Một Vạn Lần Rung Động – Đổng Thất

Chương 3: Cùng nhau ăn trưa.




Tiết Tư Ðồng không giỏi nói dối, nên cô không đáp lại lời của Trình Yến, chỉ quay sang nói với Lộc Miêu Miêu: “Cũng muộn rồi, tớ phải về nhà đây”, rồi nhanh chóng rời khỏi cổng trường.

 Kim Thành Nhã Cư cách Nhất Trung Nam Du không xa, cộng thêm việc Tiết Tư Ðồng cố tình bước nhanh, chỉ mất khoảng mười phút là cô đã về đến nhà.

 Vừa về đến nơi, cô thay giày rồi vào phòng làm bài tập. Hứa Tần với chiếc bụng bầu to đang ngồi xem tivi trên ghế sofa, thấy Tiết Tư Ðồng vội vã đi thẳng vào phòng ngủ thì gọi cô lại: “Ðồng Ðồng.”

 Tiết Tư Ðồng dừng bước quay đầu lại: “Mẹ.”

 Hứa Tần vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

 Chưa cần nghĩ nhiều, Tiết Tư Ðồng cũng đoán được Hứa Tần muốn nói chuyện gì. Quả nhiên, cô còn chưa kịp ngồi xuống sofa thì đã nghe Hứa Tần hỏi: “Hôm nay ở trường thế nào?”

 Tiết Tư Ðồng nhẹ giọng đáp: “Cũng khá ổn ạ.”

 Ánh mắt Hứa Tần trầm xuống, tiện tay vặn nhỏ âm lượng tivi: “Khá ổn là thế nào? Quan hệ với bạn bè ra sao? Bài vở có theo kịp không? Ngày kia là thi rồi, con có tự tin không?”

 Tiết Tư Ðồng siết chặt chìa khóa trong tay, mím môi rồi trả lời thành thật: “Lớp học thêm có dạy lại những phần con bị hổng nên hôm nay áp lực không lớn lắm, con vẫn theo kịp. Còn bài thi tuần sau… chắc là cũng không vấn đề gì.”

 Cô cố tình lướt qua câu hỏi về mối quan hệ với bạn cùng lớp, vì cả ngày cô chỉ nói chuyện được vài câu với Lộc Miêu Miêu, ngoài ra là hai nam sinh gặp ở cổng trường tối nay.

 Hứa Tần chỉ quan tâm đến thành tích học tập, nên cũng chẳng hỏi thêm về chuyện cô bỏ qua:  “Mẹ đã nói với con rồi, làm gì cũng đừng dùng từ ‘chắc là’. Thi được là được, không được thì là không được, cái gì mà ‘chắc là thi được’?”

 Mặc dù Tiết Tư Ðồng đỗ vào trường trọng điểm Nam Du với điểm cao 865, nhưng bản thân cô vẫn chưa thật sự tự tin. Một phần là vì phải thích nghi với môi trường mới, phần khác là do áp lực học tập, vì thế cô không dám đảm bảo với mẹ là kỳ thi sắp tới sẽ làm tốt.

Hứa Tần nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, thở dài một tiếng, chống lưng ngồi thẳng dậy: “Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi. Xã hội bây giờ rất khắc nghiệt, không có kiến thức, không có bằng cấp thì sau này sẽ bị đào thải. Mẹ và ba con đã cho con những điều tốt nhất, chỉ mong con có chí tiến thủ, thi được một trường đại học tốt, kiếm một công việc ổn định, con hiểu chứ?”

 Tiết Tư Ðồng gật đầu: “Con biết rồi, mẹ.”

 Sắc mặt Hứa Tần vẫn nhàn nhạt: “Ði học đi, cơm xong mẹ gọi.”

 Tiết Tư Ðồng đứng dậy về phòng: “Vâng ạ.”

 Tuổi thơ của cô không có những trò chơi vui vẻ giống như những đứa trẻ cùng trang lứa. Ngay từ nhỏ cô đã được kỳ vọng rất cao. Hứa Tần đăng ký đủ loại lớp học năng khiếu cho cô: thư pháp, múa, piano, cổ tranh, nghệ thuật nói… những gì có thể học được đều đã học qua. Khi vào tiểu học, những lớp học ấy dần chuyển thành lớp văn hóa, mỗi ngày tan học cô lại phải chạy qua đủ các trung tâm học thêm.

