Về đến nhà họ Trình, Tiết Tư Đồng quen đường quen nẻo đi lấy hộp thuốc. Trình Yến tiện tay ném chìa khóa lên tủ giày ở cửa rồi xách một đôi dép lê màu hồng đặt bên cạnh bàn trà.
Đợi Tiết Tư Đồng xách hộp thuốc tới, anh chỉ vào đôi dép: “Mang vào trước đã.”
Tiết Tư Đồng mang dép xong liền ngồi xổm xuống bên bàn trà, mở hộp thuốc, lấy ra dung dịch iod và tăm bông, động tác gọn gàng ngăn nắp.
Trình Yến tựa người lên ghế sofa như không có xương, vừa cười vừa nhìn cô gái đang chuẩn bị thuốc sát trùng cho mình.
Trước đây sau mỗi lần đánh nhau, vết thương của anh gần như chẳng được xử lý gì. Trình Yến luôn cảm thấy mình là đàn ông con trai, chút thương tích mà còn phải sát trùng thì quá ẻo lả rồi.
Nhưng bây giờ nhìn Tiết Tư Đồng chuẩn bị thuốc men cho mình, anh nghĩ, ẻo lả thì sao chứ?
Tiết Tư Đồng một tay cầm tăm bông tẩm iod, tay kia đưa ra trước mặt anh. Đợi Trình Yến ngoan ngoãn đưa cánh tay chi chít vết thương ra, cô ấn nhẹ tăm bông lên vết cắt, giọng có phần oán trách: “Đã nói là không được đánh nhau mà.”
Trình Yến kêu oan: “Oan thật đấy, tụi nó ra tay trước mà.”
Đúng lúc đó, điện thoại bàn trong nhà reo lên, Trình Yến nhấc máy. Đầu dây bên kia là giọng của Trần Ánh Hà, trước tiên gọi “Trình Đại Hải”, sau nghe thấy giọng Trình Yến thì tưởng mình nghe nhầm.
“Trình Yến? Con đang ở nhà à?”
Trình Yến đáp: “Không ạ.”
Rồi cúp máy.
Tiết Tư Đồng: “…”
Cánh tay vẫn còn đau âm ỉ, Trình Yến nhíu mày nhìn cô: “Em gái Tư Đồng, nhẹ tay chút được không? Đau quá.”
Tiết Tư Đồng lúc này mới dịu tay lại, rồi lấy nước muối sinh lý ra xử lý vết thương ở khuỷu tay và cánh tay cho anh.
Tay anh không bị thương nặng, nhưng với Tiết Tư Đồng người chưa từng thấy cảnh này thì cũng đủ khiến cô sốc.
Trên cánh tay là bốn năm vết thương rỉ máu, có vết trầy, vết cào, vết bầm như bị vật nặng đánh trúng.
Ngoài những vết thương mới, còn không ít sẹo cũ, rõ nhất là một vết sẹo dài như vết dao chém.
Tiết Tư Đồng chăm chú nhìn vết sẹo ấy đến ngẩn người, đến nỗi rót quá tay nước muối mà không hay.
Trình Yến cầm lấy chai nước muối từ tay cô: “Nghĩ gì vậy?”
Tiết Tư Đồng lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không phải cậu đang trong trại huấn luyện đặc biệt sao?”
“Ừ, hôm nay được nghỉ.” Trình Yến đặt chai nước muối lên bàn.
Tiết Tư Đồng cũng không hỏi thêm. Cô giúp anh bôi thuốc xong liền lấy gạc y tế ra, chưa kịp xé thì giọng Trình Yến lại vang lên.
“Không cần băng đâu, không nghiêm trọng, xử lý sơ là được rồi.”
Tiết Tư Đồng nghĩ một lúc, lấy từ túi ra một miếng băng cá nhân, Trình Yến lại từ chối: “Cái đó cũng không cần.”
Tiết Tư Đồng ngẩng lên nhìn anh: “Không dán thì vết thương dễ dính bụi.”
