Bán Tiên Lê Hoa: “Thám Hoa lang không ngu ngốc, đã biết được thân phận của Vân Côn, vì lo lắng và sợ hãi mà rời xa Vân Côn, nên tách khỏi bên này, đó không phải là chuyện rất bình thường sao?” Lão Khâu khẽ lắc đầu, trầm ngâm nói ra: “Mấy kẻ cầm đầu ba thế lực lớn đó cũng biết thân phận của Vân Côn, vì sao còn dám giữa hắn lại bên cạnh? Nhất là Hướng Lan Huyên, cô ta còn giữ hắn lại dưới mí mắt của mình để sai làm việc vặt, ngay cả mấy tên đầu lĩnh khác cũng cảm thấy việc này không bình thường, còn chất vấn Hướng Lan Huyên rốt cuộc có ý gì. Theo bọn họ nói, Hướng Lan Huyên hẳn là biết được thân phận của Vân Côn từ chỗ Thám Hoa lang, mà Thám Hoa lang thì dẫn một nhóm người rời đi, còn Hướng Lan Huyên lại đích thân giữ Vân Côn lại trước mặt, việc này bình thường sao?” Lê Hoa ngẫm ra được điều gì đó, “Ngươi nghi ngờ trong việc này có giấu điều gì đó?” Lão Khâu gật đầu, “Đúng vậy, ở đây Hướng Lan Huyên bị các tên đầu lĩnh khác nhìn chằm chằm, kỳ thực cô ta cũng bị Vân Côn nhìn chăm chú, hẳn là không làm ra được chuyện gì, nhưng nhóm Thám Hoa lang lại rời khỏi tầm mắt mọi người, hắn có làm ra chuyện gì hay không mới là mấu chốt vấn đề? Nếu có thể tìm ra tiên phủ này, còn có cách để mở ra, tên Thám Hoa lang đó quả thực không đơn giản, không thể không đề phòng.” Nói có lý, sau đó thì sao? Lê Hoa nhìn lão ta, không biết có ý gì. Lão Khâu lập tức bộc lộ ý định của mình, “Nếu ngươi không muốn ở đây phối hợp hành động với ta, thì cũng đừng nhàn rỗi. Chúng ta không thể chỉ nghe tất cả những gì nữ nhân Chí Mỹ đó nói, ngươi hãy tự mình đi theo để mắt tới đi. Nếu phát hiện thấy có điều gì khác thường, hãy nhanh chóng tới thông báo.” Lão ta nhìn quanh rồi nói: “Bạch y nữ tử dẫn đường đó có thể tìm được vị trí đại khái của Thám Hoa lang, nói cô ta dẫn ngươi đến đó. Nếu chuyện nơi đây thành công, ta sẽ liên lạc với ngươi. Nếu thất bại thì cũng không liên lụy tới ngươi. Ngươi chờ hưởng lợi đi. Như vậy ngươi có thể yên tâm rồi chứ, khỏi phải nói ta qua cầu rút ván, lợi dụng ngươi.” Chỉ là theo dõi mà thôi, quan sát từ xa hay đến gần nhìn hoàn toàn do mình quyết định tùy theo tình hình, sự sắp xếp này làm cho Lê Hoa cảm thấy an tâm và hài lòng, nhưng vẫn nói: “Lão Khâu, nói như vậy thật là vô nghĩa, ta đi theo dõi đám người Thám Hoa lang là đang phối hợp với ngươi, đang nghe theo sự sắp xếp của ngươi, không phải là nhàn rỗi hay đi chơi đùa. Ta cũng đang mạo hiểm làm việc, ngươi cho rằng Minh tăng là để trưng bày sao?” Lão Khâu lười tranh cãi với bà ta và cũng không có thời gian nhói nhảm với bà ta, lão ta hất cằm về phía Hoắc Lãng, “Nơi này chỉ cần một mình ta là đủ rồi, giữ hắn ở đây cũng không vô dụng. Ngươi đi theo dõi người ta, càng nhiều tai mắt càng tốt, mang hắn theo làm trợ thủ đi, có thể phát huy tác dụng.” “Ừ.” Lê Hoa chấp nhận sự sắp xếp này, không chậm trễ nữa, lập tức mang theo Hoắc Lãng rời đi. Trước lúc rời đi, nhìn thấy lão khâu nghiêng đầu dùng ánh mắt ám chỉ, Hoắc Lãng liền hiểu, biết rõ lão Khâu không yên tâm về Lê Hoa, mục đích sắp xếp gã đi theo là để có người của mình ở bên cạnh Lê Hoa nương nương, muốn để mắt đến bà ta. Gã khẽ gật đầu, thể hiện mình đã hiểu. Lão Khâu đứng nhìn theo, quan sát bóng dáng Lê Hoa xoay người rời đi, trong mắt hơi lóe lên vẻ cười cợt nham hiểm, không biết đang nghĩ đến điều gì. Ngay khi mấy người Lê Hoa vừa mới rời đi, lại có một nhóm người khác chạy đến tìm lão ta, một bạch y nữ tử khác dẫn đường, mang theo mấy