Một Vạn Lần Rung Động – Đổng Thất

Chương 22: Khi rừng nhỏ gần đây.




“Mày thích cậu ấy à?”

“Không thể nào.”

“Tại sao lại không thể?”

“Giống như trèo cây mà muốn bắt cá vậy.”

“Nói tiếng người đi.”

“Là hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể giao nhau.”

Trên đường quay lại lớp, trong đầu Tiết Tư Đồng vẫn văng vẳng câu nói của Trình Yến. Hai câu nói vô hình, không thể sờ thấy cũng chẳng thể nhìn thấy, vậy mà cứ như hàng vạn con kiến đang bò vào tim, cắn rứt từng chút một, khiến cô đau âm ỉ.

Cảm giác ấy thật lạ lẫm, vừa xa lạ vừa không thể diễn tả được sự khó chịu.

Đầu óc cô trống rỗng, dù có lật tung hết vốn từ đã học cũng không tìm được từ ngữ nào có thể diễn đạt tâm trạng lúc này. Mỗi bước đi như nhẹ bẫng, còn âm thanh lọt vào tai thì lại giống như những bước chân khổng lồ vang dội trong thế giới của người tí hon.

Trình Yến đã từng nói với cô rất nhiều điều, có những câu bông đùa vô duyên cũng không ít. Vậy mà không hiểu vì sao, cô lại cứ mãi bị ám ảnh bởi một câu nói đó của anh.

“Hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể giao nhau.”

Tiết Tư Đồng thậm chí còn dùng góc nhìn toán học để phân tích ý nghĩa sâu xa của câu nói đó, nhưng càng phân tích thì tâm trạng cô lại càng sa sút. Mãi đến khi vô thức quay về lớp học, cánh tay bị ai đó kéo mạnh, những dòng suy nghĩ đang trôi nổi của cô mới dần quay về thực tại.

Cô nhìn người vừa kéo mình, là Lộc Miêu Miêu.

“Sao vậy?” Cô hỏi.

Lộc Miêu Miêu chỉ vào chồng vở bài tập trong tay cô: “Cậu ôm cả đống bài tập này đi đâu vậy?”

Tiết Tư Đồng lúc này mới như bừng tỉnh, vội vàng ôm bài tập đặt lên bục giảng. Khi quay lại chỗ ngồi, Lộc Miêu Miêu cũng theo sau, kéo chiếc ghế trước mặt ngồi vắt chéo chân, hỏi: “Bảo bối, cậu bị sao thế?”

Tiết Tư Đồng gượng cười: “Hả? Không có gì đâu, vừa nãy tớ đang nghĩ về một đề bài.”

“Cuối cùng thì tớ cũng hiểu được sự khác biệt giữa tớ và các học bá rồi. Các cậu đi vệ sinh cũng nghĩ đề, còn tớ thì nghiên cứu thành phần của dầu gội đầu.” Lộc Miêu Miêu buồn chán rút một quyển vở trong ngăn bàn của Tiết Tư Đồng ra xem. “Tớ hiểu tại sao Chu Thẩm Dật với bọn họ gọi cậu là Cá Heo nhỏ rồi.”

Cô ấy nghiêm túc lật giở từng trang: “Phải công nhận là vở của cậu viết cực kỳ gọn gàng. Chả trách ngay cả Trình Yến cũng phải mượn vở của cậu.”

Tiết Tư Đồng không biết nên trả lời thế nào. Lộc Miêu Miêu xem được hai trang liền bắt đầu thấy buồn ngủ, đẩy vở lại, quay sang cầm quyển sách nghiên cứu phi cơ của Trình Yến đọc tiếp, vừa đọc vừa nói với Tiết Tư Đồng.

“Hôm qua tớ thấy tim đập hơi loạn, định lên mạng tra thử xem có bị gì không. Cậu đoán tớ tra ra được cái gì?”

“Ung thư.”

Người đáp lời không phải Tiết Tư Đồng mà là Hà An Hằng.

Trình Yến, Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng không biết từ đâu trở về, mồ hôi nhễ nhại, áo khoác đồng phục buộc ngang eo, chỉ mặc mỗi chiếc áo đồng phục ngắn tay mỏng bên trong.

Lộc Miêu Miêu quay sang: “Sao cậu biết?”