Nhưng Tiết Tư Ðồng không hề cảm thấy mệt, ngược lại, dần dần cô tìm thấy niềm vui và phương pháp học tập cho mình. Cô thích cảm giác vui sướng khi giải được một bài toán khó, thích sự thư thái khi một mình học thuộc văn cổ. Thêm vào đó, Hứa Tần luôn thì thầm bên tai cô những lời như: “Con phải học giỏi, phải xuất sắc thì mới không bị đào thải”… khiến cô càng thêm quyết tâm, dốc hết sức học hành. Lâu dần, cô đã trở thành “con nhà người ta” trong mắt mọi người.

Thế nhưng, khi thời gian trôi qua, cô bắt đầu không biết rốt cuộc mình thật sự muốn gì. Việc chuyển từ Tây Vu đến Nam Du không phải cô chưa từng phản kháng, chỉ là lần nào phản kháng cũng khiến mẹ không vui, mà kết quả thì chẳng thể thay đổi.

 Ðến với Nam Du, Tiết Tư Ðồng không chỉ phải thích nghi với môi trường học mới mà còn phải nhanh chóng bắt kịp tiến độ của thầy cô, cũng như các cuộc thảo luận của bạn bè.

 Ban đầu, chương trình tuyển sinh đặc biệt của Nhất Trung Nam Tường nhằm mục đích chiêu mộ nhiều học sinh giỏi hơn. Nhưng dần dần, chương trình này bị biến chất. Không biết từ khi nào, mọi người mặc định rằng chương trình đặc tuyển chỉ dành cho học sinh của trường trọng điểm. Vì thế, đối với một người đến từ thành phố nhỏ Tây Vu như Tiết Tư Ðồng, ai nấy đều tỏ ra nghi hoặc và không hiểu nổi.

 Hơn nữa, Trường Trung học số Bảy Tây Vu chỉ là một trường phổ thông bình thường, hoàn toàn không thể so sánh với Nhất Trung Nam Du. Dần dần, ngôi trường cô từng học và số điểm 865 kia lại trở thành cái cớ để người ta nghi ngờ.

Dù bạn cùng lớp không bàn tán công khai trước mặt Tiết Tư Ðồng về vấn đề tuyển sinh đặc biệt, nhưng những ánh mắt, những lời xì xào sau lưng đều không qua được mắt cô. Cô là người nhạy cảm, nên những điều đó ảnh hưởng trực tiếp đến trạng thái học tập của cô trong hai tiết liền.

 Giờ ra chơi, Vương Trí gọi Tiết Tư Ðồng đến văn phòng. Cô tưởng rằng thầy sẽ khiển trách mình vì biểu hiện trên lớp, nên chủ động lên tiếng xin lỗi: “Em xin lỗi thầy.”

 Vương Trí ngạc nhiên, sau đó bật cười sang sảng: “Không cần căng thẳng thế đâu, ngồi đi, thầy có chuyện muốn nói với em.”

 Tiết Tư Ðồng lắc đầu: “Em đứng được rồi ạ.”

 Vương Trí hiểu suy nghĩ của cô, cũng không ép, chỉ nói: “Những gì thầy cần nói không liên quan em ngồi hay đứng, em không ngồi thầy vẫn sẽ nói đủ nửa tiếng.”

 “…” Tiết Tư Ðồng nghe xong, đành kéo ghế ngồi xuống.

 Vương Trí cười khẽ, rút một tờ giấy từ tập hồ sơ đặt bên cạnh Tiết Tư Ðồng: “Thầy đã xem điểm thi đầu vào đặc tuyển của em rồi, em làm rất tốt.”

 “Thầy biết bây giờ có rất nhiều người đang nghi ngờ điểm số và thực lực của em, nhưng em không thể ngăn người khác bàn tán. Vậy em biết điều duy nhất em có thể làm là gì không?”

