Một Vạn Lần Rung Động – Đổng Thất

Chương 21: Mày thích cậu ấy à?




“Trình Yến, tớ thích cậu.”

Câu nói còn chưa dứt, bước chân của Trình Yến bỗng khựng lại, anh sững người nhìn Tiết Tư Đồng.

Tiết Tư Đồng không đoán được anh đang nghĩ gì, thấy anh như vậy thì bật cười: “Tớ nói câu phía trên là câu được viết nhiều nhất trên bức tường điều ước.”

Trình Yến sờ mũi: “Có phải còn một câu nữa, là ‘Tớ muốn ở bên cậu’ không?”

Tiết Tư Đồng gật đầu: “Cậu cũng từng xem à?”

Trình Yến tiếp tục bước đi: “Lúc nghe nói có tường điều ước, tớ cũng định đi viết, nhưng phát hiện trên đó toàn là lời tỏ tình hoặc liên quan đến tình yêu, chẳng mấy ai viết điều ước thi đại học. Cậu nói xem sao học sinh bây giờ toàn nghĩ chuyện yêu đương, không thể nghĩ đến chuyện học hành được à?”

Tiết Tư Đồng cảm thấy như anh đang bóng gió mắng mình, nhất thời không thốt nổi lời nào.

Trình Yến hỏi: “Khi nào thì cậu cũng hứng thú với tường điều ước thế?”

Sợ anh hiểu lầm, Tiết Tư Đồng vội giải thích: “Tớ thực sự chỉ muốn viết điều ước thôi.”

“Ồ.” Trình Yến không biết là có tin hay không, nhưng cũng không truy hỏi thêm, “Vậy điều ước của cậu là gì?”

“Khoẻ mạnh và mỗi ngày đều vui vẻ.” Tiết Tư Đồng đáp.

Điều ước rất đơn giản, nhưng lại là điều khó thực hiện nhất.

Trình Yến cười: “Tớ cứ tưởng là ‘thi được điểm tuyệt đối’.”

“Không thực tế.” Tiết Tư Đồng nghiêm túc nói, “Muốn điểm cao thì phải chăm chỉ ôn tập, chỉ cầu nguyện thôi thì không có tác dụng gì.”

Trình Yến vỗ tay, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời mùa đông: “Bạn nhỏ Tư Đồng có suy nghĩ như thế còn quý hơn cả núi vàng núi bạc. Nhưng tháng sau thì vị trí đầu bảng tớ không nhường cậu đâu.”

Tiết Tư Đồng cũng cười, bắt chước giọng điệu thong thả của anh: “Hoan nghênh bạn nhỏ Trình Yến lại tiếp tục leo lên đỉnh.”

“Trước đó thì,” Trình Yến chìa tay về phía cô, “cho tớ mượn vở ghi chép tiếng Anh của cậu.”

Có lẽ vì hình tượng Trình Yến mà Lộc Miêu Miêu từng mô tả đã khắc sâu trong đầu, nên khi thấy anh đến mượn vở, Tiết Tư Đồng không nhịn được mà bật cười.

Cô nhớ lúc mới khai giảng, thầy giáo dạy tiếng Anh còn trêu Trình Yến vì từng nói “chết cũng không mượn vở tiếng Anh của người khác.” Giờ nhìn thấy Trình Yến tự vả, Tiết Tư Đồng cười càng lớn hơn, tiếng cười lanh lảnh như chuông gió vang lên trong không trung.

Buổi tối, sau khi ăn cơm và tắm xong, Tiết Tư Đồng như thường lệ ngồi trong phòng nghe bài nghe tiếng Anh, lúc chuyển đoạn thì loáng thoáng nghe thấy giọng của Trình Yến và Trần Ánh Hà bên ngoài. Cô đeo tai nghe nên không nghe rõ, chỉ lờ mờ nghe Trình Yến nói một câu rằng anh muốn ra ngoài, sau đó là tiếng cửa đóng lại — chắc là ra khỏi nhà rồi.

