“Chị, tối qua chị ngủ không ngon sao? Sao mặt mày lại khó coi thế?” Tô Thiên Bảo vừa đánh răng vừa hỏi.
“Không sao.” Tô Hàm lấy khăn ướt xoa mặt, để bản thân tỉnh táo hơn.
Những ngày tiếp theo, Bạch Đông thỉnh thoảng biến thành người vào ban đêm, có lẽ là muốn tìm kiếm sự ấm áp, mỗi lần đều vùng vẫy chui khỏi chăn bò lên người cô, bất kể cô có quấn Bạch Đông chặt đến mức nào trước khi đi ngủ cũng vô dụng. Để có thể ngủ ngon, cô đành phải lấy một cái rổ úp Bạch Đông lại, dù nửa đêm nó có biến hình cũng không bò ra được.
Cách này chỉ có tác dụng vào lúc đầu, một đêm nọ, Tô Hàm đang ngủ mơ màng nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn, cô lập tức tỉnh dậy, kết quả là thấy cái rổ bị đè hỏng, Bạch Đông biến thành người không ngừng vùng vẫy, đôi mắt màu xanh tràn ngập sự ngây thơ và bối rối.
Đèn pha bật sáng, Tô Hàm nhìn Bạch Đông trông như thiếu niên mười mấy tuổi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Sao có thể lớn nhanh như vậy!
“Bạch Đông, chuyện gì thế này?” Cô thu cái rỗ đã bể nát lại, rồi lấy một cái chăn mỏng lớn hơn đắp cho anh ta.
Bạch Đông há miệng, trong cổ họng phát ra tiếng hú của loài cáo, anh ta phấn khích nói: “Tôi tiến hóa rồi!”
Tốc độ tiến hóa này thật nhanh, nửa tháng đã từ trẻ con biến thành thiếu niên, chẳng lẽ nửa tháng nữa sẽ biến thành người lớn sao?
Ý nghĩ vừa nảy ra, Bạch Đông đã thay đổi ngay trước mắt Tô Hàm, tứ chi cơ thể anh ta dài ra, đường nét khuôn mặt trở nên chín chắn hơn, chỉ mười mấy giây đã trưởng thành.
Chiếc lều đơn chật chội hẳn đi, Tô Hàm nhíu mày, lấy một bộ quần áo từ không gian ném cho anh ta: “Tự mặc vào đi.”
Sau đó chui ra khỏi lều.
Ngày hôm đó, đoàn xe dừng chân ở một trạm dịch vụ bỏ hoang, mọi người tản ra đi tìm vật tư, Tô Hàm ngồi trên nóc nhà canh gác, qua ống nhòm, cô nhìn thấy bóng dáng Bạch Đông trong rừng. Hôm đó Bạch Đông biến thành người lớn, Tô Hàm còn tưởng rằng đến sáng sẽ biến về, nhưng mặt trời lên, Bạch Đông vẫn là dáng vẻ người lớn. Sau khi giao tiếp, Tô Hàm mới biết, bây giờ trạng thái của anh ta đã ổn định, có thể làm người mãi.
Bạch Đông rất thích thú với việc làm người, Tô Hàm đành phải che giấu cho anh ta, cố ý lái xe ra ngoài, giả vờ gặp người thân rồi đưa người về.
Bây giờ thân phận của Bạch Đông là anh họ của Tô Hàm.
Bị Tô Hàm cảnh cáo là trước khi học được ngôn ngữ của con người thì không được nói chuyện trước mặt người khác, Bạch Đông luôn tuân thủ, anh ta cũng không thích nói chuyện với người khác. Có thể quản được miệng nhưng không quản được chân, Tô Hàm nhìn anh ta ở trong rừng nhảy nhót, bắt chim bắt thỏ, dời ống nhòm không nhìn anh ta nữa.
Xa xa có một nhóm nhỏ thây ma đang đi về hướng này. Sau khi báo tin cho những người khác, Phương Trấn Nhạc nói:
“Tất cả đã thu dọn xong. Ngoại trừ những người đang tuần tra, mọi người đều có thể vào và tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe.”
Trong nhà đã đun lửa nấu cơm tối rồi, đám người Tô Hàm muốn tham gia thì phải nộp bốn phần vật tư, sau đó sẽ được ăn uống chung.
Món ăn rất ngon, có rau có thịt có canh, Tô Hàm có thể ăn hai bát lớn. Bạch Đông là người chen vào giữa chừng, lúc đầu không ăn đồ ăn chung, là Tô Hàm làm riêng cho anh ta, sau đó Phương Trấn Nhạc đánh nhau với Bạch Đông, rất thích thân thủ hoang dã xảo quyệt của Bạch Đông, vui vẻ thu Bạch Đông vào bang phái, thế là Bạch Đông mới được ăn “cơm nhà”.
Ăn xong, một nắm đ.ấ.m đưa đến trước mặt Tô Hàm, Tô Hàm nhìn Bạch Đông, mắt anh ta sáng lấp lánh, mở nắm đ.ấ.m ra, lộ ra một quả dại bên trong.
Anh ta không nói gì, nhưng hai chữ “ngon lắm” như hiện lên trong mắt. Tô Hàm nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
Lúc đi ngủ, theo thường lệ anh ta muốn chui vào chăn của Tô Hàm, Tô Thiên Bảo kêu lên: “Bạch.... anh họ! Anh họ đến chỗ em này, đã nói là ngủ cùng em rồi mà!”
