Bán Tiên Đi đến trước mặt Minh tăng, Thanh Nha ở một bên đột nhiên chỉ vào Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nói: “Hai các ngươi, đang nói các ngươi đó, rảnh rỗi xem náo nhiệt gì chứ? Ai bảo hai các ngươi đến đây?” Sở dĩ chỉ triệu tập mấy nhân vật chủ chốt để mật đàm chính là để tránh nhiều người mắt tạp tiết lộ bí mật. Y thậm chí còn không muốn gọi Dữu Khánh tới nghe, nhưng việc này quan trọng, lại không biết tên cẩu Thám Hoa này đang giày vò chuyện gì, đầu óc tên ngốc Long Hành Vân lại vào nước, cố chấp không thể thuyết phục. Cuối cùng không thể không triệu tập mọi người cùng tới trao đổi. Đương nhiên, không nể mặt Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết kỳ thực là không cho Dữu Khánh thể diện. Dữu Khánh cau mày nói: “Ba chúng ta cùng tiến cùng lui, ý của ngươi nói là tất cả ba chúng ta đều phải ra ngoài?” Thanh Nha vui vẻ, phì một tiếng cười khẩy, “Trước tiên ta phải nói cho rõ ràng, điều ta sắp nói lúc này cực kỳ quan trọng, nếu ngươi thực sự không muốn nghe, thứ cho ta không tiễn xa được.” Y răng rắc bóp vỡ một củ đậu phộng ném hạt vào trong miệng. Ỷ vào việc mình có thông tin quan trọng, y thực sự lên mặt. “Nếu người ta đã nhất quyết muốn làm mất mặt chúng ta, vậy chúng ta đi thôi. Chẳng phải chỉ là cưỡng ép bắt người nhà của người khác làm con tin thôi sao.” Dữu Khánh nói một câu khinh thường, rồi lập tức xoay người vẫy tay gọi hai vị sư huynh rời đi, “Đi thôi! Chúng ta tự đi hỏi thăm người đó. Không thiếu cách để hắn nói ra. Sau đó thuận tiện nhắc nhở cho vị đó biết, người nhà của hắn đã bị người ta g**t ch*t từ lâu rồi.” Nam Trúc cười cười, giơ một tay khoác vai Mục Ngạo Thiết, cùng nhau xoay người rời đi. Những người khác không biết Dữu Khánh lải nhải cái quỷ gì, nhưng mặt Thanh Nha lại xám ngắt, nuốt chửng đậu phộng còn chưa nhai nát xuống bụng, mở miệng mắng: “Cẩu Thám Hoa, ngươi theo dõi ta?” Y không tin đối phương có thể đoán ra được. Dữu Khánh quay đầu lại nói với Minh tăng một câu, “Đại sư, người đã nhìn thấy rồi đó, không phải ta không muốn chiếu cố cho hắn, mà là chính hắn không chịu yên tĩnh muốn gây rắc rối. Như vậy chúng ta không có cách nào làm được.” “Được rồi, tới cũng đã tới rồi, mọi người trước tiên bỏ qua hiềm khích, lắng nghe những điều Thanh Nha nói đi.” Minh tăng mỉm cười lên tiếng giảng hòa. Được rồi, Dữu Khánh cũng lập tức thuận sườn núi xuống lừa, xoay người lại nói với hai vị sư huynh, “Nếu đại sư đã mở lời, chúng ta sao dám làm trái.” Hắn chỉ cố ý hù dọa Thanh Nha mà thôi, sao có thể thật sự tốn thời gian mất công mất sức đi tìm Hoắc Lãng trong đêm tối để ép hỏi tình huống. “Ừ.” Nam Trúc liên tục gật đầu phối hợp, cuối cùng gã và Mục Ngạo Thiết công khai đứng ở bên cạnh Minh tăng. Thanh Nha mặt mày âm trầm, không còn lý do gì để đuổi người đi nữa, thấp giọng kể lại tình huống mà Hoắc Lãng đưa tới, y chỉ nói thông tin này do người cung cấp tin của mình đưa đến, không có nói rõ ra là Hoắc Lãng. Sự việc quả thực rất quan trọng, sắc mặt mọi người đều trở nên trầm trọng, việc nhân vật Cổ ma Kha Mật tái xuất hiện ngược lại trở thành thứ yếu, bị bọn họ bỏ qua, hành tung của bọn hắn đã bị theo dõi, một khi thế cục bế tắc bị phá vỡ, Vân Côn xử lý xong phía bên ba thế lực lớn, sợ là sẽ lập tức đánh về phía bên này. Vẻ mặt khó coi nhất chính là Dữu Khánh, hắn không quan tâm gì nữa, trực tiếp xoay người lướt đi, trở về chỗ của mình, trước ánh mắt ngạc nhiên của đám người An Di và Tô Thu Tử, hắn bay lên trên cây, gọi Tam Túc ô Tiểu Thanh lên ngọn cây đại thụ cổ xưa. Khi đã tránh khỏi tai mắt người khác, hắn nhanh chóng nói cho Tiểu Thanh biết những thông tin quan trọng, rồi dặn Tiểu Thanh khẩn cấp quay trở lại nơi lúc trước bọn hắn tách khỏi Hướng Lan Huyên, tìm kiếm dấu hiệu chỉ đường mà Hướng Lan Huyên lưu lại để tìm Hướng Lan Huyên, thông báo cho nàng biết tình hình, nói Hướng Lan Huyên nhanh chóng ứng phó hoặc bỏ chạy. Việc này rất cấp bách nên hắn yêu cầu Tiểu Thanh phải nhanh chóng, vì thế hắn cử Đầu To cùng đi theo phối hợp, một khi có biến cố, một trong hai có thể tranh thủ trở về báo cáo. Sau khi làm xong việc này, vẫn chưa yên tâm, hắn lại