Chu Thẩm Dật lấy từ trong ngăn bàn ra một chai nước rồi đi tới: “Tra bệnh trên Baidu thì ung thư là đáp án cơ bản.”

Tiết Tư Đồng vốn định hỏi xem Lộc Miêu Miêu có triệu chứng giống mình không, nhưng vừa thấy Trình Yến và mấy người kia lười biếng ngồi xuống như bầy quái vật trở về tổ, câu hỏi đến miệng lại bị cô nuốt ngược trở vào.

Chỉ là, lời của Lộc Miêu Miêu như một chùm pháo hoa rực rỡ bừng sáng trong đêm tối, chiếu rọi cả vùng đất u ám, giúp những kẻ lạc đường tìm ra lối đi.

Tiết Tư Đồng bỗng ngộ ra điều gì đó, động tác cúi xuống tìm vở trong ngăn bàn cũng khựng lại. Những câu trả lời tra được trên Baidu mấy ngày trước như dòng suối phun trào, tạo thành một con sông nhỏ, đồng thời cũng giúp cô nhận rõ thứ tình cảm mơ hồ suốt mấy ngày nay.

Một mối quan hệ vốn bình thường, một khi bị che phủ bởi một lớp cảm xúc không thể nói thành lời, sẽ khiến cả hai người trở nên vừa gần vừa xa. Nhưng loại cảm giác này chỉ xảy ra khi có tình cảm đặc biệt.

Hiểu rõ được cảm giác kỳ lạ của bản thân mấy ngày qua, Tiết Tư Đồng như bừng tỉnh sau một giấc mơ, ngây người rất lâu. Đến khi hoàn hồn, cô vùi đầu làm bài, cố tỏ ra bình thường để không bị phát hiện điều gì.

Lộc Miêu Miêu, Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng thấy cô chăm chú làm bài cũng không tiện làm phiền, bèn rủ nhau sang chỗ khác tám chuyện.

Lộc Miêu Miêu hít một hơi như đánh hơi thấy mùi tin sốt dẻo: “Tiết Tư Đồng dạo này kỳ lắm nha.”

Hà An Hằng bóc viên kẹo Thụy Sĩ bỏ vào miệng: “Cá Heo nhỏ chăm học thì kỳ chỗ nào?”

“Vấn đề nằm ở chỗ đó đó.” Lộc Miêu Miêu chống cằm, nằm bò lên bàn Hà An Hằng, từ khe hở giữa cậu và Chu Thẩm Dật lén nhìn Tiết Tư Đồng đang chăm chỉ làm bài. “Hôm qua còn ủ rũ như cá khô, hôm nay lại sung sức như cá mập ngoài biển khơi. Theo tớ thấy, chắc chắn là có chuyện.”

Hà An Hằng không phải lần đầu cảm thấy con gái thật tinh tế. Chỉ tiếc là Lộc Miêu Miêu dùng hết sự tinh tế ấy vào hóng chuyện, nếu đem đi học hành thì 985 hay 211 gì cũng không thành vấn đề. Đáng tiếc là cô nàng sẵn sàng tra mạng để hóng hớt chứ không thèm tra từ điển để học tiếng Anh.

Cậu ấy dựa lưng vào ghế, đáp: “Vì sắp thi rồi.”

“Cái gì?!”

Tiếng hét là của Chu Thẩm Dật đang ăn cay. Hai chữ “thi cử” như lựu đạn nổ tung trong đầu cậu ta, khiến cậu ta suýt làm rơi que cay lên người Hà An Hằng.

Hà An Hằng lặng lẽ dịch người ra xa: “Cá Heo nhỏ chắc là đang chăm ôn tập để giữ vững ngôi đầu bảng.”

Lộc Miêu Miêu không thèm để ý đến Chu Thẩm Dật đang lải nhải hỏi đi hỏi lại có thật sắp thi không, cô ấy chống cằm nói với Hà An Hằng: “Không chắc đâu, với khả năng của bảo bối nhà tớ thì vị trí đầu tiên là chuyện nhỏ, nhưng tớ vẫn thấy kỳ lạ, nhất là trong cách cậu ấy đối xử với Trình Yến.”

Chu Thẩm Dật biết đánh không lại thì đành nhập hội: “Lạ chỗ nào?”