Trình Yến rụt tay lại: “Tớ là đàn ông con trai, dán băng cá nhân nhìn kỳ lắm, không cần đâu.” Lần trước băng gạc dày quá, anh còn thấy phiền muốn chết.
Tiết Tư Đồng không trả lại miếng băng cá nhân vào hộp thuốc, vẫn giữ tư thế định xé ra, nhìn anh, vẫn câu đó: “Cậu bị thương là vì bảo vệ tớ, tớ phải có trách nhiệm với cậu. Tớ đề nghị nên dán.”
Trình Yến cúi đầu, bất ngờ chạm vào ánh mắt trong veo của cô. Dưới ánh đèn chùm, đôi mắt vốn đã sáng của cô giờ càng trở nên lung linh hơn, lời nói ra nghe như là đang thương lượng, nhưng ngữ khí lại không hề giống đang thương lượng chút nào.
Trình Yến thua trận, đành giơ tay ra, như sắp bị áp giải ra pháp trường, nhắm chặt mắt: “Được được được, dán đi.”
Tiết Tư Đồng lúc này mới mỉm cười, nhanh nhẹn dán miếng băng cá nhân lên vết thương còn đang rỉ máu của anh. Chỉ là…
Trình Yến vừa mở mắt nhìn thấy miếng băng cá nhân màu hồng dán trên tay mình, mặt đen lại mấy phần.
Tiết Tư Đồng cười: “Hợp với cậu lắm mà.”
Trình Yến liếc mắt sang, Tiết Tư Đồng lập tức đánh trống lảng: “Ờ, nhà cậu nhiều mô hình máy bay ghê ha.”
Dù lúc trước ở đây cô đã biết rồi…
Trình Yến nằm nghiêng trên sofa, bật cười mũi: “Dãy trên cùng là tớ làm đấy.”
Tiết Tư Đồng biết anh hay xem sách về mô hình máy bay và thiết bị bay trong giờ học, cô tưởng anh chỉ thích thôi, không ngờ lại giỏi đến mức tự tay làm ra được.
Lúc còn ở đây, cô cứ tưởng đám mô hình đó là của chú Trình nên không dám đụng vào, bây giờ nghe anh nói vậy, tò mò trỗi dậy khiến cô đứng lên đi quan sát kỹ.
Tủ trưng bày cao gần bằng cô, cửa tủ bằng kính trong suốt dễ quan sát.
Tiết Tư Đồng không mở tủ, chỉ nhìn qua lớp kính, bên trong có mô hình máy bay làm bằng bìa cứng, có loại bằng giấy cứng dày, còn có những chiếc cực kỳ tinh xảo. Trên các bệ đỡ đều khắc rõ giải thưởng như: Giải Thiết kế Thành phố Không gian Quốc tế ISSDC, Giải vô địch Mô hình Hàng không Thanh thiếu niên Toàn quốc, Cuộc thi Kiến thức Hàng không Vũ trụ Trung Quốc “Hàng S筹杯”, Lập trình NASA v.v…
Tiết Tư Đồng liếc qua, gần như đều là giải top 3.
“Cậu thích không?”Không biết từ lúc nào Trình Yến đã đứng sau lưng cô, nhẹ giọng hỏi.
Tiết Tư Đồng chân thành đáp: “Cậu giỏi thật đấy.”
Trình Yến không nhịn được bật cười: “Chuyện nhỏ.”
Tiết Tư Đồng đột nhiên quay đầu lại: “Đây là sở thích của cậy phải…”
Hai chữ “phải không” còn chưa kịp thốt ra, cô đã sững người khi nhận ra khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, cô nuốt nước bọt một cái.
Trình Yến nghiêng người xem tủ mô hình máy bay cùng cô, vì cô quay người quá đột ngột nên anh vẫn giữ tư thế khom lưng, đầu gần như tựa lên vai cô.
Nhận ra ánh mắt cô, anh cúi đầu nhìn xuống, bốn mắt chạm nhau chưa tới hai giây, cô gái trước mặt đã hoảng hốt chạy sang bên kia.