người còn lại chạy đến. Lão Khâu không cho bọn họ đi theo mình, lão ta đuổi Hoắc Lãng đi còn có một mục đích khác, chính là không muốn để người ta biết được mình đang điều khiển linh trùng, nhóm người này đến đúng lúc, lão ta chỉ có thể tiếp tục sắp xếp để cho bọn họ tránh xa, và căn dặn mấy đồng bạn kiêm thủ hạ mang vào theo này chú ý để mắt đến bạch y nữ tử, đừng để cô ta chạy đi. Sau đó, lão ta mới một mình trốn vào sâu trong rừng rậm, lão ta không dám tới quá gần tấm lưới do ba thế lực lớn kia âm thầm giăng ra, lão ta trước tiên thả con linh trùng kai ra đi dò xét. Lão ta muốn bắt lấy một tù binh từ người của ba thế lực lớn để tra hỏi một số tin tức, muốn trà trộn vào trong ba thế lực lớn nhằm liên lạc với Vân Côn, ít nhất trước hết phải kiếm được một bộ đồng phục của ba thế lực lớn để che đậy. Nói chung, hành động lần này phải thật cẩn thận, cẩn thận và rất cẩn thận, đây không phải là vấn đề có thể giải quyết được bằng cách đột nhiên chạy đến bên cạnh và nói với Vân Côn rằng ngươi đã bị lộ rồi. Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu vang, đến đêm tối có rất nhiều phi trùng và các loài bò sát xuất hiện, nhất là trong núi rừng, đối với tu sĩ đang nghỉ ngơi, mặc dù có pháp lực bảo vệ bản thân, nhưng bôi thuốc lên người vẫn là phương pháp tốt nhất. Thanh Nha không có khoanh chân đả tọa mà treo người trên chạc cây, một chân buông thõng xuống, nằm vắt vẻo ở đó như đang ngủ gật, đầu gối lên thanh Trảm thảo đao, một vệt ánh trăng xuyên qua tán tây từ từ chuyển qua mặt y. Một bóng người lặng lẽ leo lên, còn chưa có tới gần, đôi mắt Thanh Nha đã hé mở ra một khe hở. Khi người đó đến trước mặt Thanh Nha, Thanh Nha cũng mở mắt ra nhìn gã. Người tới là thủ hạ của y, gã lặng lẽ lấy ra một mảnh gỗ đưa cho y. Thanh Nha không hiểu ra sao, cầm lấy mảnh gỗ rọi dưới ánh trăng nhìn xem, nhìn thấy trên mảnh gỗ có một đóa hoa, là một đóa hoa lạ, thực ra cũng không có thể nói là lạ, bình thường ít có người nào thưởng thức nó như một loài hoa, thoáng nhìn qua đa số người còn không nhận ra đó là hoa, hoa đậu phộng. Thanh Nha nhanh chóng nắm mảnh gỗ vào trong lòng bàn tay, hơi ngẩng đầu ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?” Người tới nhỏ giọng trả lời: “Không biết, ta phụ trách canh gác bên kia, chợt có người ở trong bóng tối ném thứ này tới, nhìn thấy là dấu hiệu mà Thanh gia ngài sử dụng, ta liền đem đến đây. Nơi này vẫn còn có người của chúng ta sao?” Thanh Nha hơi nheo mắt lại, cười nhẹ một tiếng và lẩm bẩm: “Hắn đúng là đã trà trộn được vào đây rồi.” Y nhìn quanh một vòng rồi lặng lẽ đứng dậy làm hai động tác ra hiệu, để thủ hạ lặng lẽ dẫn mình đi theo dấu hiệu của mình, im lặng biến mất ở trong rừng. Minh tăng đang khoanh chân đả tọa hơi hé mắt ra nhìn. Dữu Khánh đang khoanh chân đả tọa cũng hơi mở mắt ra, Nam Trúc ở cạnh áp sát tới, kề tai hỏi nhỏ: “Thanh Nha lén lút làm gì?” Mặc dù Thanh Nha không thích ở gần Dữu Khánh nhưng dù sao mọi người cũng đang tập trung một chỗ, khoảng cách nói chung tương đối gần, vì vậy hành động đó không giấu được mọi người. Dữu Khánh không có nói gì, tay đã bắt Đầu To ra, nhỏ giọng dặn dò, “Đi theo xem.” Đầu To lập tức vẫy cánh biến mất trong bóng tối. Minh tăng đang đả tọa thấy tận mắt cảnh Đầu To lóe lên rồi biến mất, trên mặt hơi hiện ra nét tươi cười, ông ta dùng Phật pháp tặng Đầu To trăm năm tu vi, tự nhiên biết được sự tồn tại của Đầu To.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.