Lộc Miêu Miêu: “Các cậu không thấy à? Bình thường hai người họ cứ hết tiết là lại ngồi giảng bài cho nhau, vậy mà hôm nay lại như người xa lạ, chẳng nói câu nào.”

Chu Thẩm Dật nhét nốt hai que cay cuối cùng vào miệng, lúng búng đáp: “Không phải vì bài đã giảng xong hết nên không cần nói nữa sao?”

Lộc Miêu Miêu và Hà An Hằng đều cảm nhận được những thay đổi nhỏ nơi Tiết Tư Đồng, vậy mà Trình Yến người gần trong gang tấc lại không hề nhận ra.

Không biết là do Tiết Tư Đồng che giấu quá giỏi, hay là do anh vốn dĩ chẳng mấy quan tâm đến chuyện của cô.

Cuối buổi tự học tối, Tiết Tư Đồng lấy cớ muốn ở lại luyện nhảy nên bảo Trình Yến cứ về trước. Anh không nói gì, cùng Chu Thâm Dật và Hà An Hằng rời khỏi lớp.

Lộc Miêu Miêu nghĩ về nhà cũng chẳng có gì vui, liền ở lại làm bạn với Tiết Tư Đồng luyện nhảy rồi cùng nhau về. Chỉ là cô ấy không ngờ Tiết Tư Đồng làm chuyện gì cũng dễ nhập tâm, nhảy cũng không ngoại lệ, vừa bắt đầu đã nhảy liền hai tiếng. Khi hai người rời khỏi tòa nhà học, cả khuôn viên trường đã không còn bóng người, thậm chí nhiều cột đèn dọc đường cũng đã tắt bớt.

Hai người khoác tay nhau đi trên con đường trường tối om, Lộc Miêu Miêu rùng mình: “Tớ nghe nói trường mình được xây trên bãi tha ma đấy, cậu nói xem giờ này có khi nào gặp ma không…”

Tiết Tư Đồng siết tay cô ấy trấn an: “Tin vào khoa học đi, trên đời này không có ma đâu.”

Dù vậy Lộc Miêu Miêu vẫn sợ: “Từ giờ đừng luyện muộn vậy nữa, một mình về nhà cũng nguy hiểm.”

Hai người nhanh chóng rời khỏi đoạn đường tối, bước lên phần đường có đèn, lúc này lưng Lộc Miêu Miêu mới thôi còng, đứng thẳng lên một chút: “Mà Trình Yến sao vậy? Bình thường không phải cậu ấy luôn đợi cậu về cùng sao, sao hôm nay lại đi luôn vậy?”

Trái tim Tiết Tư Đồng như hụt một nhịp, cảm giác mất mát ập đến chẳng kịp ngăn: “Cậu ấy đâu có nghĩa vụ phải đưa tớ về, mấy lần trước chỉ là vì dì Trần dặn dò thôi. Có khi cậu ấy cũng chán rồi.”

“Nghe cũng hợp lý.” Lộc Miêu Miêu gật gù, “Chắc ba người họ giờ lại kéo nhau đi ăn đồ nướng rồi.”

Hai chị em dìu nhau rời khỏi trường, đi ngang qua sân bóng rổ thì đèn ở khu vực đó vẫn sáng trưng, bước chân họ cũng chậm lại. Một bên than phiền trường tiết kiệm điện đến mức sớm tắt đèn, một bên tám chuyện về giới giải trí.

Tiết Tư Đồng chỉ biết sơ sơ về làng giải trí, trên đường về hầu như chỉ lắng nghe Lộc Miêu Miêu kể chuyện ai đoạt ảnh hậu, ai nổ scandal, ai đang yêu đương với ai… Nhưng đến tên nhân vật thì cô chẳng nhớ nổi một ai.

Khi hai người tưởng cả khuôn viên chỉ còn mình họ, tiếng ma sát giữa đế giày và mặt sân, tiếng bóng bật xuống đất và tiếng các nam sinh gọi chuyền bóng vang lên từ sân bóng rổ.

