Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!

Chương 255




Nhưng tôi không tin thần! Khoa học mới là chân lý duy nhất! Tô Nguyên là vị thần do tôi tạo ra, thần không phải là không thể lay chuyển, Tô Hàm, cô phải đánh bại nó, thần gì chứ, đó là thứ quỷ quái gì! Lòng người là không thể điều khiển, tôi tuyệt đối sẽ không để nó toại nguyện!

Giết tôi đi! Nó muốn tôi làm sứ giả tạo thần, tôi sẽ không để nó được như ý! Cuộc đời này của tôi đã sống đủ rồi, tôi không c.h.ế.t được đâu, cô cứ thiêu tôi thành tro bụi đi!

Nếu cô không ngại phiền phức, thì rắc tro cốt của tôi xuống chân núi nghĩa trang của khu an toàn Thiên Dương của các người, tôi sẽ ở đó chuộc tội cho những người đã c.h.ế.t vì thí nghiệm chưa hoàn thiện, nhưng tôi sẽ không hối hận, phát hiện của tôi, thành quả nghiên cứu của tôi đã thúc đẩy xã hội loài người tiến lên một bước lớn, khiến loài người có lợi thế hơn trong cuộc chiến đấu với lũ thây ma không ngừng tiến hóa, tôi chưa bao giờ hối hận.”

Nói không hối hận nhưng trong đôi mắt đỏ ngầu của giáo sư Thôi lại ánh lên tia nước.

Tô Hàm trầm giọng: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ g.i.ế.c bà.”

Giáo sư Thôi lại cười: “Tôi biết, nếu cô muốn g.i.ế.c tôi, thì đã sớm ra tay không chút lưu tình như g.i.ế.c Vu Nương Nương rồi.

Cô muốn ‘chiêu hàng’ tôi, để tôi đứng về phía cô, nếu là tôi trước đây... Tôi sẽ tức giận phản kháng, nhưng bây giờ tôi mệt mỏi rồi, mệt mỏi đến mức không còn tìm thấy sức lực để sống nữa.” Bà ta vỗ vỗ n.g.ự.c mình, nghiêng đầu, “Bên trong không còn tiếng tim đập nữa, tôi không còn là người sống nữa, bây giờ tôi có thể tỉnh táo phân tích với cô nhiều như vậy, không có nghĩa là sau này tôi còn có thể tiếp tục tỉnh táo.

Tôi muốn c.h.ế.t trong tỉnh táo, cũng không muốn bị điều khiển mà sống mãi. Cô có thể đồng ý với tôi không?”

“... Được.”

“Cảm ơn.”

Tô Hàm rút d.a.o ra, giáo sư Thôi mấp máy môi, nhắm mắt lại, khẽ nói: “Cô cứ trực tiếp c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi xuống đi.”

“Bà không hối hận?”

“Không hối hận.”

“Được.”

Giáo sư Thôi cứ tưởng một d.a.o này giáng xuống thì mình sẽ lập tức đầu lìa khỏi cổ, nhưng rất nhanh sau đó bà ta liền cảm thấy lưỡi d.a.o kia đ.â.m thẳng vào đỉnh đầu mình, nó đi dọc theo đúng vị trí mà bà ta đã tự đ.â.m trước đó. Bà ta mở mắt ra, khó hiểu nhìn Tô Hàm.

“Giáo sư Thôi, tạm biệt.” Tô Hàm nhẹ nhàng nói lời từ biệt với bà ta, tay dùng sức.

Cảm nhận được điều gì đó, trong mắt giáo sư Thôi hiện lên ý cười, khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, bà ta cứ nhìn Tô Hàm như vậy, nhìn vật thí nghiệm hoàn mỹ mà bà ta hằng mơ ước có được, giống như đang nhìn một giấc mơ đẹp đẽ mà mình hướng tới, cho đến khi thần thái trong đồng tử hoàn toàn tiêu tan.

