Bán Tiên Ô ô ngay ra được ý định bất thiện của nàng ta, vội khuyên, nương nương, bọn hắn đã giết A bồng đại nhân A. Chí mỹ nương nương nghe vậy tức thì giận dữ, ý của người là ta không bằng A bồng sao. Bạch y nữ tử ở bên cạnh cũng quờ trách, càn rỡ, tiểu tri, hôm nay người bị gì vậy? Đã nhận lợi ích gì từ bọn hắn phải không? Rõ ràng là à ta đã cảm thấy ngôn hành cử chỉ của tiểu tri khác với thường ngày. Không, không, nương nương hiểu lầm rồi. Ô ô cuống quyết giải thích, Nương Nương, ta chỉ là nghe được cuộc nói chuyện của bọn hắn, bọn hắn dường như có cách nào đó để rời khỏi thế giới này. Nương Nương không ngại nói chuyện với bọn hắn trước thử xem. Nếu thực sự không được thì động thủ cũng không muộn. Huống chi, ta còn nghe được một tin tức, ở trong bọn hắn có một tăng nhân có, thể trực diện giao đấu với thượng tiên một lần, mà thượng tiên lại không thể chiếm được thượng phòng. Những lời này vừa là đe dọa vừa là xúi rục. nào ngờ chi mỹ nương nương không để mình bị đẩy vòng vòng, vậy thì sao? Nếu bọn hắn thực sự là đối thủ của Vân Côn, sao có thể đến tìm ta để đàm phán? Trực tiếp giải quyết Vân Côn chẳng phải sẽ thoải mái rồi sao? Bây giờ Vân Côn cố thủ lối ra, bọn hắn rõ ràng là không có cách nào để đi ra ngoài, muốn kéo ta cùng xuống nước. Nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm và ô ô, ý của người là, bọn hắn tiên lễ hậu bình. Nếu như ta đồng ý đàm phán thì thôi, nếu không đồng ý, bọn hắn sẽ trực tiếp đánh lên đây đối phó ta hay sao. Ô ô không biết trong đầu nữ nhân đang suy nghĩ cái gì, cẩn thận hù dọa một câu, có lẽ có khả năng đó. Chí mỹ nương nương ánh mắt lấp lóe lẩm bẩm, vân cô nói không sai, căn bản không thể tin người bên ngoài. Bản cung coi như đã được lĩnh giáo, hợp tác với bọn họ chính là đi tìm chết. Ô ô nghẹn họng, nghĩ thầm. Kha mật không thể đại diện cho tất cả mọi người, người không thể chỉ dựa vào một mình kha mật để áp đặt cho những người khác nha. Gã đang định biện giải, chật nghe Chí Mỹ cất lời lầm bẩm, nếu ta giả vờ hợp tác với bọn hán, rồi âm thầm hợp mưu với Vân Côn, còn ai có thể nói ta phản bội Vân Côn chứ? Nói đến đây, nàng ta mỉm cưới đắc chí. Ô ô dượng tóc gáy khi nghe nói như vậy, Gã không hiểu đầu áo của nữ nhân này suy nghĩ theo kiểu gì. Mặc dù cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể giải thích. Thứ nhất là bởi chuyện tốt do khà mật làm ra đã khiến cho nàng ta mất lòng tin vào người bên ngoài, khuyên nàng ta tin người ngoài thêm một lần nữa, nàng ta có thể mạo hiểm tin tưởng được không? Thứ hai là về thế cục, nhìn qua, phía bên vân côn đã mạnh mẽ chiếm được thượng phong, điều này dễ dàng làm cho người ta hướng về kẻ mạnh. Tất cả đều là chuyện tốt do khà mật gây ra. nghĩ đến chuyện khà mật hại xô vũ, ô ô tức thì âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Gã vốn định thuyết phục Chí Mỹ Nương Nương nên cân nhắc lâu dài, bởi vì vân côn đã thay đổi nhiều đời phu nhân như vậy rồi. Khi ý nghĩ này vẫn còn đang xoay chuyển trong đầu thì một cơ hội đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Gã. Đúng vào lúc này, Chí Mỹ Nương Nương với nụ cười khoái chí khi nghĩ tới điều gì bất chờt xoay lưng về phía Gã. Gã thuận thế tránh sang một bên, ánh mắt nhanh chóng quan sát tên thị nữ kia. khi thân thể Chí Mỹ che chắn trước mặt. Gã thuận tay rút cây châm cài tóc xanh ngọc ra khỏi tay áo, thừa dịp Chí Mỹ chầm tư suy nghĩ thì đâm tới. Lúc này có thể nói là Gã nhất