Sân có vẻ không chỉ có một hai người, Lộc Miêu Miêu nghe thấy giọng quen liền dừng bước, Tiết Tư Đồng cũng hướng mắt về phía phát ra âm thanh. Nhìn qua hàng rào sân bóng, mấy nam sinh cao ráo mặc đồng phục xanh trắng chia đội công – thủ, đúng lúc đó Trình Yến nhận bóng từ Chu Thẩm Dật, dẫn bóng lên rổ và ghi điểm gọn ghẽ, cả sân vỗ tay reo hò.

Lộc Miêu Miêu vỗ tay reo lên: “Ba điểm! Đẹp trai quá trời luôn!”

Tiết Tư Đồng bị tiếng hét của cô làm giật mình, nam sinh trong sân cũng bị tiếng la thu hút mà đồng loạt quay lại nhìn. Cô vội kéo Lộc Miêu Miêu định chạy trốn, vừa xoay người thì nghe thấy một giọng quen vang lên.

“Tiết Tư Đồng.”

Cô quay đầu, Trình Yến bước nhanh lại gần: “Đợi tớ chút, tớ về cùng cậu.”

Tiết Tư Đồng ngẩn người, ừ một tiếng thật khẽ.

Lộc Miêu Miêu “quay xe”: “Vừa nãy đúng là trách oan Trình Yến rồi, hóa ra cậu ấy ở đây đợi cậu.”

Cô ấy mắt long lanh nhìn vào sân: “Cơ mà phải nói, con trai chơi bóng đúng là siêu đẹp trai.”

Không biết Chu Thẩm Dật từ đâu vác cặp đi vòng ra sau lưng Lộc Miêu Miêu, âm u hỏi: “Vậy à? Vậy anh đây đẹp trai không?”

Lộc Miêu Miêu giật mình, phản xạ vung tay đập một phát: “Biến đi, tớ đang nói con trai cơ mà.”

Chu Thẩm Dật cao giọng: “Chứ ông đây không phải con trai chắc?”

Lộc Miêu Miêu liếc cậu ta: “Cậu không phải tự xưng là vợ Hà An Hằng à?”

Hà An Hằng vừa tới nơi, còn chưa đứng vững đã vội thanh minh: “Không tin đồn, không truyền tin. Ai đồn tớ với ai cũng được, đừng có với nó, xui xẻo!”

Trình Yến ung dung đi tới, đeo balo một bên vai, áo đồng phục cởi ra vắt hờ trên vai, tay móc vào cổ áo: “Vậy với tao thì sao?”

Hà An Hằng đột nhiên dựa đầu lên vai Trình Yến, giọng cố tình mềm mại: “Được đó, gần đây có khu rừng nhỏ, tụi mình đi tạo đứa bé đi~”

Trình Yến hất vai, đẩy cậu ấy ra: “Biến, ông đây phải đưa Cá Heo nhỏ về nhà.”

Chu Thẩm Dật cười khẩy: “Bày đặt, mày chỉ là người hộ tống, vênh cái gì.”

Trình Yến đi đến cạnh Tiết Tư Đồng, một tay đút túi, không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Chu Thẩm Dật như đang nói tao có người đi cùng, mày có không?

Chu Thẩm Dật không chịu thua, ngẩng đầu vỗ ngực: “Ai chẳng có, Lộc Miêu Miêu, tối nay để tớ đưa cậu về.”

Lộc Miêu Miêu vừa mới đi qua đoạn đường tối tăm nên vẫn hơi sợ, nghe vậy cũng không phản đối ngay. Nhưng chưa kịp lên tiếng, Hà An Hằng đã đi tới đứng cạnh cô ấy, lạnh nhạt nói: “Thuận đường, tớ cũng đưa cậu về.”

Lộc Miêu Miêu thấy cả hai như đã quyết chí bảo vệ, chẳng từ chối ai, chỉ coi như tối nay có hai vệ sĩ đi cùng.

Cô ấy dẫn “vệ sĩ” về một hướng, Trình Yến và Tiết Tư Đồng đi hướng ngược lại. Tiết Tư Đồng không biết Trình Yến có chơi bóng hai tiếng như cô nhảy không, nhưng nhìn anh mồ hôi đầm đìa thì cũng ngầm khẳng định. Cô cố tình đi chậm vài bước, bước sau anh hai bước, chăm chú quan sát bóng lưng thiếu niên phía trước. Trước đây cô không hiểu câu “thích một người đến cả tóc cũng thấy thích” trong sách viết có nghĩa là gì, bây giờ dường như đã hiểu rồi.

