Một Vạn Lần Rung Động – Đổng Thất

Chương 26: Mu bàn tay của cô không cận thận chạm vào anh.




Vừa chạy vào phòng, Tiết Tư Đồng liền chui tọt vào trong chăn, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Đến khi ló đầu ra khỏi chăn là lúc Lộc Miêu Miêu gõ cửa gọi cô ra ngoài, Tiết Tư Đồng biết không thể trốn mãi, liền lề mề thay đồ, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng rồi mới đi ra.

Cô không dám nhìn Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng, cúi đầu đi thẳng về phía nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.

Lúc ra ngoài, Lộc Miêu Miêu đang đứng chờ ở cửa nhà vệ sinh, khoác tay cô kéo về phía phòng khách.

Tiết Tư Đồng hỏi: “Cậu sao lại đến đây?”

Thực ra mười phút trước, Chu Thẩm Dật ngửi thấy mùi tám chuyện liền nhắn tin cho cô ấy rằng Tiết Tư Đồng đang ở nhà Trình Yến, cô ấy chỉ đơn giản là muốn tới hóng hớt.

Lộc Miêu Miêu cười hì hì: “Đến tìm cậu chơi chứ sao.”

Hai người đi về phía phòng khách, Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng đang cầm tay cầm chơi game, thỉnh thoảng vì quá phấn khích mà buột miệng văng ra vài câu nói bậy, lập tức bị Trình Yến đá một cú.

Có vẻ như bọn họ cũng không còn thắc mắc gì chuyện vì sao cô lại ở đây nữa, Tiết Tư Đồng mới âm thầm thở phào một hơi.

Vừa ngồi xuống, cô mới cảm thấy có lẽ lúc nãy mình đã quá nhạy cảm.

Mông vừa chạm vào ghế, Chu Thẩm Dật liền tranh thủ lúc Trình Yến đang điều chỉnh máy game, ghé lại hỏi.

“Cá Heo nhỏ, sao cậu lại ở nhà Trình Yến thế?”

Tiết Tư Đồng không nói dối: “Nhà tớ có việc, tạm thời ở nhờ.”

Chu Thẩm Dật kéo dài giọng: “Ồ~~ thế hai người các cậu… trai đơn gái chiếc…”

“Để tớ rót nước cho mọi người.”

Chu Thẩm Dật chưa kịp nói xong, Tiết Tư Đồng đã như bị điện giật bật dậy đi về phía bàn ăn.

Cô lấy ba cái ly thủy tinh trên giá, thì nghe thấy giọng Trình Yến vang lên từ phòng khách: “Sáng sớm chúng mày đến tìm tao làm gì?”

“Chán quá thôi.” Chu Thẩm Dật bị Lộc Miêu Miêu giật mất tay cầm chơi game, liền nhàm chán ngả người vào sofa, “Hay tụi mình ra ngoài chơi đi?”

Lộc Miêu Miêu phấn khích đáp ngay: “Hay đó hay đó, đi đâu giờ?”

“Thủy cung.” Trình Yến nói.

Ba người kia đồng thanh: “Đi đâu cơ?!”

Trình Yến lặp lại: “Thủy cung.”

Rồi thong thả giải thích: “Cô Tiểu Tĩnh có giao bài tập nhật ký tuần, đi đó lấy tư liệu cũng tiện.”

Hà An Hằng lộ vẻ nhìn thấu nhưng không vạch trần: “Lấy tư liệu thì đi đâu chả được?”

“Vậy mày nói đi đâu?” Trình Yến dựa vào lưng ghế, “Quán net? Trung tâm game?”

Chu Thẩm Dật định phản bác nhưng không bật được tiếng nào, bởi trong đầu nghĩ tới mấy chỗ chơi đều là những nơi không thể để cô giáo biết được.

Chưa kịp bàn ra kết quả, Tiết Tư Đồng đã mang ba ly nước ra, lần lượt đưa cho Lộc Miêu Miêu, Hà An Hằng và Chu Thẩm Dật, Trình Yến nhìn cô: “Còn của tớ đâu?”

Tiết Tư Đồng đặt khay xuống, ngồi cạnh Lộc Miêu Miêu: “Đây là nhà cậu, tự đi mà rót.”

Trình Yến cũng không so đo, nhún vai buông tay, bất đắc dĩ nói: “Được thôi.”

