Bán Tiên Tuy nhiên, tại trong mắt lão ta, mối nguy hiểm lửa xém lông mày này cũng là một cơ hội, phản ứng của ba thế lực lớn nhằm vào lão ta, ở một mức độ nào đó mà nói đó cũng là một loại bằng chứng. Đây chắc chắn là chuyện mạo hiểm, nhưng vẫn là câu nói kia, lão ta đã không còn có lựa chọn nào khác. Lão ta chậm rãi di chuyển, thoát ra khỏi tầm mắt mọi người, ẩn thân tại phía sau gốc cây đại thụ… Rồi một bóng người đột nhiên từ trên thân một cây cao trên núi phóng ra, lao thẳng về phía đang bện chiếu. Lão đầu trọc đang chăm chỉ làm việc đột nhiên quay đầu lại, nhìn chăm chú. Ô Ô đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm. Ánh mắt của rất nhiều người đều đột nhiên quay nhìn chăm chú vào bóng người đó. Thân hình Văn Khúc đột nhiên hóa thành hư ảnh phóng tới ngăn chặn lại, và không cho bóng người kia có bất kỳ cơ hội nói lời nào, bởi vì vốn là muốn diệt khẩu, cho nên có thể nói đã tung ra một đòn toàn lực trong không trung, dốc sức đánh ra một chưởng! Ầm! Theo tiếng nổ vang chấn động, quần áo trên thần bóng người bất ngờ lao đến đó nổ tung ra, phân thân toái cốt, không biết trên người cất giấu thứ gì, có ánh lửa cùng bùng lên b*n r* bốn phía. Một đòn toàn lực của Văn Khúc rất đáng sợ, cho dù là ra tay khi ở trong không trung, sức mạnh bùng nổ cũng lan tràn dữ dội ra mọi hướng, uy áp đảo qua mặt đất, khiến núi rừng rung chuyển, cỏ vụn và bụi bặm bay tứ tung. Rất nhiều người trên mặt đất thậm chí không thể đứng vững được trong màn bụi bặm cuốn tung lên, nhiều đống lửa bị dập tắt. Lão đầu trọc nhìn đống cỏ khô ở bên cạnh mà mình vất vả thu thập về đây bị thổi bay đi, nghẹn ngào không nói nên lời. Y quay đầu lại nhìn Văn Khúc trên không trung, bất kể người lao tới là ai, không thèm quan tâm mà lập tức đánh cho thi cốt vô tồn, hành vi này khiến cho y cảm thấy kinh ngạc. Đám người Mông Phá biết chuyện đều âm thầm líu lưỡi, phát hiện thấy sức mạnh công kích của cảnh giới Bán Tiên quả nhiên bất phàm, với tu vi của ma đầu Kha Mật đó mà cũng không thể chặn được chiêu nào, ngay lập tức đã bị đánh cho phân thân toái cốt, thực sự là tội gì phải thế. Văn Khúc ở trên không trung vừa khua tay áo quét qua, sắc mặt chợt thay đổi, xòe tay nhìn mấy điểm vụn quét vào trong lòng bàn tay vẫn còn đang bốc cháy, sau khi nhìn thấy rõ đó là cái gì, sắc mặt ông ta đột nhiên đại biến, không phải vì cảm thấy đau rát vì bị lửa đốt, mà bởi vì thứ đang bốc cháy không phải bình thường, đó lại là mấy thứ gì đó tương tự ruồi trùng. Ông ta chợt quay đầu lại nhìn về phía mặt đầy tràn ngập bụi mù. Ở trong bụi mù, Ô Ô cũng bất chợt nhận ra điều gì đó dị thường, gã đột nhiên quay đầu nhìn sang một bên, cảm thấy trong khói bụi nổ tung mù mịt có bóng người đang thừa dịp đó để lướt đi. Bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, gã giận dữ tung ra một chưởng, không đánh giết được ai khác, một đám người của gã bị đánh tơi tả, máu thịt tung tóe, chết thảm ngay tại chỗ. Trong làn khói bụi bị cương khí bỗng nhiên đẩy ra, một bóng người lóe lên đến gần, trực tiếp trốn sau người lão đầu trọc, tựa như đang bắt ép lão đầu trọc làm con tin. Lão đầu trọc thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại rất phối hợp, bộ dạng yếu ớt và khẩn trương, thốt lên: “Đừng giết ta…” Cùng lúc đó, người đến cũng khẩn cấp hét to, “Vân Côn thượng tiên, ngươi đã bị lộ rồi. Bọn họ đang giở trò với ngươi. Bọn họ đã biết được thân phận của ngươi, bọn họ đang có dự mưu nhằm vào ngươi. Tiểu nhân từ chỗ Chí Mỹ nương nương Cự Linh cung đến đây…” Một loạt lời nói lia lịa nói ra, giọng điệu vừa gấp gáp vừa hoảng loạn, khiến lão đầu trọc ngây ngẩn cả người. Bộ dạng yếu ớt và khẩn trương của y dần dần biến