Bà ta nhắm mắt xuôi tay với nụ cười trên môi.

Bịch.

Giáo sư Thôi ngã xuống đất, không còn động đậy nữa.

Rút d.a.o ra, Tô Hàm tùy ý lau lau rồi tra vào vỏ d.a.o sau lưng, mở cửa, Bạch Đông đang đợi cô ở cửa.

“Giúp tôi một việc, thiêu xác bà ta đi.”

Lần này, Tô Hàm tận mắt nhìn xác của giáo sư Thôi bị thiêu thành tro bụi.

“Tiểu Hàm, có phải em không vui không?” Bạch Đông là người nhạy cảm nhất với sự thay đổi cảm xúc của Tô Hàm.

“Phải, tôi căm ghét một thứ, hận thấu tận xương tủy, anh nói xem, tôi phải làm sao mới có thể hủy diệt nó hoàn toàn đây?” Tô Hàm nhìn ngọn lửa, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, ánh lửa nhảy nhót trong mắt cô, Bạch Đông nhìn đến ngây người, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy... vậy anh giúp em, anh mạnh mà.”

“Bạch Đông, anh phải luôn là Bạch Đông, anh có thể làm được không?” Tô Hàm quay đầu lại nói với Bạch Đông như vậy. Câu nói này có chút khó hiểu đối với Bạch Đông, nhưng anh chưa bao giờ từ chối Tô Hàm, lập tức gật đầu: “Đương nhiên anh là Bạch Đông rồi, luôn luôn là vậy.” Cái tên trước đây của anh là Đông, sau khi gặp Tô Hàm thì đổi thành Bạch Đông, anh thích cái tên sau hơn.

Nụ cười trên môi Tô Hàm mới có lại chút hơi ấm: “Được, vậy quyết định như thế nhé.”

Mà Tô Nguyên là đang trên đường chạy trốn mới cảm thấy không ổn, khoảnh khắc đó cô ấy cảm thấy tim mình đập nhanh, sau đó cảm thấy mình đã mất đi thứ gì đó.

Lần trước xuất hiện tình huống này, là lúc Vu Nương Nương chết, lúc đó cô ấy còn cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cô ấy cũng tìm ra được một số quy luật.

Cho dù là Vu Nương Nương hay giáo sư Thôi, dường như đều đang cố gắng đẩy cô ấy đến một vị trí nào đó.

Cụm từ “Nữ Hoàng Cứu Thế” này, ban đầu khi nghe thấy cô ấy chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng sau đó cô ấy lại càng ngày càng tiến gần hơn đến từ này. Dường như từ khi tham gia thí nghiệm thức tỉnh người cá, cô ấy đã bị một thế lực thần bí nào đó cuốn vào, đi trên một con đường hoàn toàn trái ngược với dự đoán của bản thân.

Sau khi Vu Nương Nương chết, Tô Nguyên lại cảm nhận được một ánh mắt kỳ dị nhìn chằm chằm vào mình, chính là từ trên người giáo sư Thôi. Mặc dù sau đó dã tâm của giáo sư Thôi khiến cô ấy sợ hãi, nhưng cô ấy luôn tin rằng, giáo sư Thôi sẽ không làm hại cô ấy, suy nghĩ này chưa bao giờ thay đổi.

Nhưng giáo sư Thôi không làm hại cô ấy, lại đi làm hại người nhà của cô ấy, khi nhìn thấy người mẹ già đi mười tuổi kéo theo cái đuôi cá tàn tật yếu ớt ngâm mình trong bể nước bẩn thỉu, lửa giận trong lòng Tô Nguyên thiêu rụi toàn bộ lý trí của cô ấy. Cô ấy cứu mẹ ra ngoài, cấp trên đưa ra kẻ thế tội, cô ấy không chút do dự g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.

Bị nhốt ở Bắc Kinh, Tô Nguyên cũng không cảm thấy mình đã đi đến đường cùng.

