Bán Tiên Là chỗ nào không quan trọng, điều quan trọng nhất hiện nay là lại có một đám yêu tu hình thù kỳ quái từ trong núi rừng ẩm ẩm chạy ra. Một số trong đó có hình dạng các loài thú, vẫn chưa hóa thành hình người. Một lão già tóc đỏ với ba cái bím tóc cao ngất trời nhìn thấy một đống thi thể nằm trên đất, lập tức nổi rận, vùng tay hết lớn, trúng tiểu, bắt tên tặc mập mạp đó lại cho ta. Thoạt nhìn qua phải có không ít hơn trăm tên yêu tu, Nam trúc có chút đau răng. Đại khái đã hiểu được vì sao Văn Khúc lại bỏ chạy đúng lúc như vậy. Mới đánh xong một đám lại tới một đống, giống như chọc phải tổ ong vỏ vẽ, quỷ mới biết được sau đó còn có bao nhiêu, lỡ như rước tới cao thủ nào đó thì thật phiền phức. Nam Chúc không dũng cảm nữa, sơ sơ kiểm tra đồ vật bên eo thấy đầy đủ hết, lập tức xoay người bỏ chạy, chạy rất nhanh, gã không biết có phải do mình đã giảm cân đi nhiều hay không. Phương hướng bỏ chạy cũng được lựa chọn có chủ ý. đó là phương hướng văn khúc rời đi. Gã lướt đi rất nhanh, nhưng chưa, chạy được bao xa thì đã bị đuổi kịp. Một đám nhục xí tứ cước xả không biết từ nơi nào bay đến, bay theo xung quanh gã, hù dọa gã, gào thét với gã, đùa dẫn gã, và còn quấy rối gã. Không lâu sau, Nam Trúc Liền rơi vào một trận vây công, may mà thực lực của những yếu tư này không tốt lắm, kẻ thì chết, kẻ bị thương, nhất thời không làm gì được gã nhưng gã cũng không thể trốn thoát. Vì vậy bọn chúng bám lấy vây quanh, rõ ràng là đang đợi nhân vật lợi hại hơn tới đây. Nam Trúc bắt một tên yêu tu bị thương, ép hỏi xem đây là nơi nào, không hỏi còn nữa, hỏi xong trong lòng lạnh đi phần nửa. Văn Khúc vậy mà đã mang gã bay qua biển rộng Bao La, đi tới một đại lục khác, bao gã phải làm sao quay trở lại bây giờ. Trên đất liền thì không cần phải nói, còn biển rộng Bao La thì gã căn bản không có cách nào để lèn qua, Thiên Dực lệnh ở trong tay lão thập ngũ. Sau khi đâm một kiếm vào cổ yêu tu, gã lại tiếp tục điên cuồng chạy trốn. Nhục si tư cước xa lập tức đuổi theo ở trên không trung, bay vòng vòng cùng gã, khiến cho gã không thể tìm được chỗ trốn. Chạy tới chạy tới, phía trước đột nhiên rộng mở, xuất hiện một vùng cỏ xanh mượt và một hồ nước trong xanh như gương, có một lão già nhích nhác ngồi trên một cây khô ngã đổ bên hồ. Ông ta đã cởi chiếc giày cháy xém để lộ ngón chân, đang ở đó rửa chân. Vừa nhìn thấy người này. Nam Trúc lập tức hét lớn, Văn Lão, Văn Lão. Đang rửa chân, Văn Khúc quay đầu nhìn lại, thấy gã bị một đám yêu quái truy đuổi, ông ta cười vui vẻ, không sợ hãi chờ đợi ở đó. Sau khi lướt tới rừng tại trước mặt ông ta, Nam Trúc thở hồn hền nói, Văn Lão, ngài làm vậy thật không hay chút nào, ta đã cứu mạng ngài, vậy mà ngài lại bỏ ta lại chạy đi như vậy sao? Văn Khúc lập tức lắc lưu đôi giày rách trong tay. Trước tiên cần phải nói cho rõ ràng là ai cứu ai trước, là ta cứu mạng người trước nhé. Nếu không, người đã bị người ta gióc xương gióc thịt ở cửa linh động rồi. Ta không có nợ người gì cả. Ta cũng là người rất ghét thiếu nợ ân tình. Giữa chúng ta không