Anh nhét hai tay vào túi quần, dựa vào tường giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Ừ, là sở thích của tớ đấy.”
Tiết Tư Đồng bước lóng nga lóng ngóng về bàn trà thu dọn hộp thuốc: “Thật ngưỡng mộ cậu.”
Cô cất hộp thuốc vào tủ, Trình Yến cũng đã ngồi lại ghế sofa, chờ cô bước tới thì đưa cho cô một mô hình máy bay trên tay.
“Tặng cậu đấy. Hy vọng cậu cũng có thể làm điều mình thích giống tớ.”
Tiết Tư Đồng không nhận:“Đây là phần thưởng của cậu, tớ không thể nhận.”
“Có gì đâu, cậu thích thì tớ đi thi lại là được.” Vừa nói anh vừa giơ tay lên: “Cầm đi, tớ cầm nãy giờ tay mỏi quá rồi.”
Tiết Tư Đồng thầm “cà khịa” trong bụng rằng anh thật khoe khoang, rồi lịch sự nhận lấy mô hình: “Cảm ơn cậu.”
“Cậu thích vẽ vậy đã từng nghĩ sẽ trở thành họa sĩ chưa?” Trình Yến hỏi.
Tiết Tư Đồng ôm mô hình máy bay, ngồi đối diện anh, chậm rãi trả lời: “Tớ muốn thi vào học viện mỹ thuật, nhưng mà…”
Trình Yến: “Mẹ cậu không đồng ý?”
Tiết Tư Đồng gật đầu, ánh mắt ảm đạm.
Trình Yến với tay lấy hai gói kẹo dẻo trên bàn, ném cho cô một gói: “Này cô gái, đại học là cậu học hay mẹ cậu học?”
Anh xé gói kẹo, tiếng bịch bịch của bao kẹo vang lên cùng giọng nói lười biếng của anh: “Làm điều mình thích có gì phải rối rắm như vậy chứ.”
Tiết Tư Đồng buồn bã nói: “Mẹ tớ muốn tớ thi luật. Mẹ đã không cho tớ vẽ từ lâu rồi, sketchbook cũng bị vứt mất.”
“Nhưng cậu vẫn giấu được một quyển mà.” Trình Yến nói.
Tiết Tư Đồng ngẩng phắt đầu lên, Trình Yến đang bỏ viên kẹo vào miệng, giọng lười nhác mang theo chút cười cợt: “Muốn hỏi sao tớ biết hả? Hình như tớ từng nói rồi, sau này làm chuyện xấu đừng lên tiếng, dễ lộ sơ hở lắm.”
Anh chậm rãi nói tiếp: “Sau giờ học, cứ rảnh là cậu lại vẽ lên vở, tớ còn không thấy chắc?”
Trước giờ Tiết Tư Đồng cứ tưởng sau giờ học Trình Yến chỉ chơi bóng hoặc nghiên cứu mô hình máy bay, đâu ngờ anh lại để ý đến cô như người vô hình ngồi lặng lẽ bên cạnh vẽ tranh.
Anh biết cô thích cá voi nhỏ.
Biết cô thích vẽ.
Biết cô lén giấu một quyển sketchbook.
Trong lòng cô như có bầy bướm được cho ăn kẹo, vui mừng phấp phới vỗ cánh không ngừng.
Quay về thực tại, nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của mẹ khi biết mình vẽ tranh, cô run lên hít sâu một hơi: “Thôi, tớ không làm được đâu.”
Trình Yến thấy cô lo lắng, liền nói thẳng: “Cậu sợ bị mẹ mắng, sợ thi không đỗ, sợ làm người ta thất vọng, sợ cố gắng rồi vẫn không thay đổi được gì… Nhưng thực ra, điều cậu sợ nhất là thành công. Cậu sợ thành công thì làm sao thành công được?”
“Tiết Tư Đồng, những ý kiến và quyết định mẹ cậu đưa ra chỉ để tham khảo thôi, cậu không thích thì không cần nghe. Cứ làm theo trái tim cậu là được.”