Hà An Hằng canh đúng lúc tung đòn cuối cùng, làm nhân vật của Lộc Miêu Miêu mất máu cuối, âm thanh “GAME OVER” vang lên, cậu ấy mới đặt tay cầm xuống, một tay chống đất, hỏi.

“Lát nữa tụi mình ra ngoài chơi, Cá Heo nhỏ cậu đi không?”

Tiết Tư Đồng trả lời đúng như dự đoán: “Không đi đâu, tớ muốn ở nhà học từ vựng.”

Lộc Miêu Miêu biết cô sẽ nói vậy, đã chuẩn bị sẵn lý do: “Ôi dào, học từ lúc nào chả được, đừng tạo áp lực cho bản thân quá. Cuối tuần là để thư giãn mà. Với lại cô Tiểu Tĩnh giao bài nhật ký, cậu nghĩ ra viết gì chưa? Chả lẽ viết một câu ‘tôi ở nhà học từ vựng’ à?”

Chu Thẩm Dật chen vào: “Tụi này vừa bàn nhau đi thủy cung đó, đi chung nhé?”

Tiết Tư Đồng hỏi: “Có cá heo không?”

Trình Yến đáp: “Có.”

Lúc này Tiết Tư Đồng mới chịu gật đầu: “Đi.”

——

Một nhóm năm người rời khỏi Kim Thành Nhã Cư, đến tiệm mì gần đó ăn bữa đầu tiên trong ngày — bữa trưa.

Ăn xong, cả nhóm cùng đến thủy cung. Vào ngày thứ Bảy, lượng khách ở thủy cung còn đông hơn thường ngày, phần lớn là trẻ em. Nhiều bé vừa vào đã vui mừng chỉ trỏ khắp nơi, miệng ríu rít.

“Bố mẹ ơi mau nhìn nè, là sứa nè, cá mập nè, cá voi sát thủ nữa!”

Lộc Miêu Miêu biết Tiết Tư Đồng muốn xem gì, liền đề xuất đến khu cá heo trước. Ba cậu con trai không có ý kiến, theo sát phía sau.

Bên cạnh khu cá heo có đặt vài ống trụ dài để ngắm sứa, Lộc Miêu Miêu còn chưa đến gần đã bị mấy con sứa phát sáng hấp dẫn.

Tiết Tư Đồng thì chỉ chú tâm vào cá heo.

Cô đứng trước một bể kính lớn gần như bao phủ cả một bức tường, ánh mắt long lanh phản chiếu hình ảnh những chú cá heo bơi lội tung tăng.

Mấy con cá heo này đã được huấn luyện, thấy có người là bơi lại gần, không biết là muốn xin ăn hay muốn chọc cười người ta.

Dưới ánh đèn thủy cung, thân hình xám của cá heo trở nên trong suốt ánh trắng. Những đứa trẻ bên cạnh thấy cá heo bơi lại phía mình thì phấn khích đập tay liên hồi, giọng nói non nớt vang vọng khắp hành lang.

Tiết Tư Đồng dán mắt vào một chú cá heo đi lẻ, nhẹ nhàng áp tay lên bề mặt bể kính. Cá heo như cảm nhận được tiếng gọi, lập tức quay đầu bơi tới.
Nhìn thấy nó bơi theo tay mình qua lại trong bể kính rộng lớn, trên mặt cô nở nụ cười nhẹ nhàng.

Tiết Tư Đồng đang chơi với cá heo rất vui vẻ thì mặt kính bể cá phản chiếu một tia đèn flash chói mắt khiến cô và con cá heo đều giật mình. Cô quay đầu nhìn lại, Hà An Hằng và Chu Thẩm Dật chẳng biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh Lộc Miêu Miêu, cùng cô ấy xem sứa phát sáng. Trình Yến thì đứng ở giữa lối đi giữa cô và Lộc Miêu Miêu, hai tay đút trong túi áo khoác gió, bóng dáng cao lớn đứng yên lặng, nghiêng đầu không biết là đang nhìn cá heo hay đang nhìn sứa.

Lộc Miêu Miêu là một “con nghiện chụp ảnh”, đi đến đâu là chụp đến đó. Lúc này, nhìn thấy những con sứa phát sáng thì vô cùng vui vẻ, đang lôi kéo Hà An Hằng chụp ảnh cho mình. Tiết Tư Đồng đoán ánh đèn vừa rồi là do bên kia vô ý chiếu tới, nên cũng không để tâm, quay đầu lại tiếp tục ngắm cá heo.

