Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!

Chương 47




Nếu cô không đồng ý cùng tôi rời khỏi khoa nội trú, có lẽ một mình tôi không có can đảm đi ra ngoài đâu, lúc đó tôi nghĩ, một cô gái đầu còn đang chảy m.á.u mà còn dám ra ngoài, tôi chắc chắn phải dũng cảm, ha ha. Cô để lại địa chỉ nhà cho tôi là đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi rất thích nơi này, nơi này giống như chốn đào nguyên vậy.”

“Được, vậy thì cố gắng sống sót, nhất định đừng chết.” Tô Hàm tiếp tục chặt cá, hai người không nói gì nữa.

Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, anh Từ vừa ăn vừa nói:

“Bên ngoài thực sự rất nguy hiểm nhưng dù nguy hiểm đến mấy cũng không nguy hiểm bằng trong thành phố, đi một đường đến đây tôi phát hiện số lượng thây ma bên ngoài ít hơn rất nhiều, xem ra phần lớn thây ma đều ở trong thành phố.

Sau này tôi không dám mở cửa trước và cửa sau của siêu thị, không mở được!

Thây ma chặn kín mít mấy lớp, chúng tôi tháo dỡ giá hàng trong siêu thị ra đóng đinh vào sau cửa sổ, như vậy mới dám yên tâm ngủ vào ban đêm.

Thây ma ngày càng nhiều, ban đêm yên tĩnh, chỉ cần có tiếng động là chúng lại ầm ĩ, mũi còn thính hơn cả chó! May mà trong siêu thị cái gì cũng có, dù sao cũng có thể sống qua ngày.”

“Vậy sau đó các anh ra ngoài bằng cách nào?”

Tô Thiên Bảo tò mò: “Siêu thị nhà anh lớn như vậy, chắc có thể ăn được rất lâu nhỉ?”

Anh Từ nhanh chóng liếc nhìn Tô Hàm, thấy cô vẫn bình tĩnh gắp cá chua cay ăn, anh ấy ho một tiếng:

“Đúng vậy, đồ ăn vẫn còn rất nhiều nhưng bên trong có nhiều người, sau đó thì có mâu thuẫn, tôi là ông chủ thì sao chứ?

Vô dụng! Bên ngoài có thây ma ăn thịt người, bên trong có bọn khốn nạn tranh giành quyền lực, tôi căn bản không quản được... Thôi qua rồi! Không nói nữa, ăn cơm nào ha ha!”

Trên bàn ăn, Tô Hàm nhắc đến chiếc xe tải của anh Từ: “Bị mất trên đường cao tốc, lúc đó rất nguy hiểm, chúng tôi đành phải bỏ xe bỏ chạy.”

“Không cần trả lại tôi đâu, bây giờ tôi cũng không thiếu xe, thấy chiếc xe bên ngoài kia không?”

“Xe đẹp đấy.” Lúc đi tới cô đã nhìn thấy, đó là một chiếc xe tải nhỏ và một chiếc xe tải thùng.

“Đó là chúng tôi đổi trên đường đấy! Chúng tôi đã đổi hai chiếc xe trên đường rồi, may mắn là sáu mươi phần trăm vật tư vẫn còn.”

Vợ anh Từ ôm con cười yếu ớt:

“Cũng may mắn lắm, sau khi rời khỏi siêu thị, chúng tôi đến trung tâm hậu cần bên kia cướp thêm một lô hàng, cả đồ lẫn xe đều lấy đi.

Tô Hàm, nếu em thiếu thứ gì thì cứ đến lấy, đồ của chúng tôi đầy đủ lắm.”

“Được, nếu cần tôi sẽ đến lấy.”

Tô Hàm cảm ơn vợ anh Từ, tò mò hỏi: “Tôi nhớ là trạm dừng chân đầu tiên trên đường cao tốc từ thành phố A đến đây bị chặn rồi, lúc đó chúng tôi đi qua rừng hai bên, còn các anh thì đi thế nào?”

“Không có mà. Lúc chúng tôi đi thì đường thông nhưng đúng là hai bên đoạn đường đó toàn là xe bị lật, lúc đó tôi còn dừng xe lại xem nữa, những chiếc xe đó đều bị xe nâng dọn đi rồi.

Nếu lúc các cô đi đường không thông thì chắc chắn là sau khi các cô đi đã có người dùng xe nâng dọn đường rồi, đây đúng là một công trình lớn, tôi ước tính có hơn một nghìn chiếc xe đấy!”

Tô Hàm thấy đây là một tin tốt, bất kể lúc nào thì đường thông cũng là chuyện tốt.

“Người an toàn là được rồi, xe cộ đồ đạc đều là vật ngoài thân, không sao đâu.”

Anh Từ lại ho một tiếng: “Lúc đó cô còn để lại cho tôi năm vạn tệ, làm sao tôi dám nhận! Tôi đã nói với cô rồi, chỉ cần cô giúp tôi cứu vợ con tôi thì đồ trong siêu thị cô cứ lấy, tôi cũng đã mang tiền theo rồi, lát nữa tìm ra sẽ đưa cho cô.”

“Đưa cho tôi thì tôi cũng không có chỗ tiêu, cứ để ở chỗ anh đi, sau này chúng ta thường xuyên qua lại, coi như số tiền này là vật chứng.” Tô Hàm nói đùa.

“Được, được! Ha ha ha!” Anh Từ lại càng vui hơn. Quay đầu lại thấy Tô Thiên Bảo mắt sáng rực nhìn mình, giống như chú nai nhỏ ăn cỏ lớn lên trong sở thú, nhìn là biết dễ lừa lắm, thế là anh ấy kể chuyện trên đường cho Tô Thiên Bảo nghe.