“Đại học là cậu học, ngành học là của cậu, sau này đi làm cũng là cậu làm, nếu những thứ đó đều để mẹ cậu quyết định thì cậu khác gì một cái máy chỉ biết nghe lệnh?”
Lời của Trình Yến như mũi tên bắn vỡ từng tấm gương bao quanh trái tim cô, những tấm gương từng thì thầm dè bỉu và ép cô lùi bước. Khi tất cả tan vỡ, thế giới trở nên sáng sủa và yên bình hơn bao giờ hết.
Tiết Tư Đồng siết chặt gói kẹo dẻo trong tay, giọng nói mềm mại mang theo chút nghẹn ngào:
“Nhưng mẹ nói tranh của tớ lắm, chắc chắn không thi đậu được.”
“Sở thích là người thầy tốt nhất.”
Đó là lời mẹ anh Trần Ánh Hà từng dùng để khích lệ Trình Yến theo đuổi giấc mơ hàng không vũ trụ.
Trình Yến bước đến trước mặt cô, bóc một viên kẹo rồi đưa đến miệng cô, dịu dàng dỗ dành: “Ai nói tranh của cậu không đẹp? Tớ thì lại cực kỳ thích tranh của cậu, giống như một thế giới khác, vừa chữa lành vừa ấm áp.”
Anh không biết lời an ủi như vậy có tác dụng không, nhưng trên tivi người ta làm vậy nên anh cũng thử.
Tiết Tư Đồng ngẩn người nhìn vào mắt anh, như bị ma xui quỷ khiến mà cắn lấy viên kẹo anh đưa. Vị ngọt lan ra đầu lưỡi, cô vừa ăn vừa ấp úng hỏi: “Thật không?”
Trình Yến dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên trán cô, cười nói: “Anh Trình chưa bao giờ nói dối.”
Tối hôm đó, từng lời Trình Yến nói đều in sâu trong lòng Tiết Tư Đồng. Cô không nhận ra, nhưng sự nhút nhát và do dự trong xương cốt cô đang dần biến mất, thay vào đó là dũng khí mà Trình Yến trao tặng.
Sáng hôm sau, Tiết Tư Đồng mới thấy tin nhắn của Lộc Miêu Miêu gửi từ tối qua.
【Cô em tinh thần】: Đồng bảo bối, mau xem Trình Yến kìa!!! Quyến rũ quá đi mất!!!
Miêu Miêu còn gửi kèm một ảnh chụp màn hình từ bảng tin WeChat của Trình Yến.
Tường của Trình Yến luôn đơn giản đến mức chẳng buồn gõ nhiều chữ.
Ảnh chụp màn hình chỉ có bốn từ: “Chia sẻ hình ảnh”
Ảnh chụp rất ngẫu hứng, hơi mờ, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra chủ thể là cánh tay dán băng cá nhân màu hồng của anh.
Bên dưới có hai bình luận từ những gương mặt quen thuộc.
Hà An Hằng: Mày dạo này đăng khoảnh khắc gì tao chẳng hiểu nổi luôn.
Chu Thẩm Dật: Wtf? Khi nào mày lại điệu đà thế, còn dùng băng cá nhân màu hồng nữa chứ.
Trình Yến hiếm khi trả lời, vậy mà lại rep từng người một:
@韭菜何子 (Hà An Hằng): Thế giới của anh đây, mày không cần hiểu.
@姜子牙掉了 (Chu Thẩm Dật): Tiết Tư Đồng dán cho đấy, mày có không?
Tác giả có lời muốn nói:
Vì sao Tiết Tư Đồng không thấy bài viết của anh Trình? Bởi vì sau khi rep xong bình luận, anh mới nhận ra Tiết Tư Đồng cũng có thể thấy được. Thế là cuống cuồng xóa luôn.
Trình Yến: Không phải anh, anh không có. Là em trai sinh đôi của anh đăng đấy.