồng ơi..."

Tư Đình nào dễ dụ như thế, giọng cười mang theo ác ý: "Nghe không rõ."

"......"

"Hửm?"

Úc Thanh Hoàn tức giận sắp nổ tung, túm lấy tai phải của Tư Đình, gằn từng chữ một:

"CHỒNG—YÊU—ƠI!"

Đáp lại cậu...

Là một nụ hôn sâu sắc và nóng bỏng.

Cùng với một câu nói đầy xúc động trong hơi thở gấp gáp của Tư Đình:

"Úc Thanh Hoàn, anh thật sự yêu em, yêu em đến phát điên."