“Cậu biết tại sao lại đến thủy cung không?”

Tiết Tư Đồng vừa quay đầu lại thì Trình Yến đã đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng thốt ra một câu.

Cô nhìn anh: “Tại sao?”

Trình Yến hơi ngẩng đầu nhìn đàn cá heo, đáp: “Bởi vì mọi người cứ gọi cậu là ‘cá heo nhỏ’, nên muốn đến xem cá heo thật sự trông như thế nào, có giống cậu không.”

Tiết Tư Đồng mỉm cười: “Vậy cậu thấy có giống không?”

Trình Yến không quay đầu lại, chỉ đáp: “Đều rất đáng yêu.”

Tiết Tư Đồng lại dời ánh mắt về phía đàn cá heo, Trình Yến nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Tại sao lại thích cá heo như vậy?”

“Bởi vì nó tượng trưng cho sự tự do.” Cô dịu dàng nói, “Cá heo vui vẻ và tự do, chúng coi trọng niềm vui và sự chơi đùa, giống như một đứa trẻ vậy.”

Vừa nói, cô vừa nhìn về một bé gái đang được bố mẹ ôm chặt trong lòng, ánh mắt đầy trìu mến.
Nếu có thể, cô ước mình cả đời không bao giờ phải lớn lên. Dù ba mẹ không thay đổi, nhưng khi còn nhỏ, cô không hiểu nhiều chuyện, giờ lớn rồi nhìn thấu được nhiều điều, niềm vui cũng vì thế mà vơi đi.

“Thật ra nó còn một đặc điểm nữa.” Giọng Trình Yến kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.

Tiết Tư Đồng nhìn sang anh, Trình Yến lại mở miệng, giọng mang theo ý cười: “Giống cậu, rất thông minh.”

“Cậu cũng rất thông minh.” Tiết Tư Đồng không biết nghĩ đến điều gì, bất chợt mỉm cười rạng rỡ, nổi hứng hỏi: “Bạn học Trình Yến, từ ‘cá heo’ trong tiếng Anh đánh vần thế nào?”

“…”

Trình Yến bật cười: “Muốn chơi đúng không, được thôi. Vậy cá heo nhỏ, cậu nói thử ba giai đoạn chính của thế giới hạt là gì?”

Tiết Tư Đồng: “…”

Lộc Miêu Miêu vừa mãn nguyện xem xong sứa đi lại thì nghe thấy mấy kiến thức vật lý khô khan, không khỏi thốt lên: “Không thể nào, hai người đến thủy cung rồi mà vẫn còn học hành hả?”

Cô ấy nhảy tới cạnh Tiết Tư Đồng, khẽ chạm vai cô: “Thế nào, vui không? Cuối cùng cũng được thấy cá heo rồi nhé.”

Vui thì có vui, nhưng mà…

Chỉ một cái chạm nhẹ của Lộc Miêu Miêu, cơ thể Tiết Tư Đồng hơi lệch đi, mu bàn tay chạm phải một vật mềm mại và ấm áp. Dựa vào vị trí đứng hiện tại và cảm giác khi tiếp xúc, cô lập tức nhận ra đó là mu bàn tay của Trình Yến.

Áo khoác của anh được giặt bằng loại nước giặt mà Trần Ánh Hà chọn lựa kỹ càng, mùi hương giống hệt với áo mà cô đang mặc, thơm dịu và dễ chịu.

Mu bàn tay của Tiết Tư Đồng như bị tê đi, không dám nhúc nhích. Bàn tay ấm áp của anh giống như lò sưởi giữa mùa đông rét buốt, khiến người ta bất giác muốn lại gần, nhưng một khi chạm vào rồi lại khiến tim đập loạn vì hồi hộp.

Chỉ một giây chạm nhẹ, vậy mà cô mất khá lâu mới có thể lấy lại bình tĩnh. Cô khẽ gật đầu, trả lời câu hỏi lúc nãy của Lộc Miêu Miêu.

“Ê Trình Yến, mày đi nhanh thế làm gì đấy.”

“Đợi tao với nào.”

Đợi Tiết Tư Đồng phản ứng lại thì Trình Yến đã sải bước về phía điểm tham quan tiếp theo.

Tâm trạng đang hân hoan của cô lại tụt xuống đáy. Anh… có phải vì vừa rồi chạm vào cô mà cảm thấy khó chịu?

