Hắn âm thầm nghiến răng, bàn tay nắm chặt phát ra tiếng khớp xương lệch khớp, “Trong lòng ngươi nghĩ đến ai, cô sẽ đem người đó băm thành nghìn mảnh. Ngươi cứ thử xem.”
Thái tử mơ hồ nhận ra cảm xúc của mình đã không thể khống chế, bệnh đau đầu phát tác, trong đầu như lửa đốt, đau đớn lan khắp mọi kinh mạch trên người.
Cứ tiếp tục như vậy chỉ làm tổn thương người vô tội.
Hắn nhắm mắt bình tĩnh lại, đứng dậy muốn rời đi, cổ lại đột nhiên bị hai cánh tay trắng nõn thon dài ôm chặt.
Giây phút tiếp theo, đôi môi mềm mại ấm áp của thiếu nữ dán lên.
Thân thể đang bạo nộ của Thái tử gần như lập tức cứng đờ.
Dù đã hôn nhau rất nhiều lần nhưng nàng chưa bao giờ khẩn trương như vậy. Nàng cẩn thận dùng thân thể mềm yếu run rẩy ôm lấy lưỡi d.a.o sắc bén lạnh lẽo khắp người hắn.
Đôi môi khẽ run rẩy, giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng không thể kiểm soát mà lăn xuống, thấm ướt cả gương mặt hắn.
Đầu ngón tay ấm nóng của nàng run rẩy, vu.ốt ve gò má hắn, cẩn thận thăm dò hỏi: “Điện hạ… ngài giận là vì để ý ta, muốn giữ ta lại sao?”
Thái tử nghiến chặt răng hàm, bàn tay to lớn siết chặt cổ tay nàng, hung hăng ấn xuống bên người, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo âm độc đến rợn người: “Sao lại đổi giọng rồi, là vì nghe thấy cô muốn băm những tình nhân của ngươi thành nghìn mảnh nên sợ à?”
Vân Quỳ: “…”
Thái tử hung hăng nhìn chằm chằm nha đầu vô tâm vô phế này, trong mắt lộ rõ vẻ u ám và điên cuồng.
“Ra ngoài.” Hắn đột nhiên nói.
Vân Quỳ bị ánh mắt âm trầm của hắn dọa cho toàn thân rụt lại. Sau đó thấy mắt hắn đỏ ngầu, gân xanh trên trán nổi lên, n.g.ự.c cũng phập phồng kịch liệt, trông có vẻ giống như chứng đau đầu phát tác.
“Điện hạ, ngài… có phải là chứng đau đầu của ngài phát tác không?”
Đã lâu rồi nàng không thấy hắn giận dữ như vậy, nhất thời luống cuống tay chân, bàn tay run rẩy, không biết phải an ủi thế nào, giọng nói cũng run run: “Là ta nói bậy, vừa nãy là ta cố ý chọc giận ngài, xin lỗi…”
Thái tử nhắm mắt thật chặt: “Cút ra ngoài, đừng để ai vào đây, nếu không… cô g.i.ế.c ngươi.”
Vân Quỳ mắt đầy lệ, giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Điện hạ đợi ta, ta đi mời đại phu cho ngài…”
Nàng nhanh chóng đứng dậy, xỏ dép chạy ra cửa. May mà Tào Nguyên Lộc đang canh giữ ở hành lang, nàng vội vàng chạy tới, giọng nói run run: “Tào công công, hình như chứng đau đầu của điện hạ phát tác…”
Tào Nguyên Lộc ở bên ngoài cũng nghe thấy chút động tĩnh, cụ thể nói gì thì không nghe rõ lắm, nhưng không ngờ điện hạ nhà mình lại phát bệnh vào lúc này.
Từ khi cô nương ở bên cạnh, điện hạ đã lâu không tái phát bệnh đau đầu, ngay cả đêm Nguyên Tiêu hải đăng sụp đổ, bị ám sát bị thương, đầu cũng không đau lại.
Lần này cải trang điều tra án, thậm chí ngay cả Hà Bách Linh cũng không đi theo, chỉ dẫn theo cô nương hầu hạ bên cạnh để phòng ngừa bất trắc.
Tào Nguyên Lộc liếc mắt nhìn vào trong phòng, trước tiên sai Tần Qua đi mời đại phu giỏi nhất Phủ Bình Châu.
Tần Qua lập tức xoay người đi.
Tào Nguyên Lộc lại hỏi Vân Quỳ: “Sao đột nhiên lại cãi nhau thế, vừa nãy điện hạ ôm cô nương về không phải vẫn tốt sao?”
Mắt Vân Quỳ đỏ hoe: “Là ta không tốt…”
Tào Nguyên Lộc đoán: “Điện hạ giận vì chuyện cô nương mua nhà?”
Vân Quỳ mím chặt môi, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Tào Nguyên Lộc thở dài: “Điện hạ đối xử với cô nương vô cùng tốt. Lão nô ở bên cạnh ngài nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy ngài để tâm đến cô nương nào, sao cô nương cứ luôn nghĩ đến chuyện xuất cung thế?”
Lòng Vân Quỳ chua xót, khó nói thành lời.
Nàng là người gì chứ, là nữ quan tư tẩm, nói nghe hay thì cũng là nữ quan, nhưng nói khó nghe thì là thứ để chủ tử khai trai. Vận may tốt thì sau này thăng địa vị thấp kém nhất, vận may không tốt thì là cái gai trong mắt các nương nương hậu cung. Người không có gia thế như nàng, động một ngón tay là bị b.óp ch.ết.
Trong những cuốn thoại bản nàng từng đọc có những người con gái như vậy.
Có một cung nữ thị tẩm bị vu oan trộm đồ trang sức của Thái tử phi, bị kéo đến Thận Hình Ty.
Còn có một nha hoàn thông phòng, tự dưng bị vu oan đụng vào bụng bầu của chủ mẫu, bị đánh một trận roi thừa sống thiếu c.h.ế.t rồi bị bán đi.