Gáy Trình Yến rất đẹp, cổ vừa trắng vừa dài. Dù chỉ mặc đồng phục mà mọi người đều không ưa, anh vẫn nổi bật giữa đám đông.

Tiết Tư Đồng chưa từng ngắm nhìn Trình Yến rõ ràng như vậy. Dù là bạn cùng bàn, trước kia cô cũng không dám nhìn anh, khi thì vì bận làm bài, giờ thì vì trong lòng có điều giấu giếm.

Cô như cá khát nước, dán chặt mắt vào bóng lưng Trình Yến, không chớp lấy một cái. Anh cao ráo như cây tùng, tóc cắt gọn gàng, cổ áo ngay ngắn ôm lấy cổ. Trên người anh luôn toát ra một nét lười biếng nhưng kiêu ngạo, không giống mấy cậu học sinh trung cấp cố tỏ vẻ ngầu bằng cách dựng cổ áo. Trình Yến lười biếng một cách tự nhiên, như thể sinh ra đã như vậy.

Dựa vào việc mình đang đi sau, Tiết Tư Đồng càng nhìn càng không biết xấu hổ, cho đến khi Trình Yến bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Tiết Tư Đồng hoảng hốt như con nai con lạc đường, ánh mắt né tránh, hai tay nắm chặt lại.

Giọng Trình Yến vang lên trên đỉnh đầu: “Nhảy mệt rồi à? Sao đi chậm vậy?”

Tiết Tư Đồng cứng ngắc đáp: “Ừ, hơi mệt.”

Nói xong liền vội vàng bước nhanh lên theo.

Đi bên cạnh anh, hình ảnh Trình Yến dẫn bóng vừa nãy lại hiện lên trong đầu Tiết Tư Đồng. Nhưng chưa đến ba giây, cô đã cắn răng nhắm mắt, cố quên đi. Thế nhưng càng ép mình quên, bóng hình Trình Yến càng hằn sâu hơn trong đầu, thậm chí còn sâu hơn cả công thức toán học.

Để phá tan không khí ngượng ngùng, cô chủ động tìm chuyện để nói: “Tay cậu không sao chứ?”

Hôm qua lúc ở nhà bôi thuốc, Trình Yến đã định tháo băng gạc ra, ai ngờ Trần Ánh Hà lại cứ nhất quyết bảo phải quấn lại để tránh bụi và cọ xát, như vậy mới giúp vết thương mau lành. Anh không cãi lại được đành làm theo.

Anh nói ở bệnh viện rằng vết thương không nghiêm trọng cũng không phải nói dối. Khi đó nếu anh không kịp né thì lưỡi dao kia đã đâm sâu hơn, nhưng may là chỉ cứa nhẹ vào cánh tay, thậm chí không cần khâu, giờ thì đã không còn đau nữa rồi.

Nhưng khi nghe Tiết Tư Đồng hỏi thăm, Trình Yến khẽ cười: “Chỉ cần cậu đừng nói linh tinh, bà Trần đừng nấu canh cho tớ nữa, thì không có chuyện gì hết.”

“Chưa khỏi hẳn mà đã đi chơi bóng, cậu đúng là chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả.” Tiết Tư Đồng lầm bầm.

Rồi lại sợ Trình Yến không nghe thấy, cô liền nói to hơn, mang chút cảm thán: “Mẹ tớ còn chưa từng nấu canh cho tớ nữa là.”

Trình Yến nhìn cô, bất chợt bật cười thành tiếng:
“Không sao, cậu về nhà rồi tớ có thể nhờ bà Trần nấu đem sang cho, muốn uống đảng sâm hay sâm Tây?”

Nghĩ đến mùi thuốc bắc trong canh, Tiết Tư Đồng nuốt nước bọt trong sợ hãi: “…Tớ thấy cậu giống một củ sâm Tây.”

Trình Yến ngạc nhiên vì đây là lần đầu cô trêu chọc mình, liền bắt chước giọng điệu của Miêu Tĩnh Văn,
“Nè bạn nhỏ Tiết Tư Đồng, sao lại mắng người ta thế hả?”

“Xin lỗi, tớ nói nhầm rồi.” Tiết Tư Đồng sửa lại,
“Cậu là 121.76.”