Cuối cùng cô ấy không nghe lời Hạ Vĩ Thông đi cầu cứu Thiên Dương, cô ấy đã sớm thề sẽ không bao giờ đến gần chị gái mình nữa, Thiên Dương không đi được, vậy thì đi căn cứ khác. Lén lút tập hợp tất cả những người cá thức tỉnh trung thành với mình, Tô Nguyên cùng bọn họ chạy trốn. Tối hôm đó, tim cô ấy đập nhanh quá, cô ấy ôm ngực, cau mày.

Điều này khiến Hạ Vĩ Thông sợ hết hồn, vội vàng tìm thuốc cho cô ấy uống.

“Không cần đâu, em không cần uống thuốc. Anh Vĩ Thông, em cảm thấy... giáo sư Thôi c.h.ế.t rồi.”

Hạ Vĩ Thông ngẩn người: “Sao có thể cảm nhận được chứ?”

“Em chính là cảm nhận được, chính là linh quang lóe lên, em biết bà ta c.h.ế.t rồi, rất kỳ lạ đúng không, mấy năm nay em vốn dĩ càng ngày càng kỳ lạ rồi.”

“Cũng... cũng không phải là rất kỳ lạ, trước đây hai người hợp tác mật thiết như vậy, cùng nhau làm nhiều thí nghiệm như vậy, có lẽ giữa hai người đã hình thành nên một loại từ trường đặc biệt nào đó...” Hạ Vĩ Thông cũng không nói tiếp được nữa.

Tô Nguyên cười khổ: “Anh Vĩ Thông, có đôi khi em thực sự rất sợ hãi, em cảm thấy em không còn là em nữa rồi.”

“Đừng suy nghĩ lung tung! Em chính là em, sao lại không phải là chính mình chứ? Tiểu Nguyên, em chỉ là bị áp lực quá lớn thôi! Nghe anh, đừng suy nghĩ nhiều nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu em không thể kiên trì được nữa, thì hãy nghĩ đến mẹ em, rồi nghĩ đến anh, chúng ta sẽ luôn ở bên em.”

Cuối cùng, Tô Nguyên chìm vào giấc ngủ trong vòng tay an ủi của Hạ Vĩ Thông, cô ấy lại nằm mơ. Trong mơ là một mảng lửa đỏ rực, cô ấy nhìn thấy giáo sư Thôi ngồi trong lửa cười nham hiểm với cô ấy, bên cạnh ngọn lửa, chị gái đứng đó cũng nhìn về phía cô ấy, cũng là một khuôn mặt đầy ác ý.

Giật mình tỉnh giấc, Tô Nguyên chẳng thể nào chợp mắt lại được nữa. Nghe tiếng ngáy đều đều của Hạ Vĩ Thông bên cạnh, cô ấy ôm gối, ngồi bó gối đến tận sáng.

Rạng sáng, Hạ Vĩ Thông nhẹ nhàng bò dậy. Thấy cô ấy cuộn tròn ngủ thiếp đi mà không đắp chăn, anh ta xót xa đắp chăn cho cô ấy. Động tác của anh ta rất dịu dàng, nhưng Tô Nguyên vẫn bị đánh thức.

“Tiểu Nguyên, ngủ tiếp đi...”

Tô Nguyên mở mắt ra, những lời còn lại của Hạ Vĩ Thông nghẹn lại trong cổ họng. Anh ta kinh ngạc nhìn Tô Nguyên: “Tiểu... Tiểu Nguyên?”

“Sao vậy anh Vĩ Thông? Trời sáng rồi, đêm qua em bị mất ngủ, đến nửa đêm mới ngủ được.” Tô Nguyên ngồi dậy, mỉm cười nói: “Chuẩn bị bữa sáng thôi, hôm nay em muốn tuyên bố một chuyện. Anh Vĩ Thông, sao anh lại nhìn em kỳ lạ vậy?”