 Tiết Tư Ðồng đáp: “Dùng thành tích để chứng minh.”

 “Thông minh đấy.” Vương Trí tỏ vẻ hài lòng. “Ở độ tuổi của các em, đang trong giai đoạn dậy thì, thích tám chuyện là bình thường, nhưng các bạn không có ác ý đâu. Em đừng để những lời bàn tán ảnh hưởng đến tâm trạng và tinh thần học tập. Nếu muốn thay đổi cách nhìn của mọi người, thì hãy dùng điểm số trong kỳ thi ngày mai để khiến họ im lặng.”

Thầy dừng lại một chút để uống ngụm trà, rồi tiếp tục: “Lớp 5 chúng ta có rất nhiều học sinh giỏi, đặc biệt là Trình Yến. Nếu có gì không hiểu, em có thể hỏi em ấy. Tuy rằng thằng nhóc đó hơi cộc cằn mỗi khi giảng bài, nhưng nếu nó không chịu chỉ bài, cứ đến tìm thầy, thầy sẽ dạy dỗ nó.”

 Nghe thấy tên “Trình Yến”, Tiết Tư Ðồng khựng lại, cơ thể đột nhiên cứng đờ. Vương Trí nhận ra phản ứng của cô, liền hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

 Tiết Tư Ðồng lắc đầu nhẹ: “Không có gì ạ, thầy, em xin phép về lớp trước.”

 Vương Trí: “Ðược rồi.”

Sau khi cô rời đi, Vương Trí lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mình vừa nãy miêu tả Trình Yến quá dữ à?”

Thầy lấy một chiếc gương nhỏ trong ngăn kéo ra ngắm nghía: “Không thể nào, mình hiền thế này cơ mà.”

 ……

Giờ ra chơi, sân trường náo nhiệt hẳn lên. Những học sinh mặc đồng phục xanh trắng tản ra khắp sân bóng, cửa hàng nhỏ, sân trường, hành lang lớp học. Người thì tám chuyện, người thì bàn luận bài vở, ai nấy đều có niềm vui riêng.

Tiết Tư Ðồng quay lại lớp 5, còn chưa bước vào cửa đã nghe tiếng các bạn trong lớp tụ lại bàn tán.

“Ê, điểm 865 kia là thật hả?”

“Cậu đang ghen hay đang nghi ngờ tiêu chuẩn tuyển sinh của trường vậy?”

“Tớ chỉ đang nghi ngờ hợp lý thôi mà.”

“Vậy sao cậu không nghi ngờ cái bạn 900 điểm từ Nhị trung chuyển sang?”

“Làm sao mà so được?”

“Tớ thấy đúng là có sự chênh lệch thật.”

“Tây Vu là một thành phố nhỏ, mọi mặt đều không thể phát triển nhanh bằng Nam Du, tất nhiên cả môi trường học tập cũng thế. Trường Thất Trung bên đó làm sao so được với Nhị Trung bên mình?”

“Nhưng các cậu chưa nghe câu này à, chỉ cần có lòng học, học ở đâu cũng được.”

“Ðúng đó, thi từ Thất Trung mà vào được Nhất Trung Nam Du chứng tỏ bạn ấy rất giỏi, chứ nếu điểm thấp thì tiêu chuẩn có thấp đến đâu cũng không vào được.”

“Chưa chắc, lỡ đi cửa sau thì sao?”

“Các cậu đang nói về học sinh mới hả?”

Tiếng bàn tán bỗng bị cắt ngang bởi một giọng nam trầm ấm truyền tới tai Tiết Tư Ðồng.

Cô mải nghe nên không nhận ra ba người kia đã vào lớp bằng cửa sau từ lúc nào. Chu Thẩm Dật bước thẳng đến chỗ máy điều hòa cho mát, Hà An Hằng theo thói quen mang bóng rổ đi cất, còn Trình Yến thì cầm chai nước suối đã uống dở đi về phía nhóm người, trán và cổ vẫn còn đẫm mồ hôi, trông như vừa chơi bóng xong.

