Nắng như đổ lửa, Tô Hàm từ chợ về đến nhà trọ, hai tay xách túi nặng trĩu. Mồ hôi cô nhễ nhại, chiếc áo phông đen dính chặt vào người.
Nhà trọ chỉ rộng mười mét vuông, vừa nhỏ vừa hẹp, không có điều hòa chỉ có quạt, vừa bước vào cửa như từ lò nung bước vào lồng hấp. Tô Hàm lấy khăn lau sơ mồ hôi, sắp xếp đồ dùng hàng ngày mua giá rẻ từ siêu thị, rồi tự nấu cho mình bữa trưa đơn giản.
Đơn giản thực sự đơn giản, cơm hấp và một đĩa dưa chuột xào, không có một giọt dầu.
Tô Hàm ăn cũng rất nhanh, cả người toát lên vẻ gọn gàng dứt khoát, ăn xong rửa bát thì đã gần một giờ chiều, cô rửa mặt, cầm túi chuẩn bị đi làm.
Tô Hàm tốt nghiệp cấp hai đã sớm đi làm, cô từng vào nhà máy, làm rửa bát trong quán ăn, cũng từng làm thợ gội đầu, hai năm nay mới ổn định làm thu ngân trong siêu thị, nghỉ hai ngày một tháng, lương ba nghìn hai, làm mười hai tiếng một ngày, không phải vậy sao, mười hai giờ rưỡi trưa tan làm, một giờ mười chiều lại phải đi làm, bận đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi.
May mà siêu thị cách nhà trọ không xa, cô đi bộ nhanh ba phút là đến vào phòng nghỉ của nhân viên để cất ô che nắng và thay đồng phục thì điện thoại reo.
Vừa nhìn thấy tên người gọi, Tô Hàm nở nụ cười dịu dàng. Cô không xinh lắm, có thể nói là hơi nhạt nhẽo, chỉ có làn da trắng là nổi bật nhất, bình thường cô cũng không thích cười, trông càng không bắt mắt.
Nhưng khi cười lên, cả người như biến thành một người khác, đôi mắt lạnh lùng nhuốm ý cười, cả khuôn mặt bỗng chốc trở nên sinh động.
“Anh Vĩ Thông, chiều nay anh không có tiết sao?”
Trong phòng nghỉ, đồng nghiệp của Tô Hàm là Lý Trân nháy mắt với một đồng nghiệp khác là Điền Miêu, khoa trương đọc khẩu hình:
“Vĩ... Thông...” rồi trợn mắt về phía Tô Hàm, chọc Điền Miêu che miệng cười khúc khích, xua tay: “Đừng có quậy nữa.”
Tô Hàm quay lưng về phía họ nên không nhìn thấy, cho dù nhìn thấy cũng chẳng để tâm.
Trong điện thoại, bạn trai cô là Hạ Vĩ Thông cười nói:
“Hai giờ mới có tiết chứ, muốn gọi điện cho em thôi. Hôm nay trời nóng lắm em chú ý chống nắng chống nóng nhé, thuốc pha cao banlangen anh mua cho em nhớ pha một cốc...”
“Vâng, em biết rồi, hoa cúc em mua cho anh anh cũng nhớ pha nước uống, nhớ thêm hai quả kỷ tử... Bên anh sao ồn thế?”
“Ồn à? Anh đang xem tin tức, nói tối nay sẽ có mưa sao băng, tối anh đến đón em cùng đi xem mưa sao băng nhé.”
“Được, tối nay em không phải trực ca đêm.”
Cúp điện thoại, nụ cười trên môi Tô Hàm vẫn không giảm, Lý Trân cố ý nói lớn: “Ôi chao, người ta giỏi thật, nhân viên thu ngân còn câu được cả sinh viên đại học, không giống chúng ta rồi.”
Tô Hàm chẳng thèm để ý, dọn dẹp xong khóa tủ lại, trực tiếp đi ra ngoài.
Điền Miêu thấy Tô Hàm đi ra, kéo Lý Trân nói: “Sao chị lại nói thế trước mặt cô ấy, ngại lắm.”
Lý Trân không vui: “Tôi nói sai chỗ nào chứ? Cô ta đúng là nhân viên thu ngân giống chúng ta, bạn trai cô ta đúng là sinh viên đại học, sai chỗ nào!”
“... Mau dọn dẹp đi, sắp đến giờ làm rồi.”
Nhân viên trong siêu thị chỉ có ba nữ một nam, câu tục ngữ nói ba người đàn bà một vở tuồng, thêm một người đàn ông vào là có thể lập tức gõ trống đánh chiêng hát hò. Tô Hàm đến quầy thu ngân mở máy tính, kiểm tra máy quét mã vạch, nhân viên nam duy nhất trong siêu thị là Liễu Triết từ bên ngoài đi vào, vừa chào Tô Hàm đã hắt hơi một cái thật to, hắt hơi xong lại hắt hơi thêm bốn năm cái nữa.
“Anh không sao chứ?” Tô Hàm hỏi.
“Không sao... hắt xì!” Nước mắt Liễu Triết chảy ra, đợi hắt hơi xong, mắt mũi đều đỏ bừng.
“Sang hiệu thuốc bên cạnh mua thuốc đi, anh có thể bị cảm rồi.”
“Ôi đầu óc choáng váng, Tô Hàm em có thể giúp anh mua không?”
Tô Hàm nhìn đồng hồ: “Đến giờ làm việc rồi.”
“Ồ vậy thôi.”
Siêu thị này cách trường Đại học Nam Tài không xa, nằm ngay trên một con phố bên ngoài cổng đông của trường Đại học Nam Tài, gần đó có khu thương mại phát triển, lượng người qua lại rất đông, vì vậy việc kinh doanh rất tốt.
Tô Hàm đứng cả một buổi chiều, trong cửa hàng bật điều hòa rất mát mẻ, Liễu Triết hắt hơi suốt một buổi chiều, đến lúc tan làm thì cổ họng đã khản đặc, Lý Trân rất lo lắng:
“Thuốc pha anh đưa em sao anh không dùng? Anh xem cổ họng anh khản đến mức nào kìa.”
Liễu Triết thích Tô Hàm, Lý Trân thích Liễu Triết, vì Liễu Triết từng tỏ tình với Tô Hàm, Lý Trân liền nhắm vào Tô Hàm cho đến tận bây giờ, Liễu Triết thực sự không thích người hay ghen tuông như Lý Trân, cô ta luôn bắt nạt Tô Hàm, khiến người ta nhìn vào thấy ghét. Vì vậy, mặc dù Tô Hàm luôn từ chối anh, anh cũng không muốn chấp nhận sự quan tâm của Lý Trân.