Tiết Tư Đồng lập tức đứng dậy, vươn người qua bàn học nhìn xuống con đường nhỏ dưới tầng. Buổi tối mùa đông trong khu nhà chẳng có ai, đến cả mấy ông bà thường dắt cháu ra chơi hay thanh niên dắt chó đi dạo cũng chọn ở nhà tránh gió.

Cô đợi khoảng năm phút thì mới thấy bóng dáng Trình Yến xuất hiện trong tầm mắt mình. Anh mặc một chiếc áo khoác kiểu công nhân phối màu đen trắng, cổ áo hơi dựng lên, lạnh đến mức phải vùi cả cổ và cằm vào trong.

Anh hình như đang gọi điện thoại với ai đó, bước chân hướng thẳng về phía cổng khu nhà. Khi cúp máy, Trình Yến dừng lại, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Tư Đồng.

Bị bắt gặp ánh mắt Trình Yến bất ngờ như vậy, Tiết Tư Đồng giật mình suýt ngã, hai tay chống lên bàn như kẻ trộm, rụt đầu lại, đợi một lúc mới run run thò đầu ra nhìn thì cậu thiếu niên kia đã rời khỏi khu nhà.

Thấy anh đi rồi, Tiết Tư Đồng mới ngồi trở lại ghế, vỗ ngực tự an ủi. Tầng cao thế này, chắc chắn anh ấy không thấy mình đâu.

Thế nhưng, bầy bướm trong lòng cô lại một lần nữa xao động bay tán loạn, Tiết Tư Đồng không thể kiểm soát được, bèn thử làm bài luyện tiếng Anh để phân tâm. Mới đọc được một câu thì điện thoại trong ngăn bàn reo lên.

Là Tiết Tư Đồng gọi đến. Giọng ba cô có vẻ gấp gáp: “Tư Đồng, chú Trình của con nói mấy hôm trước con suýt nữa bị người ta dùng dao làm bị thương, con không sao chứ, không bị thương chứ?”

Sau sự việc đó, Tiết Tư Đồng vốn không định nói với ba Tiết và mẹ Hứa Tần. Một là không muốn bố lo lắng, hai là không muốn nghe Hứa Tần lại trách móc mình.

“Con không sao.” Tiết Tư Đồng qua loa đáp, rồi hỏi: “Mẹ vẫn còn giận ạ?”

Hình như Tiết Tư Đồng thở dài: “Người thân thì nào có giận nhau qua đêm đâu. Mẹ con giận vì con không lễ phép với họ hàng, nhưng ba hiểu được tâm trạng của con, chỉ là lần sau đừng như vậy nữa.”

Ông ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mẹ con mới sinh em trai, cảm xúc không ổn định, có nói gì thì con đừng để bụng nhé.”

Tiết Tư Đồng khẽ “vâng” một tiếng. Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng khóc của trẻ con, ba cô vội đi bế em, chỉ kịp để lại một câu: “Con nghỉ sớm đi nhé, mấy hôm nữa nhà mình xuất viện rồi sẽ đón con về nhà, ngoan.”

Chữ “vâng” còn chưa kịp thốt ra hết thì đầu dây đã vang lên tiếng tút tút.

Tiết Tư Đồng đặt điện thoại sang một bên, cầm bút định làm bài, nhưng trong đầu vẫn văng vẳng lời ba nói “mấy hôm nữa sẽ đón con về nhà.” Không biết vì sao, rõ ràng là ngày nào cô cũng mong được về nhà, nhưng khi thật sự nghe thấy tin đó, trong lòng lại có cảm giác hụt hẫng khó tả.

Cô nhìn đĩa hoa quả mà Trình Yến vừa mang lên để trên bàn học, anh nói là Trần Ánh Hà bảo anh mang đến, nhưng trong lòng Tiết Tư Đồng, bất kể ai mang vào thì cô cũng cảm thấy trong tim dâng lên một dòng ấm áp.

Ở Tây Vu, Tiết Tư Đồng sống với ông bà, ba mẹ vì công việc nên ít khi ở nhà. Ba cô thỉnh thoảng tranh thủ về giúp cô học bài, dẫn cô đi chơi, còn Hứa Tần thì lần nào về cũng kiểm tra thành tích học tập đầu tiên.