Sợ anh nổi giận đuổi đánh, cô vừa nói xong liền co chân chạy về phía toà nhà số 2.

Trình Yến chạy theo sau: “Cái gì cơ?”

Tiết Tư Đồng không ngoảnh lại, vừa chạy lên cầu thang vừa nói: “Khối lượng nguyên tử tương đối.”

“Khối lượng nguyên tử tương đối?”

“121.76?”

Năm giây sau, ở lối cầu thang toà nhà số 2 vang lên một tiếng gào chấn động đất trời: “Tiết Tư Đồng, cậu giỏi lắm ——!”

Tiếng quát lớn vang vọng mấy vòng trong hành lang rồi dần rơi xuống, dù Tiết Tư Đồng có dùng tốc độ nhanh nhất để móc chìa khóa mở cửa thì vẫn không thể nhanh bằng Trình Yến với đôi chân dài hai bước bằng một.

Cửa nhà vừa mở, cặp sách của Tiết Tư Đồng lập tức bị xách lên, Trình Yến không hề thở gấp, túm tai cô kéo vào nhà: “Mau nói, học cái trò hư hỏng này từ ai hả?”

Tiết Tư Đồng đau quá định đánh anh, lại sợ lỡ trúng vào vết thương, đành hai tay túm lấy cổ tay anh, “Cậu thả tôi ra trước đã!”

Trình Yến cũng không dùng lực mạnh, chỉ nhẹ nhàng xách tai cô thôi, nhưng trong nhà Trần Ánh Hà và Trình Đại Hải vừa thấy cảnh hai người “đánh nhau” liền vội vàng chạy lại tách ra.

Trần Ánh Hà kéo Trình Yến sang một bên, tát nhẹ vào tay anh một cái.

“Ăn vụng đồ ăn vặt của người ta thì thôi đi, còn bắt nạt em gái nữa, con còn ra thể thống gì hả!”

Trình Yến kêu oan: “Con có bắt nạt cậu ấy đâu.”

Trình Đại Hải thì đứng ra giải thích giúp Tiết Tư Đồng: “Ba mẹ đều thấy con vặn tai con bé rồi đấy.”

Trình Yến tưởng Tiết Tư Đồng sẽ nói đỡ cho mình, ai ngờ quay đầu lại nhìn thì thấy cô nàng kia đang đứng sau lưng Trình Đại Hải, còn bày ra vẻ mặt oan ức như nạn nhân, anh nghiến răng.

“Được thôi.”

Trần Ánh Hà trừng mắt với anh: “Ba con có buổi liên hoan với cơ quan, mẹ với ba phải ra ngoài một lúc. Con ở nhà trông nom em gái Tiết Tư Đồng cho đàng hoàng.”

Tiết Tư Đồng bất an: “Hả?”

Trình Yến cười tươi: “Không thành vấn đề, hai người cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”

Tiết Tư Đồng trơ mắt nhìn Trần Ánh Hà và Trình Đại Hải thay giày đi ra cửa, muốn khóc mà không có nước mắt. Cô xoay người định lén chuồn vào phòng, ai ngờ chưa kịp bước chân vào thì cổ áo đã bị người phía sau xách lên.

“Em gái Tiết Tư Đồng à, anh nên chăm sóc em thế nào đây nhỉ?”

“…”

Vừa rồi đúng là không nên chọc giận anh mà…

 

Tác giả có lời muốn nói:
Câu hỏi: Cá Heo nhỏ nói “121.76” là có ý gì, có ai biết không?

Câu “121.76” mà Tiết Tư Đồng nói với Trình Yến là một trò đùa có chút kiến thức hóa học ẩn sau.

Giải thích chi tiết:

“121.76” là khối lượng nguyên tử tương đối (相对原子质量) của nguyên tố antimon (Sb – Stibi) trong bảng tuần hoàn hóa học.

=> Ý nghĩa ẩn sau:
Tiết Tư Đồng đang ám chỉ Trình Yến là Sb, viết tắt của antimon – trong tiếng Trung mạng có một nghĩa khác là… “SB” – viết tắt lóng của từ chửi tục “傻逼” (shǎ bī), tức là “đồ ngu” hay “ngốc nghếch”.