Bạch Đông không thèm để ý đến cậu, quay đầu nhìn thấy Tô Hàm đang nhìn chằm chằm mình, trong mắt mang theo lời cảnh cáo, anh ta không nhịn được kêu lên một tiếng. Ánh mắt Tô Hàm càng nghiêm khắc hơn, anh ta đành nuốt tiếng kêu ư ử còn lại xuống, ánh mắt né tránh.
Trước kia cũng ngủ cùng nhau, tại sao bây giờ lại không được.
“Đi ngủ với Thiên Bảo đi.”
Vài chữ đơn giản, thể hiện rõ ràng là không cho thương lượng, Bạch Đông cúi đầu, nếu còn đuôi thì bây giờ cũng sẽ cụp xuống.
“Đi đi.” Tô Hàm cầm lấy gối và chăn mà Bạch Đông đặt xuống nhét lại vào lòng anh ta.
Bạch Đông không vui đi tìm Tô Thiên Bảo, Tô Thiên Bảo đã dọn chăn gối xong, gọi anh ta: “Đến đây đến đây!”
“Anh họ của cô, hình như đầu óc có hơi—” Hạ Thuần nhỏ giọng nói.
“Không có đâu, mạt thế đến quá bất ngờ, anh ấy chắc là bị dọa sợ, sau này sẽ ổn thôi.” Tô Hàm trải chăn rồi chui vào.
“Nhưng anh họ của cô đẹp trai thật, đôi mắt màu xanh lam, giống như mắt cáo trong phim hoạt hình vậy, nếu trước ngày mạt thế mà đi vào giới giải trí thì chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao lớn.”
Tô Hàm kiếm cớ nói rằng con cáo trước đây cô nuôi vốn là do anh họ của cô nuôi dưỡng, vì một người một cáo đều có mắt xanh nên anh ấy đặt tên cho con cáo đó là Bạch Đông.
Đây quả thực là một cái cớ tệ hại, nhưng anh Từ và những người khác có giao tình sâu đậm với Tô Hàm, tự có sự hiểu ý, sẽ không tìm hiểu sâu.
Đối với người ngoài, càng không cần phải nói nhiều, chẳng hạn như với Phương Trấn Nhạc và những người khác, họ hoàn toàn không biết con cáo Bạch Đông trước đây, hơn nữa vì suốt chặng đường Bạch Đông vẫn luôn ngủ, họ thậm chí còn chưa từng thấy Bạch Đông mở mắt.
Anh họ thì chính là anh họ mà thôi, họ sẽ không liên tưởng đến hướng kỳ quái.
Nghe Hạ Thuần khen ngợi, Tô Hàm cười nói: “Ông nội anh ấy có dòng m.á.u người nước ngoài, không biết sao đến đời anh ấy lại sinh ra đôi mắt xanh.”
Hạ Thuần vô cùng hâm mộ: “Thật tốt quá, không cần phải đeo kính áp tròng.”
“Nếu chị muốn đeo kính áp tròng thì tôi có một số, ngày mai mang cho chị đeo chơi nhé.”
“Vậy thì tốt quá! Tôi vừa hay có một số mỹ phẩm, ngày mai mang đến đổi với cô.”
Khi lái xe, Tô Thiên Bảo ở ghế sau tích cực dạy Bạch Đông nói chuyện. Anh ta thực sự không muốn học, vẫn nói chuyện với Tô Hàm như trước, trước đây anh ta phải ngồi trên đùi Tô Thiên Bảo ngước lên nhìn Tô Hàm, bây giờ thì không cần nữa, anh ta ngồi ở ghế phụ, thậm chí còn phải hơi cúi đầu.
Tô Hàm không để ý đến anh ta: “Tôi không hiểu tiếng ừ ừ.”
“...” Bạch Đông có chút ấm ức, rõ ràng trước kia có thể hiểu được mà!
Tô Hàm liếc nhìn anh ta: “Anh đã muốn duy trì hình dạng con người thì phải làm những việc mà con người nên làm, nếu không thì biến về, muốn ừ ừ thế nào cũng được.”
Không được, tuổi của Bạch Đông so với con người đã là tuổi già rồi, nhưng sau khi khai mở linh trí thì phát triển chậm, bây giờ nhiều nhất chỉ mới bước vào tuổi thiếu niên.
Ban đầu khi hóa thành hình người, anh ta hẳn phải có dáng vẻ của một thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng anh ta quan sát rất kỹ, cho rằng dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành oai vệ hơn, bên cạnh Tô Hàm ít trẻ con, Tô Hàm đi làm nhiệm vụ cũng không dẫn theo chúng.
Vì vậy, anh ta mới cố thúc ép bản thân, để lần đầu tiên ổn định hóa thành hình người, anh ta đã chọn thể trạng của người trưởng thành.
Với suy nghĩ như vậy, sao Bạch Đông lại muốn biến về thành cáo được chứ?
Trong quá trình Bạch Đông gian nan học nói, một tháng trôi qua rất nhanh, họ đã đến chướng ngại vật ngoài cùng của khu an toàn Thiên Dương.
“Nghỉ ngơi một đêm, sáng mai chúng ta sẽ đi qua!” Phương Trấn Nhạc vui vẻ thông báo tối nay sẽ ăn thêm, quyết định ăn no uống say rồi mới vào khu an toàn Thiên Dương.
Sáng ngày hôm sau, họ sớm đã dọn dẹp xong xuôi và tiếp tục tiến về phía trước, trong lòng mọi người đều vô cùng vui mừng.