ai thiếu nợ ai là tốt nhất. Ông ta nhìn đám yêu thù đang ở xung quanh chằm chằm, sách giày lên đeo vào chân, hãy xem người đã rước tới những phiền phức gì. Người từ từ giải quyết đi, ta đi trước đây. Văn lão. Nam chúc vội vàng đưa tay ngăn ông ta lại, có chút bực bội nói, ông làm như vậy có phần hơi quá. Rõ ràng là muốn thừa nước độc thả câu. Văn khúc vảnh dâu chừng mắt, nói sẵn nói bậy, chỉ với mẩu vụn như ngươi, nếu ta dùng sức mạnh cưỡng ép, ngươi sẽ không hề có sức phản kháng, lão phu cần phải thừa nước độc thả câu với ngươi sao? Ngươi và ta không thân chẳng quen, lão phu không vì tài hại mạng, ngươi cũng đừng coi ta như thương, bởi vì ngươi không xứng. Rứt lời. Ông ta đứng lên muốn bay đi. Nam Trúc đau đầu, head to, việc gì cũng có thể thương lựa. Văn khúc lập tức từ bỏ tư thế sắp bay lên, vuốt sâu chầm giọng nói, thực ra không, có gì để bàn, lão phu cũng cảm thấy yêu cầu người nói ra kiếm quyết là không thích hợp, từ trước đến nay những bí mật sư truyền đều không nói cho người ngoài. Thôi thì quên đi, lão phu thực sự không thích thiếu nợ ân tình người khác. Mẹ nó, Nam Trúc trong bụng thầm mắng trười. Mặc dù đây không phải là bí mật sư truyền, đó chỉ là thứ mà lão thập ngũ tình cờ có được. Nhưng có một số quy củ nơi nào đều giống nhau, gã không tiện khư khư cố chấp, nên nói, tiền bối không sợ ta động tay động chân trong kiếm quyết khiến luyện tập xảy ra chuyện sao. Văn khúc, không sao, nếu ta luyện tập mà xảy ra chuyện, người cũng không sống được, không thì người cũng không cần phải bám chặt lấy ta không buông. Nam chúc hết lời phản bác, sau đó nghĩ ra một kế, nói Cho dù ta có nói với tiền bối, tiền bối cũng chưa chắc có thể luyện được nha. Văn khúc, luyện được hay không là chuyện của ta, không cần người quan tâm. Nam chúc, nếu tiền bối mãi không luyện được, rồi lấy đó làm cớ từ chối đưa ta quay lại, ta có thể làm sao bây giờ? Văn khúc, người chỉ cần giao kiếm quyết cho ta là được, có thể luyện thành công hay không liên quan cái giám gì đến người. Nam chúc, ta giao kiếm quyết cho tiền bối, tiền bối có thể xác định nó là thật sao? Ngài tất nhiên sẽ giữ ta lại bắt ta tu luyện từng chiêu từng chiêu để xác định. Nếu Ngài mãi vẫn không luyện được sẽ cảm thấy có vấn đề, vậy đến khi nào ta mới có thể quay trở lại. Văn khúc trợt nhướng mày, mơ hồ đoán được ý nghĩ của tên mập này, ông ta nói rõ ra, đừng có vòng vo với ta nữa, có âm mưu gì thì cứ việc nói thẳng ra đi. Nam Chúc nghiêm trang nói, không phải âm mưu gì cả, chỉ là phải đối mặt với hiện thực. Tiền bối, ta đề nghị một biện pháp. Ngài nhìn xem có được hay không? Ta sẽ không giao một lúc toàn bộ kiếm quyết cho Ngài. Ngài luyện xong một chiêu ta sẽ giao chiêu tiếp theo cho Ngài. Chúng ta đưa ra một thời hạn, trong thời hạn đó nếu Ngài không luyện thành, vậy thì kiếm quyết sẽ dừng lại ở đó, không thể kéo dài mãi không rứt. Tiền bối thấy thế nào? Văn khúc à một tiếng, vậy ngươi cảm thấy thời hạn bao lâu là thích hợp? Nam chúc rơ lên 5 ngón tay, 5 ngày một chiêu, không thể kéo dài hơn. Nếu không ta