Bán Tiên Trước khi rời đi, Hướng Lan Huyên tìm cơ hội gọi Dữu Khánh đi sang một bên nói chuyện, “Đại hòa thượng đã ở lại, nhưng thái độ có chút kỳ lạ, trước khi vào đây ông ta chỉ nói là đến mở mang kiến thức, nhưng một số lí do ta chuẩn bị sẵn chưa được dùng tới thì đã thành công. Ta cảm thấy việc giữ ông ta lại có phần quá dễ dàng. Thân phận của Văn Khúc chắc hẳn đã bị bộc lộ, hai nhà kia cũng đã biết về hành trình nguy hiểm mà đám người Nam béo trải qua, trong số người của Tam Tiên bảo dưới trướng ngươi hẳn là có tai mắt của hai nhà đó.” Đối với điều này, Dữu Khánh không chút nào ngạc nhiên, có lẽ trong thời gian ở Hổ Phách hải, có người đã bị hai nhà đó mua chuộc, bị mua chuộc cũng là chuyện bình thường, với thân phận và địa vị của hai nhà đó, một khi tìm được người của Tam Tiên bảo rồi nói rõ ra ý đồ, có mấy người có thể từ chối được lời mời chào ở tầng cấp như vậy chứ? “Biết rồi, ta sẽ chú ý.” Hướng Lan Huyên: “Việc tên đầu trọc đó có thể là Vân Côn, Long Hành Vân hẳn đã tiết lộ cho phía Thiên Lưu sơn.” Nàng vừa mới dứt lời, giọng nói của Mông Phá đột nhiên vang lên, “Hai người các ngươi đang thầm thì với nhau chuyện gì vậy? Người không biết còn tưởng rằng các ngươi đang tán tỉnh nhau chứ.” Nói xong người đã lướt đến đây. Hướng Lan Huyên cười khúc khích hỏi: “Thế nào, ngươi ghen ư?” Mông Phá hừ một tiếng, “Ta không có thói quen cưỡi máy bay bà gia, không có nhìn xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi, cứ nghĩ thật đẹp, thật sự cho rằng mình vẫn là tiểu cô nương trẻ tuổi sao?” Nghe được lời này, ánh mắt Hướng Lan Huyên đột nhiên biến thành lạnh lùng, trong mắt ẩn hiện sát cơ. Mông Phá không chú ý tới, “Thám Hoa lang, đừng để bị người khác che đậy hai mắt, ta nhớ đã có nhắc nhở ngươi, nếu lựa chọn sai, ngươi phải tiếc nuối cả đời.” Lão ta quả thực là nhìn thấy đôi nam nữ này đi quá gần nhau, sợ Thám Hoa lang bị nữ nhân lõi đời lẳng lơ quyến rũ này mê hoặc tâm hồn, cho nên không thể không đến đây nhắc nhở một chút. Dữu Khánh bối rối không biết nói gì, hắn biết lão ta đang ám chỉ đến việc Chung Nhược Thần. May mà lúc này Văn Khúc cũng lướt đến đây, không để ý đến hai vị đại lão, trực tiếp hỏi Dữu Khánh, “Nghe nói ngươi muốn ở lại đây chờ tin tức, không định tiếp tục đi đạo quanh nữa sao?” Ngay tại trước mặt Mông Phá, Dữu Khánh không thể nói gì, chỉ có thể gật đầu ừ một tiếng. Văn Khúc cũng cho rằng bọn hắn bị chuyện ngày hôm qua làm cho sợ hãi, “Ồ, vậy ta đi đạo với bọn họ.” Dứt lời liền xoay người bay trở về trong đám người bên kia, Dữu Khánh không tiện nói gì, hắn đương nhiên hi vọng có một cao thủ như thế cùng đi. Hướng Lan Huyên còn định nói thêm điều gì đó nhưng bị Mông Phá nhìn chăm chú, cuối cùng chỉ có thể phất tay áo rời đi. Mông Phá liếc qua Dữu Khánh, hỏi thăm dò: “Lão già này là ai?” Dữu Khánh: “Hẳn là Văn Khúc.” Thần tình Mông Phá thả lỏng, có chút vui vẻ vỗ vai