Một Vạn Lần Rung Động – Đổng Thất

Chương 5: Nghe nói cậu nhìn thấy họ đánh nhau?




Bố cục nhà họ Trình không khác mấy so với nhà Tiết Tư Đồng, chỉ là diện tích có phần rộng rãi hơn. Trình Yến cao mét tám, đứng trước mặt cô, cao hơn hẳn một cái đầu, bóng dáng anh bao phủ lên người cô như một cái bóng dài. Cổ áo đồng phục mùa hè của anh chỉ cài đúng một nút, không biết có phải mới ngủ dậy không mà tóc hơi rối, giữa hàng mày vẫn còn vương chút mệt mỏi lơ mơ.

Vì đứng ngược sáng, Trình Yến lúc này trông hệt như một ma vương ẩn mình trong bóng tối. Mọi hành động của anh đều khiến Tiết Tư Đồng nhớ lại chuyện đáng sợ xảy ra vào buổi hoàng hôn hôm đó.

Cô vô thức nuốt nước bọt, tay nắm quai cặp càng lúc càng siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch. Cơ thể cô cứng đờ, lùi lại một bước, lắp bắp nói: “Dì ơi, cháu… cháu không ở đây đâu, cháu… cháu muốn về nhà…”

Đúng lúc này, dì Trần vừa rót nước xong quay lại thì thấy Tiết Tư Đồng với vẻ mặt vừa sợ vừa hoảng, đang nắm chặt quai cặp chuẩn bị rời đi. Dì lập tức giữ lấy cô, quay lại thì thấy Trình Yến vẫn đứng yên đó như bình thường, không nói cũng không làm gì. Biểu cảm trên mặt anh chẳng khác gì dì, đều là mờ mịt ngơ ngác.

Dì Trần nhìn anh bằng ánh mắt ra hiệu: “Con đã làm gì thế?”

Trình Yến nhún vai đầy vô tội: “Con cũng muốn biết.”

Dì Trần đặt ly nước sang bên, giữ Tiết Tư Đồng lại rồi nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì thế? Nó bắt nạt con ở trường à?”

Tiết Tư Đồng lập tức lắc đầu: “Không có ạ.”

Dì Trần thấy khó hiểu, lại hỏi: “Vậy sao không ở với dì nữa? Con nhớ nhà hay nhớ ba mẹ rồi?”

Cô không trả lời, khiến dì Trần nghĩ rằng mình đã đoán đúng nên vội dỗ dành: “Ba mẹ con sắp về rồi, nhanh thì tuần sau là đón con về nhà. Giờ con ở nhà một mình, mọi người không yên tâm nên cứ ở tạm với dì đi. Có chuyện gì thì cứ nói với dì, nếu Trình Yến bắt nạt con thì cứ nói, dì sẽ xử lý nó, được không?”

Trình Yến bỗng dưng bị dọa cho một trận thì nhướng mày, định mở miệng phản bác vài câu nhưng lại sợ dọa Tiết Tư Đồng nên đành ngậm miệng.

Tiết Tư Đồng không giấu nổi sự kháng cự trong lòng, thậm chí còn biểu lộ rõ trên gương mặt và hành động khi biết mình phải sống chung dưới một mái nhà với anh. Dì Trần khuyên mãi không được, cuối cùng đành gọi điện cho Tiết Tùng Bạch.

Sau một hồi khuyên nhủ qua điện thoại, ông Tiết mới tạm xoa dịu được cảm xúc kích động của con gái. Cô biết mình không thể tự quyết định chuyện này, lại thấy mẹ sắp mắng mình nữa nên đành cúp máy, miễn cưỡng chấp nhận thực tế.

Sau khi trả điện thoại lại cho dì Trần, Tiết Tư Đồng mới phát hiện Trình Yến không biết đã đi đâu mất. Cô thở phào nhẹ nhõm, theo dì Trần vào phòng ngủ đã dọn sẵn.

“Con có mang theo quần áo không?” dì Trần hỏi.

Tiết Tư Đồng gật đầu: “Có ạ.”

“Vậy tốt.” Dì dẫn cô làm quen với bố cục trong nhà, “Con cứ thu xếp trước đi, chút nữa cơm chín dì sẽ gọi con.”

Cô gật đầu lần nữa, lễ phép đáp: “Vâng, cảm ơn dì.”