thả rằng. 3 ngày. Văn khúc đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời gã, đừng có dài dòng, chỉ cần 3 ngày thôi. 3 ngày đưa cho ta kiếm quyết 1 chiêu, nếu không luyện được, ta cũng không cần nữa, ta sẽ đưa người quay lại tìm đồng bản. Điều kiện tiên quyết là, kiếm quyết phải là thật, trên đường đi cũng không được rở chò kéo dài, nếu không ta đảm bảo người phải hối hận. Nam chúc sừng sốt, trong 5 ngày luyện được 1 chiêu kiếm quyết, gã đã cảm thấy quá cưỡng ép. Vẫn còn chỗ để ông ta có kè mặc cả, giới hạn của Gã là 10 ngày. Ý nghĩ của Gã rất đơn giản, làm gì có kiếm quyết nào có thể dễ dàng luyện thành như vậy. Gã cho rằng nhiều nhất cũng chỉ tiết lộ một chiêu, dùng một chiêu kiếm quyết để đạt được mục đích cũng không phải là mất. Mát gì so với toàn bộ kiếm kiếm nằm trong tay linh lung quan bọn Gã? Ai ngờ người ta trực tiếp giảm xuống 3 ngày, điều này khiến cho Gã không biết làm sao. Gã đột nhiên cảm giác có chút không ổn. cảm thấy dường như mình đã tự đào hố cho mình. Trong mắt Gã xoay chuyển, Sui đi nghĩ lại, Gã cảm thấy cứ 3 ngày 1 chiêu như vậy, không ai có thể luyện thành toàn bộ kiếm quyết, nhiều nhất chỉ là tiết lộ thêm 1-2 chiêu nữa mà thôi. Sau khi có ý nghĩ này, Gã liền rức khoát nói, được, 3 ngày thì 3 ngày, chỉ cần tiền bối giữ lời, kiếm quyết tuyệt đối sẽ không sai, nếu không, tiền bối cứ tùy ý xử lý. Ai? Lão Phu thực sự không thích thiếu nợ ân tình người khác. Bây giờ người lấy kiếm quyết ra tặng, mà thôi, coi như là hoàn trả ân tình cho người đi. Văn khúc ngửa mặt lên trời cất tiếng thở dài, nói xong liền làm, tay áo trợt vung lên, cuốn theo nam chúc bay đi. Một vài con nhục xí tứ cước xà đang lượng vòng trên không trung bị tông rơi xuống đất. Bóng người loé lên, biến mất ở phía cuối hồ nước. Trên đỉnh hai cây thạch trụ khổng lồ ở lối ra tiên phủ, có người chặt cây cối vận chuyển đến, bắt đầu xây dựng công trình ở đó. Khi Kha Mật gặp lại Lê Hoa thì đó là ở trong một căn nhà gỗ bên bờ biển. Không giống lúc trước, Lão Ta muốn gặp lúc nào cũng được, bây giờ muốn gặp trước tiên phải tìm người để thông báo, sau khi Lê Hoa đồng ý, Lão Ta mới có thể đến bái kiến. Không còn cách nào khác, thân phận của Lê Hoa đột nhiên thay đổi nghiêng trời lở đất, Văn Côn đã công khai tuyên bố, Lê Hoa đã trở thành tân phu nhân của Y, chính thức được xưng là Lê Hoa Nương Nương. Kha Mật thật sự không có sơ sớt. 01:25:01 nhanh chóng thể hiện sự tôn kính, trực tiếp quỷ xuống bái kiến. Nhìn thấy lão ta như vậy, Lê Hoa cũng không biết trong lòng buồn bực hay là sao. Trước đây bà ta rất khó chịu với bộ dạng như vậy của Kha Mật, nhưng bây giờ xem ra mình còn tệ hơn cả người ta. Biết lão ta có chuyện muốn nói riêng với mình, sau khi lão ta hành lễ xong, Lê Hoa đuổi gã thị nữ mà vân côn mới bố trí cho mình ra ngoài. Không còn người khác, Kha Mật nhanh chóng tiến lại gần, nhỏ rộng hỏi, chuyện gì vậy? Tại sao đang yên đang đành lại trở thành phu nhân của Thượng Tiên vậy chứ? Vẻ mặt lão ta đầy kinh ngạc.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.