Có một bạn nam trong nhóm lên tiếng: “Ừ đó, Trình Yến, cậu thấy điểm của bạn ấy có vấn đề không?”

“Ðúng là có vấn đề.” Trình Yến tiện tay kéo ghế ngồi xuống, “Ai mà thi trên 850 đều không phải người thường, không gian lận thì cũng cực kỳ giỏi.”

Lòng Tiết Tư Ðồng rối như tơ vò. Cô không muốn để mấy lời này ảnh hưởng đến tâm trạng mình nữa, định quay người rời đi thì nghe thấy trong lớp vang lên giọng nói lười biếng quen thuộc:

“Tôi mỗi lần thi cũng đều trên 850, vậy các cậu cho là tôi gian lận hay là?” Trình Yến hỏi một cách thờ ơ.

Bạn nam lúc nãy vội nói: “Tất nhiên là vì cậu giỏi rồi, thực lực của cậu bọn tớ đều thấy rõ.”

Ðúng là biết nịnh hót.

Tiết Tư Ðồng thầm lẩm bẩm.

“Thế tại sao tôi là thực lực thì được chấp nhận, còn học sinh mới lại bị nói là gian lận?” Trình Yến mở nắp chai nước rồi lại vặn lại, giọng vẫn đều đều, “Các cậu nghi ngờ bạn ấy sâu vậy, chẳng lẽ mỗi lần tôi thi cao điểm, sau lưng các cậu cũng nói tôi như vậy?”

Mọi người tưởng Trình Yến đứng về phe họ, ai nấy còn đang cười toe thì giờ mặt đã đơ ra, chẳng ai biết nói gì. Tằng Thư Ý vội vàng hòa giải: “Làm gì có chuyện đó.”

Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng nghe động thì đi lại gần. Hôm qua Chu Thẩm Dật đã nghe có người bàn ra tán vào chuyện này, cứ tưởng hôm nay mọi người sẽ quên rồi, không ngờ vẫn còn lôi ra nói tiếp.

Cậu ta cạn lời: “Các cậu rảnh lắm hả?”

Trình Yến tiếp lời: “Từ Tây Vu thi vào Nam Du là dựa vào thực lực. Người có thực lực thì không chỉ giỏi một lần là hết, điểm thi ngày mai sẽ nói lên tất cả.”

Tằng Thư Ý cười gượng: “Trình Yến, cậu hiểu lầm rồi, bọn tớ không nói Tiết Tư Ðồng gian lận đâu, chỉ là ngạc nhiên vì điểm của bạn ấy cao quá thôi.”

Bạn nam khác vội chuyển chủ đề: “Ðúng rồi đúng rồi, Trình Yến cậu cũng giỏi mà, lần nào cũng đứng đầu khối, cậu đâu phải người bình thường.”

Khóe môi Trình Yến cong lên thành một nụ cười nhạt, ánh mắt anh nhìn về phía quyển sách đang mở, giữa trang còn kẹp một bức tranh màu nước, chỉ lộ ra một phần, nhưng anh đã nhận ra hình vẽ con cá heo giống hệt với con treo trên cặp của cô.

“Cậu ấy cũng không bình thường đâu, hôm nào tôi còn phải hỏi cậu ấy mấy bài mới được, đúng là học bá đấy.”

Trình Yến là một truyền thuyết ở Nhất Trung. Một trong những truyền thuyết ấy chính là danh hiệu học bá – không phải kiểu không học mà vẫn điểm cao, mà là người thực sự mê giải đề khó, tốc độ làm bài nhanh khiến ai nấy đều nể phục.

Vì vậy, cho dù Trình Yến có được điểm tuyệt đối thì mọi người cũng chỉ biết trầm trồ ngưỡng mộ.

Nay học bá truyền thuyết lại nói muốn hỏi bài bạn chuyển trường mới, đến cả Chu Thẩm Dật cũng thấy bất ngờ.

“Ê bảo bối, sao cậu đứng ngoài đó không vào?” Bên ngoài vang lên giọng nói trong trẻo của Lộc Miêu Miêu. Mọi người nhìn theo, thấy Lộc Miêu Miêu đang khoác tay Tiết Tư Ðồng bước vào lớp.