Cô không biết, chỉ thấy chuyến tham quan sau đó, Trình Yến trở nên ít nói hơn hẳn, như thể không còn hứng thú với những loài động vật nơi đây, hai tay đút túi suốt dọc đường, chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh.

Cả nhóm ra khỏi thủy cung, ánh chiều tà nhuộm vàng mặt đất, ánh nắng ráng chiều kéo dài những cái bóng. Năm người chia thành hai nhóm, mỗi người về một hướng.

Thủy cung cách khu Kim Thành Nhã Cư khá xa, Tiết Tư Đồng đề nghị bắt xe buýt về, Trình Yến lại nói muốn đi bộ cho thư giãn. Cô đương nhiên không phản đối, được đi bộ bên cạnh Trình Yến là điều cô mong chờ mỗi ngày.

Họ băng qua hai con phố, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, ánh sáng vàng cam bị những đám mây dày nuốt chửng, đèn đường ấm áp thay mặt mặt trời tiếp tục soi sáng con đường về nhà.

Gió lạnh đầu đông ở Nam Du vào giữa tháng 11 thật tê buốt, nhất là khi đêm xuống, gió như đứa trẻ mất kiểm soát, quét mạnh qua từng con phố. Cành cây bị gió thổi xào xạc, luồng gió lạnh luồn qua cổ áo, khiến ai nấy đều rùng mình.

Trình Yến rụt cổ vào trong cổ áo cao. Chân anh dài hơn Tiết Tư Đồng nhiều, bước chân cũng nhanh hơn, nên cô cố ý đi chậm lại, bước phía sau anh. Dưới ánh đèn đường, bóng của họ kéo dài ra, cô ngắm nhìn hai chiếc bóng, rồi lặng lẽ tiến lại gần nửa bước. Hai cái bóng giao nhau trên mặt đất, khoảnh khắc ấy, Tiết Tư Đồng ích kỷ tựa như được ôm anh một cái thật nhẹ.

Vừa đi, cô vừa giơ điện thoại ra chụp lại cái bóng đang giao nhau đó. Vì đang bước đi nên đôi giày của Trình Yến cũng lọt vào khung hình. Khi cô đang chỉnh ảnh để cắt phần giày ấy đi thì người phía trước bỗng nhiên dừng lại.

Tiết Tư Đồng không kịp phản ứng, suýt nữa đâm vào vai anh, Trình Yến đỡ cô một cái: “Dưới đất có tiền à?”

Tiết Tư Đồng vội khóa màn hình, nhét điện thoại vào túi, lắc đầu: “Không có.”

Trình Yến cười cô ngốc, rút thứ gì đó từ túi ra đặt vào tay cô: “Cho cậu nè.”

Một vật lạnh toát nằm trong lòng bàn tay cô. Dưới ánh đèn ấm, móc chìa khóa bằng hợp kim kẽm hình cá heo ánh lên lấp lánh. Xung quanh cá heo là những gợn sóng nhỏ, phía trên còn có một bông tuyết trang trí.

Tiết Tư Đồng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Cho tớ á?”

“Ừ.” Trình Yến lạnh đến mức lại đút tay vào túi, quay người chờ đèn đỏ: “Mua ở thủy cung, đoán chắc cậu sẽ thích.”

Thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào móc khóa, Trình Yến bồi thêm một câu: “Đừng hiểu lầm nhé, chỉ là quà cảm ơn vì đã kèm tiếng Anh cho tớ thôi.”

Tiết Tư Đồng bỏ móc khóa vào túi, tiện tay lấy điện thoại ra, lấy tấm bìa cứng kẹp phía sau vỏ điện thoại.

“Cái này tặng lại cậu.”

Tấm bìa không quá to, trên đó là một con cá heo hồng được vẽ bằng màu nước. Xung quanh nó đầy sao, đến cả miệng cá heo cũng được vẽ khéo léo, trông như đang cười, một nụ cười rất vui vẻ, giống hệt gương mặt của cô khi nhìn thấy cá heo.

“Nghe nói cá heo hồng sẽ mang lại may mắn.” Cô nhìn anh nghiêm túc nói, “Chỉ là quà đáp lễ thôi, không có ý gì khác đâu, cậu cũng đừng hiểu lầm nhé.”

Nói xong, cảm thấy như vẫn chưa đủ rõ ràng, cô lại nói thêm: “Tớ biết cậu không yêu đương khi cấp ba, tớ cũng không có suy nghĩ đó với cậu đâu, cậu yên tâm.”