Nhìn hai đứa con trai con gái đang bò chơi trên chiếu trên sàn nhà, Tô Tùng nói: “Đợi một chút đi, anh thấy chúng vẫn còn rất tỉnh táo.” Anh ta lo lắng cho em gái, hỏi Cát Thu Lệ: “Mẹ, Tiểu Nguyên nói con bé cùng Vĩ Thông và Tiểu Hàm về cùng nhau, hay là hỏi bác cả xin số điện thoại Tiểu Hàm, chúng ta gọi cho Tiểu Hàm đi.”
“Gọi cho nó làm gì, còn chẳng biết nó có chăm sóc tốt cho em gái con không!” Cát Thu Lệ nghe thấy nhắc đến con gái lớn thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Hay là gọi cho Vĩ Thông đi!”
“Vậy thì phải đến nhà họ Hạ hỏi dì Hạ rồi, đợi ngày mai con sẽ đi hỏi.”
Tô Bách vô tư nằm bên cạnh chơi game, mở hiệu ứng âm thanh cực nhỏ chơi rất hăng say, dường như không nghe thấy gì cả. Tô Vệ Quân thở ra khói trắng từ lỗ mũi, giọng trầm trầm: “Tiết kiệm chút sức đi, bên ngoài còn có thây ma đi lại, ra ngoài một chuyến bị bắt được thì phải làm sao.” Không đợi vợ mở miệng, ông ta lại nói: “Dù sao thì chúng cũng đang trên đường rồi, liên lạc được hay không cũng như nhau, chúng ta lại không thể ra ngoài đón chúng, chúng phải tự dựa vào mình thôi! Được rồi, mọi người về phòng ngủ đi.”
Nói rồi Tô Vệ Quân gõ gõ ống điếu t.h.u.ố.c lá cũ, kẹp vào thắt lưng, khoanh tay đi về phòng ngủ.
Được rồi, gia chủ đã lên tiếng, vậy thì đi ngủ thôi.
Trở về nhà, hai đứa trẻ mới tám tháng tuổi không chịu ngủ, một đứa khóc trước, đứa kia cũng khóc theo. Bọn thây ma bên ngoài sân nghe thấy động tĩnh đập cửa rầm rầm dữ dội hơn, Cát Thu Lệ đến bế cháu: “Đưa Mao Đản vào phòng chúng ta đi! Để mẹ dỗ!”
Mao Tiểu Lệ không vui lắm, phàn nàn với chồng: “Cha anh suốt ngày hút thuốc, Mao Đản mới lớn thế này đã để nó hít khói t.h.u.ố.c lá rồi!”
“Có gì đâu, anh với em gái anh từ nhỏ đều như vậy, chẳng sao cả.” Tô Tùng không để tâm.
Mao Tiểu Lệ thấy chồng không để ý, tức giận véo anh ta một cái.
“Làm gì vậy, phiền c.h.ế.t đi được, em gái anh còn đang ở ngoài, em nghĩ anh không lo lắng sao?”
“Anh có thể ra ngoài tìm người được hay sao? Bản thân anh còn lo không xuể hai đứa con, em gái anh còn có cha mẹ, cần anh lo lắng sao?”
Tô Tùng cau mày: “Em nói gì vậy! Đó là em gái ruột của anh, em là chị dâu cả, chị dâu như mẹ, ngày thường Tiểu Nguyên đối xử với em tốt thế nào.”
Mao Tiểu Lệ trợn mắt, nhét con gái vào lòng Tô Tùng: “Cha mẹ anh chính là trọng nam khinh nữ, thương Mao Đản bao nhiêu thì không quan tâm Tiểu Nị bấy nhiêu, vừa nãy lúc vào hai đứa trẻ đều khóc, bà ấy còn chẳng thèm liếc Tiểu Nị lấy một cái, em lo cho con gái mình còn bận không xuể, anh xem, con gái anh đang khóc trước mặt anh kìa, anh còn không dỗ dành lấy một cái, chỉ lo cho em gái anh!”
Tô Tùng tức giận vì sự vô lý của vợ, ôm con gái vỗ nhẹ, tức giận nói: “Sao có thể giống nhau được, em gái anh ở ngoài rất nguy hiểm, Tiểu Nị ở ngay trước mặt anh, đương nhiên anh cũng thương con bé.”
“Thôi đi, đừng suốt ngày em gái em gái, Tô Hàm cũng là em gái anh, sao không thấy cả nhà anh nhắc đến lấy một câu, đến số điện thoại của cô ấy cũng không có, nói ra thật buồn cười, anh đúng là giả tạo!”
“Mao Tiểu Lệ!”
Tiểu Nị khóc to hơn, Tô Tùng vội kìm nén cơn giận tiếp tục vỗ lưng con.
Mao Tiểu Lệ dứt khoát nằm xuống ngủ, không thèm để ý đến anh ta nữa. Tô Tùng gọi cô ta hai tiếng không thấy phản ứng, một mình ấm ức. Dỗ con gái ngủ xong, anh ta lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được.
Đột nhiên anh ta nghe thấy tiếng còi xe, chỉ một tiếng thôi, trong ngôi làng yên tĩnh trở nên đặc biệt chói tai. Tô Tùng mất ngủ giật mình ngồi dậy nhưng anh ta ngồi nghe hồi lâu, không có tiếng thứ hai truyền đến.
Ở đầu làng không xa, Khâu Vân Quang bực bội đập đùi.
“Không sao không sao, chỉ một tiếng thôi mà.” Giả Hi Viên an ủi anh ta.
“Thây ma đến rồi.” Khâu Vân Quang buồn bã nói.