vội vã quay trở lại bên cạnh Minh tăng, nói mấy người Thanh Nha và Long Hành Vân tạm tránh một chút. Mấy người đó đương nhiên không muốn, may mà Minh tăng rất phối hợp với Dữu Khánh, đích thân mở miệng nó bọn họ rời đi. Sau đó Dữu Khánh mới thổ lộ ý định của mình, hi vọng Minh tăng có thể cùng đi với hắn đến chỗ ba thế lực lớn để cứu người! Hắn nghi ngờ phía bên ba thế lực lớn đã xảy ra chuyện, phái Tiểu Thanh và Đầu To đi liên lạc với Hướng Lan Huyên vào lúc này có thể đã muộn, dù sao đã trải qua một khoảng thời gian, trước khi sai Lê Hoa tới đây thì Kha Mật phải hành động rồi. Đám người Lê Hoa mất một khoảng thời gian để lần mò đến đây, sau một phen giày vò tin tức mới đến chỗ bọn hắn. Khoảng thời gian đó khá lâu. Hiện tại hắn chỉ hi vọng hai điều, một là Kha Mật không dễ dàng đắc thủ, hai là bởi vì quá nhiều người, cho dù Vân Côn ra tay cũng không tránh được có cá lọt lưới. Và tất nhiên, hắn hi vọng con cá lọt lưới đó là Hướng Lan Huyên. Cho dù biết mình đến đó có thể cũng không có tác dụng gì, nhưng hắn vẫn nuôi hi vọng, lỡ như Hướng Lan Huyên rơi vào tuyệt cảnh, cần được trợ giúp thì sao? Ngoài ra, điều khiến hắn lo lắng nhất là không biết Tiểu Thanh và Đầu To có thể thuận lợi tìm được dấu hiệu chỉ đường hay không. Tìm kiếm đi theo dấu hiệu chỉ đường có thể khá chậm, mà hắn thì hoàn toàn có thể tìm ra vị trí cụ thể của đám người Hướng Lan Huyên trước, sau đó trực tiếp bay đến, có lẽ có thể tranh thủ được chút thời gian. Lí do hắn dùng để thuyết phục Minh tăng là Hướng Lan Huyên đã đoán được Minh tăng mới là người chân chính nắm giữ pháp môn ra vào tiên phủ, một khi Hướng Lan Huyên rơi vào trong tay Vân Côn, hậu quả e rằng không thể tưởng tượng nổi. Không biết có phải bởi vì lí do này hay không mà Minh tăng nhanh chóng đồng ý đi cùng hắn. Dữu Khánh nói ông ta chờ một chút, hắn quay lại gặp A Lang đại cô thực hiện một số sắp xếp. Hắn vốn định mang A Lang đại cô đi cùng, nhiều cao thủ hơn, nhiều thêm một phần an toàn, tuy nhiên hắn không thể đem toàn bộ đám người nơi này bay theo, còn lưu lại những người này, bên cạnh có Lê Hoa nhìn chằm chằm, nếu như Lê Hoa phát hiện Minh tăng đã rời đi, không thể biết được bà ta có động thủ hay không? Có mặt A Lang đại cô, một khi Lê Hoa động thủ, ít nhất A Lang đại cô có thể che chắn cho đám người Nam Trúc rút lui. Dữu Khánh vừa mới dặn dò xong liền bị Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết kéo sang một bên. Nam Trúc gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão Thập Ngũ, ngươi điên rồi sao? Không ai mời bọn họ tới, là chính bọn họ tự chạy vào đây tìm chết. Thời điểm này ngươi lại xông tới mạo hiểm vì bọn họ, có đáng không, có hiểu không?” Biết hai vị sư huynh sẽ không để mặc cho hắn đi mạo hiểm, Dữu Khánh dứt khoát nói rõ, “Ta không quan tâm tới người khác, người ta muốn bảo vệ chính là Hướng Lan Huyên!” Nam Trúc trợn mắt hỏi: “Vì sao? Vì lí do mà ngươi nói với Minh tăng sao? Sợ cái rắm! Khi Vân Côn trở mặt, chúng ta không thể ở lại bên trong này nữa, phải nhanh chóng nói Minh tăng mở tiên phủ ra, chúng ta chạy trước! Chỉ cần chúng ta đã ra ngoài, Hướng Lan Huyên có tiết lộ bí mật thì làm được gì?” Dữu Khánh nhìn gã chằm chằm, nhấn mạnh từng chữ: “Chuyện Minh tăng có thể mở cổng tiên phủ là Hướng Lan Huyên nói cho ta biết, cũng chính nàng thúc đẩy để Minh tăng đi theo bên chúng ta, nàng cũng đã biết thân phận của Vân Côn, chính nàng cố ý giữ Vân Côn lại bên người và dẫn dắt hắn rời xa chúng ta, mục đích để chúng ta làm xong việc thì có thể thuận lợi thoát ra ngoài. Ta có thể không quan tâm tới người khác, nhưng ta không thể bỏ mặc sự sống chết của nàng!” Hắn đưa tay gạt gã ra, “Tránh ra, đừng để chậm trễ thời gian!” Dứt lời liền phi thân rời đi, nhảy đến chỗ Minh tăng, sau đó hai người nhanh chóng phóng vút lên trời, bay đi. Hai vị sư huynh nhảy l*n đ*nh ngọn cây đại thụ cao vút ngóng nhìn theo, Nam Trúc tức giận đến mức vò nát một đống lá vụn xung quanh, “Thái sư thúc và sư phụ vì A Tiết Chương, bây giờ lão Thập Ngũ lại muốn… Đám ngốc Linh Lung quan này thực sự khiến ta tức chết!”
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.