Dì Trần rời khỏi phòng rồi lại quay vào một bước, nói thêm: “Tuy dì không biết vì sao con lại phản ứng mạnh như vậy khi thấy A Yến, nhưng thằng bé là một đứa rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng… Nếu nó bắt nạt con, nhất định phải nói với dì, biết chưa?”

Tiết Tư Đồng dần nhận ra, bất kể là cô chủ nhiệm hay dì Trần, khi nhắc đến Trình Yến đều có thói quen thêm vào một câu: “Mặc dù…”

Chính cái “mặc dù” này khiến cô càng thêm sợ hãi và hoang mang.

Ai cũng nói cậu ta là học sinh giỏi, là đứa trẻ ngoan. Thế nhưng nếu thực sự như vậy, tại sao mỗi lần nhắc tới lại phải thêm một câu “mặc dù”?

Cô không rõ, mà cũng chẳng muốn tìm hiểu làm gì.

Ba mẹ cô nói dì Trần từng gặp cô hồi cấp hai, nhưng Tiết Tư Đồng không có chút ấn tượng nào. Dù vậy, đã là sống nhờ nhà người ta thì phép tắc cơ bản cô vẫn hiểu.

Buổi tối hôm đó, Trình Yến không ăn cơm ở nhà. Cô không biết anh đi đâu, dì Trần bảo chắc snb hẹn bạn ra ngoài chơi bóng. Thế là bữa cơm hôm ấy chỉ có Tiết Tư Đồng và dì Trần ăn với nhau.

Ăn xong, cô chủ động muốn rửa chén giúp nhưng bị dì từ chối. Tuy vậy, sợ cô thấy áy náy nên dì giao cho cô nhiệm vụ quan trọng là mang rác đi vứt.

Ở Kim Thành Nhã Cư đã vài ngày, Tiết Tư Đồng đã quen đường đi vứt rác. Sau khi xong việc, cô đeo tai nghe tản bộ trong công viên khoảng nửa tiếng mới quay về.

Trong tai nghe vang lên giọng nói chuẩn mực của bài luyện nghe tiếng Anh, cô lúc thì luyện nói theo, lúc thì bị hoa cỏ bên đường thu hút mà bỏ lỡ vài đoạn.

Ban đêm ở Nam Du không còn cái nóng oi bức ban ngày, những cơn gió nhẹ thổi qua cuốn đi phần nào sự oi ả còn sót lại.

Khi Tiết Tư Đồng trở lại căn hộ 406 đơn nguyên 2, cô gõ cửa một lúc không ai mở, mới sực nhớ hình như trước khi đi dì Trần có nói là phải ra ngoài một lát.

Cô sờ túi quần, thì thào: “Xong rồi, chìa khóa để trong cặp mất rồi…”

Không thể vào nhà mình, nhà dì Trần cũng không vào được, cô đành ngồi chờ trên băng ghế dài dưới lầu.

Mãi đến khi cô nghe hết toàn bộ phần luyện nghe tiếng Anh trong điện thoại cũng không thấy bóng dáng dì Trần quay về.

Tiết Tư Đồng ngửa đầu nhìn trời, gió nhẹ lay động từng tầng mây. Những cụm mây bất quy tắc cứ trôi qua, thay đổi hàng trăm hình dạng khác nhau. Mặt trăng bạc hiện lên rồi lại ẩn mình, lặp đi lặp lại, chẳng rõ đã trôi qua bao lâu.

Cô bật điện thoại, lật danh bạ tìm số thì phát hiện không có số của dì Trần. Định gọi cho ba để hỏi thì đúng lúc chuẩn bị nhấn nút gọi, một cậu bé từ đâu chạy lại.

Cậu bé mặc áo ba lỗ in hình Garfield màu xanh, mồ hôi nhễ nhại, giọng nói non nớt vang lên: “Chị ơi, chị đang đợi cái này phải không?”

Nói rồi, cậu bé mở tay ra, một chiếc chìa khóa lặng lẽ nằm trên lòng bàn tay.

Tiết Tư Đồng sửng sốt, cúi người hỏi: “Em nhỏ, ai đưa cho em chìa khóa thế?”

Cậu bé chu môi lắc đầu, cái đầu lắc như cái trống lắc: “Không thể nói đâu, nói rồi anh ấy không cho em kẹo nữa.”