“Không sao, chúng ta ở trong xe, chúng không vào được. Anh mệt quá rồi, thế này nhé, chúng ta ngủ một giấc, rất nhanh trời sẽ sáng thôi.” Giả Hi Viên nắm tay anh ta, dịu dàng an ủi, suốt chặng đường này cô ta bị thương không tiện, bạn trai không rời bỏ cô ta, tình cảm của hai người nhanh chóng nồng ấm. “Đồ đạc phía sau quá nhiều không hạ ghế xuống được, anh ngủ trên đùi em đi.”
Xe phía trước là xe của Tô Hàm và Tô Nguyên, đi đầu là Hạ Vĩ Thông, anh ta mang theo vũ khí xuống xe, đến gõ cửa sổ xe Tô Hàm.
“Không biết tình hình trong làng thế nào, bây giờ anh về nhà đây, mọi người cẩn thận, đợi trời sáng rồi hãy về.”
Tô Hàm gật đầu: “Anh cẩn thận.”
Nói xong Hạ Vĩ Thông liền lên đường, xe anh ta nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Tô Hàm. Cửa xe và cửa sổ đều khóa chặt, Tô Hàm và Tô Nguyên ngủ trong xe, đến khi cô tỉnh dậy thì trời đã hơi sáng, cô phát hiện mình đang nằm trên đùi em gái, cẩn thận ngồi dậy, liền cảm thấy đau lưng, chuột rút, cô hít thở sâu để giảm bớt cơn đau, thấy Tô Nguyên ngủ rất ngon, liền nhẹ nhàng đỡ em gái nằm lên đùi mình.
Cứ như vậy, Tô Hàm để em gái nằm trên đùi mình, ngẩn người nhìn ngôi làng quen thuộc qua kính chắn gió phía trước, tâm trạng có chút phức tạp. Cô sinh ra và lớn lên ở đây, đây là quê hương của cô nhưng cô luôn trốn tránh việc trở về, cô luôn cảm thấy căn nhà thuê bên ngoài mới là nhà của mình. Trước đây cô còn từng mơ tưởng rằng khi kết hôn với Hạ Vĩ Thông, cô sẽ có một ngôi nhà thực sự thuộc về mình.
Đừng nghĩ nhiều nữa, cô tự nhủ với lòng mình. Làm những gì mình nên làm, hoàn thành trách nhiệm của mình, đừng cưỡng cầu những thứ không có được, bây giờ chỉ có sự sống còn là vấn đề cô nên coi trọng nhất, cảm hoài thương tiếc đều là lãng phí thời gian.
Một giờ sau, Tô Nguyên cũng tỉnh dậy, đầu tiên là quan tâm đến cơ thể Tô Hàm.
“Chị ơi, đêm qua chị đột nhiên thở rất mạnh, gọi thế nào cũng không tỉnh, có phải chị gặp ác mộng không? Hay là đau đầu?”
“Không sao đâu, em chuẩn bị xong chưa? Chị đi gọi Khâu Vân Quang và Giả Hi Viên, chúng ta dẫn đường cho họ đến nhà họ Hạ trước, rồi chị đưa em về nhà.”
Gọi Khâu Vân Quang và những người khác dậy, Tô Hàm liền khởi động xe. Ban ngày có thể nhìn rõ tình hình trong làng hơn, trong làng toàn là thây ma, chúng chặn trước cửa nhà dân đập cửa, nghe thấy tiếng xe liền quay đầu đuổi theo. Trước cửa nhà họ Hạ có thể nhìn thấy năm sáu xác thây ma, m.á.u thịt của thây ma đều thối rữa, bốc mùi hôi thối, chuyển sang màu đen, nhìn bề ngoài không thể biết là bị đánh c.h.ế.t trước đó hay là do Hạ Vĩ Thông g.i.ế.c đêm qua. Thấy cửa vẫn khóa chặt, Tô Hàm biết Hạ Vĩ Thông đã về nhà an toàn.
“Em đến gõ cửa!” Tô Nguyên cầm gậy thò ra ngoài gõ hai cái vào vòng sắt trên cửa.
Hạ Vĩ Thông nhanh chóng ra mở cửa đón Khâu Vân Quang và Giả Hi Viên vào.
“Tình hình của mẹ anh không được tốt lắm, anh không ngủ cả đêm, định lát nữa sẽ đi xin thuốc.” Sắc mặt anh ta rất khó coi, hai chị em Tô Hàm an ủi anh ta vài câu, anh ta cười khổ: “Anh không tiễn hai người được, hai người nhất định phải cẩn thận.”
“Không biết tình hình của dì Hạ thế nào, nếu là bình thường thì có thể đưa dì ấy đến bệnh viện thị trấn, hoặc đến thành phố cũng được, tình hình bây giờ thì khó giải quyết quá. Chị ơi, lát nữa chị có đến chăm sóc dì Hạ không? Trước đây dì Hạ không thích chị, nếu cảm nhận được tấm lòng của chị thì chắc chắn sẽ đồng ý cho chị và anh Vĩ Thông ở bên nhau.”
“Nói sau đi, chị còn phải dưỡng thương.”
“Đúng rồi! Vậy chị đừng đi nữa, dưỡng thương cho khỏe đừng để để lại di chứng.”
Vượt qua đám thây ma bám theo, rẽ vào ngõ là nhìn thấy sân nhà họ Tô, bên ngoài có hai con thây ma đang đi lại, thấy có xe đến liền lao tới.
Tô Nguyên che miệng, nước mắt lưng tròng: “Đó là vợ chồng chú Sơn, sao họ lại...”