hắn, “Để Minh tăng lại cho ngươi, thân cận với hắn nhiều một chút, gặp phải nguy hiểm, hắn hẳn là có thể ngăn cản giúp ngươi. Chú ý cẩn thận nhiều hơn.” Dứt lời lão ta cũng phi thân rời đi. Đang ở trong đám người lên đường, Sô Vũ quay đầu lại nhìn xung quanh rồi bỗng nhiên hét lên, “Thanh Nha, còn lề mề ở đó làm gì, sao còn không dẫn người đi theo?” Thanh Nha đang bóp đậu phộng trong tay nghe vậy tròng mắt suýt một chút rớt ra ngoài, tại sao vị này còn nhớ đến mình chứ? Y nhanh chóng quay đầu nhìn sang Long Hành Vân ở bên cạnh, đôi mắt trông mong nhỏ giọng nhắc nhở, “Long các chủ, lúc trước ngươi đã nói rồi, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.” Y thật sự không muốn đi mạo hiểm, Vân Côn thượng tiên đang ở bên đó, dẫn người đi theo không khỏi quá đáng sợ. Huống chi, vị Tứ động chủ đó vốn đã nhìn y không vừa mắt, nói như thế nào cũng không an toàn bằng việc trốn ở chỗ này. Ở phương diện nào đó, Long Hành Vân coi như là người nói chuyện giữ lời, gã lập tức từ xa cất tiếng đáp lại: “Tứ thúc, Xích Lan các ta không mang theo người nào tới đây, bên cạnh không có mấy người, để đám người Thanh Nha lại cho ta dùng đi!” Sô Vũ nhìn chằm chằm phía bên này một hồi, cuối cùng xoay người rời đi, không có đáp lại bất kỳ lời nào. Thấy vậy, Thanh Nha như trút được gánh nặng thở phào một hơi, y nhanh chóng liên tục bóp nát mấy củ đậu phông, ném hạt vào trong miệng, bổ sung miệng trống, xoa dịu sự lo lắng vừa rồi. Có tiểu đệ khiêng bao tải đến bên cạnh, nhét đầu đậu phộng vào túi quần xẹp lép của y. Trong đám người đông đúc phân tán vào trong núi rừng, Ô y nhân bất đắc dĩ không ngừng quay đầu lại nhìn đám người Dữu Khánh ở lại phía sau, có vẻ không muốn rời đi. Sau khi đám người rời đi đã hoàn toàn biến mất, những con chim sợ hãi trên bầu trời núi rừng cũng hạ xuống lại, Dữu Khánh mời A Lang đại cô rời đi nơi khác nói chuyện. Người khác không biết bọn hắn nói gì với nhau, chỉ thấy A Lang đại cô gật đầu, sau đó chui sâu vào trong núi rừng và biến mất. Dữu Khánh quay lại, phi thân rơi xuống bên cạnh Minh tăng đang đứng yên lặng một mình, nhìn theo phương hướng ông ta đang nhìn, thở dài nói: “Đám này người thật là, nói đi là đi, trước lúc đi còn giết hai cự nhân như vậy, mùi máu tanh như thế rất dễ bị người trong tiên phủ phát hiện a. Đại sư, theo ta thấy, để đảm bảo an toàn, hay là chúng ta dời đi nơi khác đi?” Minh tăng với khí chất cao quý ôn hòa quay đầu lại nhìn hắn, cười đạm mạc hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?” Dữu Khánh bịa chuyện: “Đi đâu cũng được, dù sao cũng tốt hơn là ở lại trước hai thi thể cự nhân, phải không?” Kỳ thực là muốn kéo người ta đi tìm con Côn kia. Minh tăng nhìn về phía hai cái thi thể cự nhân trên mặt đất, bình thản nói: “Có người nhờ bần tăng gửi lời nhắn cho ngươi.” “Hả?” Dữu Khánh bị câu nói hỏi một đằng, trả lời một nẻo này làm cho sửng sốt, hắn