Cậu bé nhét chìa khóa vào tay Tiết Tư Đồng:“Nhưng mà anh đẹp trai bảo em nói với chị là lúc về đừng khóa cửa, không thì anh ấy không vào được.”

“Anh đẹp trai?” Tiết Tư Đồng ngẩn ra.

Người có chìa khóa nhà, chẳng lẽ là… chú Trình?

Cậu bé vẫn kiên quyết giữ bí mật: “Em không nói thêm gì được đâu, chị mau về đi, chị về rồi em mới được ăn kẹo!”

Tiết Tư Đồng bật cười, xoa đầu cậu bé rồi yên tâm cầm chìa khóa quay lại nhà.

Cậu bé vẫn đứng ở băng ghế, thấy cô vào trong đơn nguyên rồi mới hớn hở chạy về chỗ chơi cầu trượt, tìm người xin kẹo.

Cầm viên kẹo trong tay, Hoàng Tử Thần vui sướng vô cùng, đôi mắt to tròn hiếu kỳ nhìn Trình Yến: “Anh A Yến, sao anh không tự đưa chìa khóa cho chị ấy mà phải nhờ em?”

Trình Yến ngồi bên cạnh, ngẩng đầu nhìn thấy đèn tầng bốn sáng lên, khóe môi mới hơi nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Anh mà đưa thì chị ấy lại sợ bỏ chạy.”

Nói rồi, anh nghiêm túc quay sang hỏi Hoàng Tử Thần: “Anh trông đáng sợ lắm à?”

Cậu bé vừa mút kẹo, vừa trả lời, đôi má tròn vo vì viên kẹo mà càng thêm bầu bĩnh: “Không đâu, em thấy anh rất đẹp trai, trông giống Sero Ultraman ấy!”

Trình Yến cũng thấy mình đẹp trai, chỉ là không hiểu vì sao Tiết Tư Đồng lại sợ anh đến vậy.

Chẳng lẽ cô bị dị ứng với trai đẹp?

Còn về dì Trần, do dạy tiểu học nên thường xuyên tiếp xúc với học sinh trẻ tuổi, tư tưởng cũng khá hiện đại. Để hiểu rõ hơn về Trình Yến và chăm sóc anh tốt hơn, dì đã đọc không ít sách về cách giao tiếp với thanh thiếu niên đang ở tuổi dậy thì.

Dì từng nghĩ rằng Trình Yến cũng sẽ giống những đứa trẻ cùng tuổi, sẽ có giai đoạn nổi loạn, hoặc là đánh nhau trốn học… Nhưng khi nghiền ngẫm hết nội dung trong sách, dì mới phát hiện ra rằng Trình Yến không hề có thói xấu nào, nếu có thì chỉ là cái miệng “độc địa” kia mà thôi.

Độc miệng, lại còn thèm đòn.

Mọi hiểu biết lý thuyết của dì Trần về tuổi dậy thì đều vô dụng. Sau khi Tiết Tư Đồng dọn đến, dì nhận ra cách cô và Trình Yến tương tác có phần kỳ lạ. Dì đoán chắc là vì Tiết Tư Đồng chưa quen việc trong nhà có một cậu con trai cùng tuổi, nghĩ rằng đây chỉ là sự e ngại đặc trưng của thiếu nữ đang lớn.

Vậy nên dì Trần quyết định tạo thêm cơ hội cho hai đứa tiếp xúc với nhau. Sáng hôm sau, trước khi đi học, dì liền giao cho Trình Yến một “nhiệm vụ quan trọng”.

Trước lúc ra khỏi cửa, dì gọi anh lại khi anh vừa thay giày xong: “Trình Yến, mấy hôm Tiểu Đồng còn ở đây, con nhớ đưa đón con bé đi học cùng luôn nhé, có bạn đi cùng cũng vui hơn.”

Trình Yến thì không có ý kiến gì, nhưng…

Anh quay đầu nhìn Tiết Tư Đồng. Quả nhiên, sắc mặt cô lại căng thẳng hẳn lên. Anh đành mở lời thay cô: “Thôi ạ, con quen đi một mình rồi. Hơn nữa đường tới trường cậu ấy cũng quen thuộc cả rồi.”