Tiết Tư Đồng nhớ nhất là năm lớp sáu, bài dự thi mỹ thuật của cô lọt vào top 10 thành phố. Cô vui mừng kể với Hứa Tần, ai ngờ sắc mặt bà thay đổi, quát cô không lo học hành, cấm vẽ tranh từ nay về sau. Bà hoàn toàn phớt lờ tiếng khóc thảm thiết của cô, còn liên tục mắng: “Không có năng khiếu thì đừng ra vẻ, vẽ như thế mà cũng dám đem đi thi à? Mẹ thấy ban giám khảo thấy con đáng thương nên mới cho điểm thôi.”

“Những người chưa từng học cấp ba và đại học đều không có tương lai. Tiết Tư Đồng, nếu con còn tiếp tục mù quáng làm mấy chuyện này nữa, đừng trách mẹ đem hết sổ vẽ phác của con đốt sạch!”

Hai câu nói này Tiết Tư Đồng đã nghe và ghi nhớ trong lòng suốt nhiều năm.

Tuổi thơ của Tiết Tư Đồng không thiếu vắng Hứa Tần, chỉ là phần lớn thời gian là những yêu cầu nghiêm khắc từ bà, ép cô phải chọn trường, học hành và sống theo kỳ vọng của bà ấy.

May mắn là, lúc đó Tiết Tư Đồng sống cùng ông bà nội, nhờ khoảng cách mà tạo nên một chút “mỹ cảm” giữa cô và mẹ.

Sau khi họ chuyển đến Nam Du, Tiết Tư Đồng mới cảm nhận được kỳ vọng của Hứa Tần dành cho cô nặng nề đến mức nào. Mỗi lần đến bệnh viện thăm bà, chỉ cần mở miệng là nhắc đến việc học, hiếm hoi lắm mới dặn cô cẩn thận đừng để cảm lạnh, nhưng cũng là vì sợ bệnh sẽ ảnh hưởng đến việc học.

Đối với thói quen đó của Hứa Tần, Tiết Tư Đồng đã quá quen, quen đến mức tê liệt, không còn muốn so đo nữa. Chỉ là, ở nhà Trình Yến hai tuần nay, sự quan tâm chăm sóc của Trần Ánh Hà dành cho cô như thể là con ruột, nấu những món cô thích, mua đồ ăn vặt cho cô, dặn cô và Trình Yến đừng chỉ lo học mà phải biết nghỉ ngơi. Những điều ấy, người mẹ ruột Hứa Tần chưa từng cho cô. Bà chỉ biết nghiêm khắc bắt Tiết Tư Đồng học không ngừng, một mặt ép cô cố gắng, mặt khác lại phủ nhận thành tích tốt của cô.

Nghĩ đến việc phải về nhà, tâm trạng Tiết Tư Đồng lại bất chợt chùng xuống. Cô sẽ phải đối mặt với sự nghiêm khắc của mẹ, còn phải chấp nhận việc không thể gặp Trình Yến mỗi ngày sau khi rời xa.

Nghĩ đến đây, Tiết Tư Đồng như người vừa bừng tỉnh khỏi giấc mơ, lắc mạnh đầu: “Đang nghĩ linh tinh gì vậy chứ!”

Cô vỗ nhẹ vào đầu mình, không hiểu sao lại nghĩ tới Trình Yến nữa. Bỗng nhiên, cô nhớ đến một câu từng đọc trên Baidu: “Thích một người là khi bạn làm bất cứ việc gì cũng sẽ nghĩ tới người đó.”

Tiết Tư Đồng nhắm chặt mắt, ra lệnh cho bản thân ngừng suy nghĩ linh tinh để làm bài, nhưng vô ích.

Hiếm khi cô ngồi học cả buổi tối mà không viết nổi một câu nào.

Đêm đó, Tiết Tư Đồng trằn trọc không yên, mất ngủ.