mất, thân thể co rúm từ từ đứng thẳng lên, chậm rãi quan sát xung quanh, trong mắt vẫn còn có chút kinh nghi bất định, đám gia hỏa này không phải đang đóng kịch với ta chứ? Ô Ô đã nhấc chưởng lên, đối mặt với lão Khâu trốn sau lưng Vân Côn, vừa kinh hãi vừa tức giận, nhưng không dám tiếp tục xuất thủ nữa, có Vân Côn ngăn cản ở phía trước, nếu tiếp tục ra tay chính là đánh vào Vân Côn, sẽ ép Vân Côn phải xuất thủ. Văn Khúc lơ lửng trong không trung nhìn chằm chằm vào Kha Mật, sau khi làm ra hành động được ăn cả ngã về không đó, lúc này lão ta đang khẩn trương và sợ hãi. Thần sắc Văn Khúc có chút phức tạp, ông ta vốn tưởng rằng có mình đích thân tọa trấn ở đây để ngăn tên ma đầu này thì sẽ không xảy ra vấn đề gì, nào ngờ lại bị tên ma đầu này lợi dụng tâm lý nhất định phải một đòn tất sát của ông ta gây ra sự hỗn loạn để chui chỗ trống. Nói tới, biện pháp này nghe có vẻ đơn giản và cũ rích, nhưng lại rất hiệu quả, lão ta quả thực đã nắm bắt chuẩn xác nhịp điệu của bên này. Tâm cơ và can đảm như vậy để tìm kiếm được cơ hội sống sót trong tình trạng hỗn loạn đó khiến cho ông ta không thể không bội phục. Thảo nào lão ta có thể hai lần trốn thoát khỏi tay của Đinh Giáp Thanh. Hiện tại, ông ta cũng không dám xuất thủ thiếu suy nghĩ, Kha Mật đã lợi dụng Vân Côn làm tấm mộc. Dù đang căng thẳng nhìn xung quanh, lão Khâu vẫn không ngừng lia lịa cố gắng giải thích, tuy rằng gan lớn, nhưng lúc này lão ta cũng vô cùng sợ hãi. Lão ta không biết rõ tình huống về Văn Khúc, nên khi vừa bị tấn công lão ta rất hoảng sợ, uy lực đó vượt xa dự đoán của lão về tình hình hiện trường, nhưng lão vẫn cắn răng quyết đoán tiếp tục kế hoạch của mình. Điều khiến cho lão ta sợ hãi hơn nữa chính là Vân Côn thượng tiên chậm chạp không có phản ứng. Hiện tại lão ta mong đợi vào tình hình xung quanh, và đó cũng là sự đánh cược của lão, các ngươi nhanh chạy đi a, ta đã nói rõ ra rồi, tại sao các ngươi còn không nhanh chạy trốn đi? Kết quả đúng như lão ta mong muốn. Văn Khúc ở trên không trung làm động tác ra hiệu cho Mông Phá, là dấu hiệu báo cho y rời đi, ông ta đã đồng ý với Địa Mẫu, sẽ quan tâm chiếu cố nhóm người Mông Phá. Đã có sắp xếp trước, Mông Phá giơ tay ra hiệu, sau đó chính y lướt đi bỏ chạy trước. Nhân mã dưới trướng y khẩn cấp phân tán chạy sâu vào trong núi rừng. Phía bên Cừu Hạp và Hướng Lan Huyên cũng không còn gì để nói, mọi việc đã bị vạch trần, lúc này không chạy còn đợi khi nào. Sô Vũ cũng ra lệnh rút lui, và không ngừng quay đầu lại nhìn về phía hiện trường đang giằng co, lo lắng cho Ô Ô. Trong không trung, Văn Khúc lên tiếng hỗ trợ: “Ô Ô, các ngươi rời đi trước đi. Giao hiện trường lại cho chúng ta.” Ô Ô quay đầu lại nhìn ông ta một cái, gã biết vị này không phải là đối thủ của Vân Côn, hành động này là để ổn định Vân Côn giúp bọn họ, tạo cơ hội cho bọn họ tranh thủ chạy trốn. Vào lúc này, gã chỉ có thể bày tỏ lòng biết ơn mà không nói lời nào, chậm rãi lui lại sau mấy bước, rồi cấp tốc lướt đi. Đám ô hợp tại hiện trường nhìn thấy người của ba thế lực lớn đều đã bỏ chạy, không cần phải nhắc nhở, tất cả đều lập tức giải tán. Lão Khâu đã im miệng, thở phào nhẹ nhõm, nhìn đám người phân tán bỏ chạy xung quanh, biết mình đã thành công, hiện tại không cần lão ta phải tiếp tục giải thích với Vân Côn cái gì, chỉ là lão ta vẫn có chút không hiểu, vì sao Vân Côn chậm chạp không ra tay. Hơi vươn đầu từ phía sau Vân Côn nhìn tới trước, lão ta phát hiện thấy lúc này Vân Côn không còn để ý đến cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm một người trong không trung, đối mặt với Văn Khúc. Vân Côn âm thầm có chút khẩn trương.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.