Dì Trần thu lại vẻ tươi cười, mặt không biểu cảm nhìn Trình Yến chằm chằm: “Em gái Tư Đồng mới chuyển tới chưa được bao lâu, quen thuộc gì chứ? Đừng nói nữa, từ nay đưa đón là nhiệm vụ của con, cứ thế nhé.”

Trình Yến không từ chối được, đành quay sang nhìn Tiết Tư Đồng.

Anh cứ tưởng cô sẽ giống mấy hôm trước, tiếp tục từ chối. Nào ngờ, sau một lúc im lặng, cô lại cầm lấy chìa khóa, khẽ nói: “Mình không ý kiến, đi thôi, muộn rồi.”

Lúc đó mới hơn sáu giờ sáng ở Nam Du, mặt trời còn chưa ló rạng, cả vùng đất vẫn đượm ánh sáng dịu nhẹ của gió sớm.

Trình Yến và Tiết Tư Đồng một trước một sau bước trên đường. Trình Yến đi phía sau cô, giữ khoảng cách chừng một cánh tay. Anh do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng mở lời: “Em gái Tư Đồng.”

Nghe vậy, bước chân Tiết Tư Đồng khựng lại. Trình Yến vội chạy lên, trên gương mặt trắng như sứ là nụ cười nhẹ: “Bà Trần gọi cậu như vậy, mình cũng gọi thế nhé, được không?”

Hơi thở thiếu niên vây lấy cô, theo làn gió nhẹ khiến mấy sợi tóc bên tai Tiết Tư Đồng bay lên. Cô khẽ lắc đầu, cuối cùng cũng không còn cúi gằm nữa mà ngẩng lên nhìn thẳng vào anh: “Cảm ơn cậu vì chuyện chiếc chìa khóa tối qua.”

“Không có gì.” Trình Yến mỉm cười, mím môi một lúc rồi mới nói ra điều đã ấp ủ nhiều ngày: “Tớ thấy hình như… cậu sợ tớ?”

Tiết Tư Đồng cố tỏ ra bình tĩnh: “Không có đâu.”

Trình Yến buông một tiếng “ồ” hờ hững: “Tớ có hai con mắt thôi, cũng đâu phải dùng để hù người.”

Rồi anh lại hỏi tiếp: “Tại sao thế?”

Tiết Tư Đồng siết chặt quai cặp, môi dưới bị cắn đến trắng bệch. Cô do dự, không dám nói. Nói ra lỡ bị bịt miệng thì sao? Nhưng mà anh đã hỏi thẳng như thế, nếu không trả lời liệu anh có giận không? Có sẽ đá cô giống như đã làm với người kia không?

Nỗi sợ hãi khiến cô đứng khựng lại, không biết phải làm gì.

May thay, phía trước đã gần đến cổng trường, cô còn chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy giọng reo vui phía sau lưng của Lộc Miêu Miêu:

“Tư Đồng bảo bối!”

Tiết Tư Đồng nhìn thấy cô ấy chẳng khác gì nhìn thấy cứu tinh. Chưa bao giờ cô lại mong được gặp Lộc Miêu Miêu đến vậy. Nhìn thấy Miêu Miêu đang chạy tới, cô liếc nhìn Trình Yến một cái, để lại một câu: “Không có gì đâu, cậu nghĩ nhiều rồi.”

Nói xong, cô quay người rảo bước về phía bạn mình.

Trình Yến thật sự muốn tin lời cô nói. Nhưng mới quay đi đã thở phào nhẹ nhõm là sao?

Anh là yêu quái hay quỷ quái chắc?

Anh ăn thịt người chắc?

Lộc Miêu Miêu cũng nhận ra biểu cảm khác thường trên mặt Tiết Tư Đồng, tò mò hỏi nhỏ: “Trình Yến đánh cậu à?”

Tiết Tư Đồng: “?”

Lộc Miêu Miêu nghĩ mãi không ra, trông còn khó hiểu hơn lúc giải toán: “Không phải à? Thế sao cậu cứ như con chuột gặp mèo thế?”

“Cái đó…”

Lộc Miêu Miêu hạ giọng, ghé sát vào tai cô: “Chu Thẩm Dật bảo tối hôm mùng 7 cậu đụng phải bọn họ đang đánh nhau, đúng không?”