Các bạn đang bàn tán lúc nãy, chẳng rõ vì chột dạ hay căng thẳng, đều tự giác tản ra về chỗ ngồi.

Trình Yến ngẩng đầu, nhìn người được Lộc Miêu Miêu dẫn vào. Gương mặt thiếu nữ ửng đỏ, không rõ là do nắng hay vì chuyện gì khác. Ðôi mắt cô trong veo, như một hồ nước chưa từng bị khai phá, sạch sẽ đến mức không nhiễm chút bụi trần.

Anh không chớp mắt nhìn cô, cho đến khi hai người đi đến trước bàn học, Trình Yến mới thu ánh nhìn lại đúng lúc. Sau đó anh nghe thấy câu đầu tiên mà Tiết Tư Ðồng chủ động nói với mình, giọng cô nhẹ như bông, mềm mại như kẹo bông gòn.

“Bạn học, cậu ngồi nhầm chỗ của mình rồi.”

Trình Yến đứng dậy nhường chỗ, không nói gì.

Vừa quay người đi, anh lại nghe một tiếng nói nhỏ vang bên tai: “Cảm ơn cậu.”

Trình Yến nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt anh phản chiếu dáng vẻ cô vội vàng ngồi xuống sau khi nói ba chữ ấy.

Anh khẽ cười: “Mai thi cố lên nhé, không uổng công mình thay cậu nói nhiều lời hay vậy đâu.”

Ánh nắng gắt từ cửa sổ bên trái hắt vào lớp học, nhuộm cả căn phòng thành một mảng vàng rực rỡ. Vị trí Trình Yến vừa đứng che hết ánh nắng cho Tiết Tư Ðồng.

Sau khi anh rời đi, ánh mặt trời liền chiếu thẳng lên người cô. Tiết Tư Ðồng len lén quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thiếu niên vừa ném chai nước khoáng vào thùng rác rồi quay về chỗ ngồi, không biết nói gì với Chu Thẩm Dật mà cười phá lên, tiếng cười sảng khoái vọng thẳng vào tim Tiết Tư Ðồng.

Cô nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó trong ngõ nhỏ, thật sự khó mà đem Trình Yến đã đá người hôm đó và Trình Yến hiện tại nối liền thành một.

Lộc Miêu Miêu lấy hộp bút từ trong cặp ra, vừa hay nhìn thấy biểu cảm của Tiết Tư Ðồng, bèn lặng lẽ lên tiếng: “Ðẹp trai ha.”

Tiết Tư Ðồng bị cô bất ngờ áp sát làm giật mình: “Hả?”

Lộc Miêu Miêu nheo mắt đầy bí hiểm: “Tớ không biết tại sao cậu lại sợ Trình Yến như vậy, nhưng thật ra cậu ấy là một người rất rất tốt.”

Tiết Tư Ðồng thu dọn sách vở, cẩn thận kẹp lại bức tranh màu nước vào trong sách, rồi khẽ hỏi: “Cậu ấy có thường xuyên đánh nhau không?”

“Cũng không hẳn là thường xuyên.” Lộc Miêu Miêu nghiêm túc nhớ lại, “Tháng trước chỉ ba lần thôi.”

“…”

Cái này mà không thường xuyên, chứ thường thì thế nào nữa?

Tan học, Lộc Miêu Miêu rủ Tiết Tư Ðồng đi ăn trưa cùng. Tay cô đang thu dọn cặp bỗng khựng lại: “Trình Yến họ cũng đi à?”

Lộc Miêu Miêu: “Ði chứ.”

Vừa dứt lời, Trình Yến, Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng đã đi đến.

Tiết Tư Ðồng lập tức tăng tốc thu dọn đồ đạc: “Tớ không đói lắm, các cậu đi đi.”

Nói xong, cô liền đứng dậy bước đi, nhưng còn chưa kịp bước được bước thứ hai thì đã bị một bóng áo đồng phục trắng xanh chắn trước mặt. Ngay sau đó, giọng nói trầm ấm dịu dàng của Trình Yến vang lên:

“Ði chung đi.”