Họ rời khỏi siêu thị nửa tháng trước, đi trên đường nửa tháng, chủ yếu là khó khăn khi ra khỏi thành phố, trong thành phố có quá nhiều thây ma, đường không thông, thường xuyên phải đi vòng, đi vòng lại mất rất nhiều thời gian, đến khi lên đường cao tốc thì thuận lợi hơn nhiều.

Trên đường có rất nhiều trải nghiệm kích thích mạo hiểm, nào là bị mấy trăm nghìn thây ma đuổi, nào là gặp phải hổ chạy ra từ sở thú, v.v., thực sự là nguy hiểm trùng trùng, vô cùng hấp dẫn, nghe đến nỗi Tô Thiên Bảo ngây người ra.

“Đến được đây là tốt rồi, vừa hay ba ngày nữa làng chúng tôi sẽ đến chợ tạm ở làng bên cạnh để trao đổi, làng chúng tôi ở trong núi, chúng tôi không thiếu thức ăn lắm nhưng một số đồ dùng hàng ngày thì không đủ, nếu các anh chị quan tâm thì đến đăng ký với trưởng làng, đến lúc đó có thể cùng nhau đi xem, nếu không muốn đi thì cũng có thể trao đổi với người làng chúng tôi, các anh chị mới đến, tốt nhất là nhờ trưởng làng làm chứng.”

Tô Hàm nói về những sản phẩm chính của làng Dương Sơn, đây đều là thông tin hữu ích, anh Từ rất cảm kích.

Trời tối hẳn, Tô Hàm dẫn Tô Thiên Bảo về.

Anh Từ và những người khác cũng dọn dẹp một chút để chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ cuối cùng cũng dọn sạch sân, lái chiếc xe tải thùng vào đỗ trong sân.

“Như vậy là yên tâm rồi! Nhưng tối nay tôi vẫn ngủ trên xe.” Anh Từ nói.

Tần Việt không cho: “Để tôi làm là được, chị dâu không khỏe, anh vào trông Tiểu Chân đi.”

Ngôi nhà này có ba phòng ngủ, vừa đủ cho họ ở, để thuê được ngôi nhà này, họ đã phải trả hai sợi dây chuyền vàng làm tiền thuê.

Trong phòng ngủ chính, anh Từ dỗ con gái ngủ xong thì ngẩn người nhìn con rất lâu, rồi nhẹ nhàng sờ trán con đang ướt đẫm mồ hôi.

“Đừng lo, ở đây tuy không có điện nhưng dựa lưng vào núi, bên cạnh có nước, vốn đã mát mẻ hơn trong siêu thị nhiều rồi.”

Vợ anh Từ an ủi anh ấy: “Em thấy sức khỏe của em cũng tốt hơn nhiều rồi, không khí ở đây thật trong lành.”

“Vậy là đến đây là đúng rồi, dạo này em đừng ra ngoài, cứ ở nhà dưỡng sức, ngày mai anh sẽ ra ngoài thăm dò tình hình ở đây.

Nếu thực sự ổn thì chúng ta sẽ định cư ở đây, nuôi Tiểu Chân khôn lớn. Đúng rồi, chuyện nhà kho, em cẩn thận đừng để lỡ miệng.”

Anh Từ hạ giọng, gần như thì thầm bên tai vợ.

Vợ anh Từ gật đầu: “Em biết nặng nhẹ, bây giờ chỉ có chúng ta biết chuyện nhà kho, chị Dao bị thây ma cắn cũng không còn nữa... Anh yên tâm, đợi sức khỏe của em tốt hơn, em sẽ đến nhà cô Tô thăm hỏi, cố gắng hòa hợp với gia đình cô ấy, vì con gái, em cũng sẽ cố gắng hòa hợp với gia đình cô ấy.”

Anh Từ yên tâm: “Như vậy là tốt rồi, nếu Tô Hàm thực sự có năng lực bí ẩn như anh đoán thì cô ấy chính là đường lui của gia đình chúng ta.”

Tô Hàm không biết anh Từ và vợ đã nói chuyện gì nhưng sau bữa cơm này, cô đã yên tâm, anh Từ và vợ anh Từ rõ ràng không có ý định nói ra chuyện nhà kho. Như vậy là tốt rồi, có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền phức.

Nói thật, để vợ chồng anh Từ nghi ngờ bí mật của cô còn khiến cô yên tâm hơn là để cha mẹ nuôi biết bí mật của cô.

Vừa đi ra khỏi dãy ngõ này, đèn pin chiếu sáng đường, Tô Hàm thấy Hạ Vĩ Thông dựa vào tường đợi cô.

“Tiểu Hàm, chúng ta nói chuyện đi.”

Tô Hàm liếc anh ta: “Thiên Bảo, em đi trước, đợi chị ở phía trước.”

Tô Thiên Bảo đi trước, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn, cuối cùng tắt đèn pin, lén lút đứng ở ngã tư phía trước quan sát.

Tô Hàm giả vờ không nhìn thấy: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

“Người mới chuyển đến hôm nay là người quen của em à? Em đừng để bị lừa.”

“Không ai lừa tôi.”

“Họ là người ngoài, em phải cẩn thận, trước kia em rất ngây thơ, ở nơi làm việc mới cũng luôn bị bắt nạt--”

“Dừng lại. Họ là bạn ở thành phố A của tôi, ngày đầu tiên sau khi mạt thế đến, tôi và Tiểu Nguyên đã trú ẩn trong siêu thị nhà anh ấy, bây giờ anh ấy cùng vợ con và bạn bè đến làng Tô Gia, tôi nên đến thăm anh ấy.”