Hậu quả của một đêm mất ngủ thường là hôm sau không thể dậy nổi, thậm chí ảnh hưởng đến trạng thái lên lớp.

Nhưng Tiết Tư Đồng lại khác, hôm sau cô dậy còn sớm hơn bình thường, sau khi rửa mặt xong liền ngồi nghiêm túc học từ vựng tiếng Anh, đến cả trên đường đến trường cũng vừa đi vừa lẩm nhẩm từ.

Thấy cô chăm chỉ như vậy, Trình Yến âm thầm nghĩ bản thân cũng không thể tụt lại, liền lấy sổ ghi chép của cô ra xem suốt dọc đường.

Hai người chăm chỉ một cách khác thường bước đến cổng trường, không ngoài dự đoán, thu hút không ít ánh nhìn, trong đó có Lộc Miêu Miêu, Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng.

Lộc Miêu Miêu chạy tung tăng đến bên cạnh, khoác tay Tiết Tư Đồng, nhìn cô và Trình Yến:
“Không phải tớ nói đâu nhé, hai cậu đã giỏi như vậy rồi mà còn chăm chỉ, thế là quá ‘cạnh tranh’ rồi đấy.”

Hà An Hằng rất tinh ý, vừa nhìn đã thấy mắt Tiết Tư Đồng sưng, không suy nghĩ nhiều liền hỏi: “Tối qua cậu ngủ không ngon à?”

Tiết Tư Đồng không biết nên trả lời sao, Chu Thẩm Dật lười biếng tựa vào người Hà An Hằng, thay cô giải thích: “Mày hiểu gì chứ, Tiết Tư Đồng chắc chắn là học xuyên đêm đấy. Hầy, học bá còn chăm thế này, tụi mình còn lý do gì để không cố gắng đây?”

Hiếm khi nghe được từ “cố gắng” từ miệng Chu Thẩm Dật, Lộc Miêu Miêu ngạc nhiên nhất: “Hôm nay gió thổi chiều nào vậy, mà từ ‘cố gắng’ lại chui ra từ miệng cậu.”

“Tớ cũng chăm chỉ lắm chứ bộ.” Chu Thẩm Dật nói vẻ vô tội.

Trình Yến liếc cậu ta: “Mày chăm chỉ cái gì chứ?”

Cậu ta nghiêm túc nhìn mọi người: “Tao đã nỗ lực lên được bậc Vương Giả rồi đấy, tao đỉnh không?”

Cả nhóm: “……”

Vì lời lẽ nghiêm túc đến nực cười ấy, cả buổi sáng Lộc Miêu Miêu không thèm để ý đến Chu Thẩm Dật. Khi bị hỏi lý do, cô ấy chỉ hừ một tiếng rồi đáp:
“Không nói chuyện với người ngốc, sợ giảm chỉ số thông minh.”

Sau tiết đọc sáng, Tiết Tư Đồng đến văn phòng lấy bài tập. Khi quay ra thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ cầu thang bên cạnh, cô cũng không để ý, vừa định bước đi thì nghe được giọng Hà An Hằng và Trình Yến.

Giọng Trình Yến rất đặc trưng, lười biếng, hơi bất cần, nhưng lần này lại mang chút trầm thấp và nghiêm túc.

Hà An Hằng hỏi: “Mày thích cậu ấy à?”

Trình Yến: “Ai?”

Hà An Hằng: “Tiết Tư Đồng.”

Tiết Tư Đồng lập tức nín thở, lắng nghe đoạn đối thoại bên trong.

“Làm sao có thể.”

“Sao lại không thể?”

“Xác suất còn thấp hơn cả mò kim đáy biển.”

 

Tác giả có lời muốn nói:


Trình thiếu gia à, cậu không biết có một câu gọi là: “Định luật vả mặt” sao.

真香定律 Định luật thật là thơm hiểu một cách ngắn gọn theo kiểu Tiếng Việt thì sẽ là định luật vả mặt. Đây là một thuật ngữ lưu hành trên internet; có nguồn gốc từ nhân vật Vương Cảnh Trạch trong chương trình Biến Hình Kế do đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam sản xuất.