không hiểu hỏi: “Gừi lời nhắn? Nhắn cái gì? Ai nhờ đại sư gửi lời nhắn?” Minh tăng: “Cố nhân Minh Hải, nhờ ngươi chiếu cố Thanh Nha một chút. Nàng nói rằng cứ nói như vậy, ngươi sẽ biết nàng là ai.” “…” Dữu Khánh sửng sốt, Can nương của Thanh Nha tại sao lại nhờ vị này gửi lời nhắn, không sợ bộc lộ sao? Hắn lập tức thử hỏi: “Nàng có chuyện gì muốn nói cứ trực tiếp nói với Thanh Nha là được, vì thế lại nhờ đại sư tới đây gửi lời nhắn?” Minh tăng: “Ta đến đây lần này là theo ý của nàng. Nàng nói chuyến đi này của ngươi rất nguy hiểm, nhờ bần tăng tới giúp ngươi.” “Nhờ đại sư ngài tới giúp ta?” Dữu Khánh có phần khó thể tin nổi, “Thật hay giả?” Minh tăng mỉm cười, không nêu ý kiến, để tự hắn phán đoán. Được rồi, Dữu Khánh vuốt vuốt ria mép, sau đó hỏi thăm dò: “Đại sư, ta nghe nói ‘Chìa khóa’ ra vào tiên phủ bị ba vị Bán Tiên kia giữ lại, chúng ta muốn rời khỏi nơi đây e rằng phải chờ mười ngày sau. Chắc hẳn đại sư cũng biết rõ chuyện này. Trong thời gian ở đây, chúng ta nên làm sao để bảo vệ mình, ta nguyện ý nghe theo cao kiến của đại sư.” Là thật sự muốn giúp mình, hay là giúp giả, thử một lần là biết. Minh tăng bình tĩnh nói: “Việc giờ Thìn mười ngày sau sẽ mở ra tiên phủ là mê cục do ba vị Bán Tiên đó tạo ra, mục đích chính là đề phòng xảy ra nguy hiểm không thể dự đoán, đến lúc đó cổng cũng sẽ không mở ra. Nếu như ngươi thật sự muốn đi ra ngoài, bần tăng có thể đưa ngươi ra ngoài ngay bây giờ.” Dữu Khánh chớp mắt, giả vờ kinh ngạc hỏi: “Vì sao Đại sư lại nói vậy? Chẳng lẽ đại sư có cách có thể mở cổng tiên phủ ra ư?” Minh tăng: “Mấu chốt để mở ra cổng tiên phủ không phải ở thời gian định trước, trong trường hợp của ta, là do ba vị đó giao cho ta.” Ông ta lật bàn tay, để lộ một lọ kim loại trong lòng bàn tay, trên nắp lọ có những lỗ thông khí. Dữu Khánh kinh ngạc, “Đây là?” “Bọn họ lấy được gợi ý từ Sô Vũ. Sô Vũ nói rằng sau khi tiến vào đây không nhìn thấy Kha Mật, nói rằng hai con cổ trùng của Kha Mật vẫn còn ở trong tay hắn, nói là Kha Mật chắc hẳn có thể cảm ứng được, không biết có thể dùng nó để dụ Kha Mật ra hay không. Cảm ứng giữa Kha Mật và cổ trùng đã gợi ý ba vị đó. Bọn họ khẩn cấp điều một vị cao thủ dùng cổ trùng tới, thu thập hai con cổ trùng tương tự để thí nghiệm. Bần tăng đưa cổ trùng vào trong giới này, sau khi giới này đóng kín lại, nếu vị Cổ sư đó không thể cảm ứng được cổ trùng của mình, bọn họ sẽ lập tức mở cổng ra, để chúng ta đi ra ngoài, sau đó sẽ phóng ấn lối vào vĩnh viễn. Lối vào không có lập tức mở ra lại, rất hiển nhiên, vị cổ sư đó vẫn còn có thể cảm ứng được cổ trùng của mình. Tiếp theo bần tăng cần hành động theo kế hoạch. Khi xác nhận thời điểm đi ra ngoài không đưa đến thảm họa cho Nhân gian, bần tăng chỉ cần g**t ch*t cổ trùng, một khi cổ sư cảm ứng được, bọn họ liền sẽ mở cổng ra để chúng ta đi ra ngoài.”
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.