tâm mấy dụng, vừa suy nghĩ nên nói như thế nào để thuyết phục Chí Mỹ vừa xuất thủ không chút do dự, quả thực có thể nói là gặp thời mà làm, không chút do dự. Sau khi ra tay Gã cũng rất khẩn trương, lo lắng không biết chất, độc ma Dữu Khánh nói tới có hiệu quả hay không? May mà hiện tại Gã không sợ chết. nên mới dám làm điều này. Thân thể bị tập kích, Chí Mỹ nương nương chật nhận ra có điều không ổn, đang định phản ứng, nhưng còn chưa kịp quay đầu lại thì thân thể đã cứng hắc tại chỗ. Ô ô tình tường nhận ra, lập tức thuận thế giả vờ đưa tay ra đỡ nàng ta lại, kinh ngạc hỏi, nương nương, ngài làm sao vậy? Hà! À thì nữ kia nhìn thấy Chí Mỹ quả thực có biểu hiện nghiêng người sắp ngã, kinh hãi vụi vàng chạy tới nâng đỡ. Ả ta vừa mới dang hai tay ôm lấy chí mỹ thì Ô Ô đã nhận cơ hội thay đổi tư thế liền đột nhiên tung quyền đấm vào gáy ả ta. Bục, Cú đánh mạnh đến mức khiến tròng mắt ả ta gần như lồi cả ra ngoài, trong mắt và mũi đều có máu chảy ra. Có thể nói, đây là điển hình cho việc đến chết vẫn không biết mình chết như thế nào. Không để cho hai người ngã xuống, Ô Ô nhanh chóng ôm cả hai vào trong lòng, rồi keo đến một góc phòng có thể tránh được tầm mắt mọi người. sau đó lại rất nhanh đi ra khép cửa và khóa lại. Gã nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài một lúc, sau đó nhanh chóng quay lại, nửa ngồi nửa quì tại trước mặt Chí Mỹ, ngón tay gõ thình thịch lên đầu Chí Mỹ theo một tiết tấu nào đó. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Gã mới thử rút cây châm gài tóc ra khỏi thắt lưng Chí Mỹ và cũng thuận tay điểm huyệt để cầm máu. Chí Mỹ lặng im nằm bất động trên mặt đất, Gã lau sạch máu trên cây châm cài, vuốt vay cây châm cài tóc, lầm bầm nói. chất độc này quả nhiên bất phàm. Khó trách dược đầu không dám để cho nó dễ dàng chuyển ra ngoài. Tiếp đó gã đặt cây châm nằm trên mặt đất, rồi khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt đả tọa. Không bao lâu sau, một luồng bạch quang hiện lên trên đình đầu tiểu chi, lượn vòng một chút như để xác định xem có thoải mái hay không rồi chui vào trong đầu chí mỹ, biến mất trong đó. Ô ô quả thực là kẻ gan lớn, vào thời điểm này lại dám một mình làm chuyện như vậy tại nơi như thế này. Sau khi ánh sáng biến mất được một lúc, Chí Mỹ đột nhiên mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, nhìn hai bàn tay mình, rồi lại nhắm mắt và nắm chặt bàn tay như để cảm nhận sức mạnh, khi mở mắt ra, gã lẩm bẩm cảm khái, đây là cảm giác của cảnh giới bán tiên sao. Dường như đó là một cảm giác tuyệt diệu, sau khi thở nhẹ một hơi, gã nhanh chóng ổn định lại tinh thần. Việc đầu tiên là không quên nhặt cây châm trên mặt đất lên, cẩn thận dấu nó vào trong người. sau đó là lưu loát bể gãy cổ tiểu chi. Sau khi giấu kỹ hai thi thể ở trong phòng, Ô Ô với thân thể chí mỹ bước ra ngoài, đóng cửa lại. Vừa ra khỏi tẩm cung liền có thị nữ khác đến nghen đón. Nương nương. Thị nữ vừa cất tiếng trao khách khí vừa có chút nghi hoặc liếc nhìn về phía cánh cửa phòng đóng kín, rõ ràng là đang thắc mắc vì sao hai người khác không có đi ra. Ô Ô tự nhiên phải che giấu, bản cung sai họ ở lại làm việc trong phòng. Trước khi họ tự ra ngoài, nếu không có sự dặn dò của bản cung, không cho phép bất cứ ai tự tiện sông vào quấy giày. Vâng! Gã thị nữ đáp lời, thấy nàng ta xảy bước rời đi, vội vàng đuổi theo hỏi, nương nương định đi đâu vậy?
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.