Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết

Chương 20




Trên bàn ăn, không khí khá hòa hợp, anh cũng tìm được cơ hội trò chuyện.

Sau bữa tối, anh chủ động dọn dẹp.Thấy vậy, Tống Nguyệt Ngôn cũng không giành làm.

Người sức khỏe yếu, ăn no thường dễ buồn ngủ.

Khi Tống Nguyệt Ngôn trò chuyện với mẹ Dư, bà bắt đầu ngáp dài.

Dù vẫn còn nhiều điều muốn nói, cô vẫn đưa bà về phòng nghỉ ngơi.

Giờ đây, chỉ còn lại cô và Dư Lâm Châu.

Không muốn có thêm dây dưa, cô tìm chăn gối, dọn lại căn phòng cũ của mình.

Khi trải giường xong, cô quay lại thì thấy anh đứng ở cửa phòng:
“Nguyệt Ngôn, anh muốn nói chuyện với em.”

Cô tỏ vẻ mệt mỏi:

“Em buồn ngủ rồi, có gì để sau hãy nói.”

Nói xong, cô không nhìn phản ứng của anh, khép cửa phòng lại.

Cô không giả vờ, mà thật sự mệt mỏi.

Sau khi dự án kết thúc, tinh thần của Tống Nguyệt Ngôn cuối cùng cũng được thả lỏng, gần đây cô luôn cảm thấy ngủ không đủ giấc.

Dư Lâm Châu đứng trước cửa phòng cô, nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót và khó chịu.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh bị Tống Nguyệt Ngôn đối xử lạnh nhạt như vậy.

Anh giơ tay định gõ cửa, nhưng cuối cùng chỉ để tay hạ xuống, không làm gì.

Tối đó, Dư Lâm Châu ở lại nhà mẹ Dư.

Sáng sớm hôm sau, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

Phòng của Dư Lâm Châu gần cửa nhất, anh vội khoác chiếc áo quân phục, ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông cao ráo, với đôi mắt sâu và tay xách nhiều túi đồ.

Dư Lâm Châu chưa từng gặp người này, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã cảm thấy khó chịu một cách vô lý.

Anh nhìn người đàn ông đó một cách dò xét:

“Anh tìm ai?”

Người đàn ông mỉm cười thân thiện:
“Chào đồng chí, tôi tìm Tống Nguyệt Ngôn.”

Ánh mắt Dư Lâm Châu tối sầm lại:
“Tìm Nguyệt Ngôn? Anh là ai?”

Anh vừa dứt lời, giọng nói của Tống Nguyệt Ngôn vang lên từ phía sau:

“Anh ấy là chồng tôi!”

Câu nói như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến cả người Dư Lâm Châu như đông cứng.

Cơn gió lạnh từ cửa thổi vào, mang đi tất cả hơi ấm trên người anh, khiến anh cảm giác như rơi vào hầm băng.

Anh ngẩn ngơ mất một lúc, mới nhận ra ý nghĩa trong câu nói của cô.

“Chồng? Nguyệt Ngôn, em… kết hôn rồi sao?”

Giọng anh run rẩy, ẩn chứa sự đau đớn.

Tống Nguyệt Ngôn dường như không nghe thấy nỗi đau trong giọng nói của anh. Cô tiến lên, kéo tay người đàn ông kia vào nhà, trách móc:

“Sao lại đứng ngoài lâu thế này? Nhỡ cảm lạnh thì làm sao?”

Cô nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cơn gió lạnh bên ngoài.

Sau đó, cô phủi tuyết trên vai người đàn ông, rồi giới thiệu với Dư Lâm Châu:

“Đây là chồng tôi, Hứa Ngôn Sinh. Chúng tôi đã kết hôn được hai năm rồi.”

Ánh mắt của Dư Lâm Châu như muốn xuyên thấu Hứa Ngôn Sinh.