Bán Tiên Sau khi mạnh mẽ chắp tay biểu đạt thành ý, lão ta lại khoanh tay nghiêm mặt nói: “Mặc dù trong tiên phủ đầy đủ tài nguyên tu hành, nhưng lại do Vân Côn thượng tiên làm chủ. Theo ta được biết, trong Cự Linh phủ này, từ trước đến nay chỉ có một Vân Côn thượng tiên, hậu cung nương nương thì luôn thay đổi, ngắn thì mấy năm, lâu là trăm năm sẽ đổi một người đứng đầu hậu cung. Nhân gian mặc dù không có nhiều thứ tốt, nhưng nương nương ra ngoài là có thể quét sạch tất cả đám đạo chích, lững thững giữa thiên hạ, không bị bất kỳ ràng buộc nào, có thể nhìn xuống chúng sinh, quyền sinh sát đều ở trong tay nương nương. Muốn sống một đời ung dung, hay là tính mạng treo lơ lửng, chắc hẳn nương nương không khó đưa ra lựa chọn. Đây cũng là lí do tại hạ dám mạo hiểm đến đây gặp gỡ nương nương.” Lê Hoa muốn để cho mình bình tĩnh lại, nhưng khi nghe nói như vậy bà ta rất sợ hãi, phát hiện thấy lão ma đầu này hành động thật là càn rỡ, vừa gặp mặt liền nói thẳng ra, không chút vòng vo nào cả. Vẻ mặt Chí Mỹ nương nương thay đổi liên tục, cô ta đương nhiên biết rõ tiền đề để đạt được điều người ta vừa nói là cái gì, đó chính là cô ta có thể đi ra ngoài, mà Vân Côn thượng tiên thì không ra được, cô ta chậm rãi nói: “Ngươi không có yêu cầu gì lại mạo hiểm đến đây để lấy lòng bản cung hay sao?” “Lẽ nào nương nương sẽ qua sông dỡ cầu ư? Nương nương, chỉ cần ngài tìm kiếm người từ bên ngoài tiến vào để tra hỏi là có thể biết được thân phận của ta. Tên thật của ta vốn là Kha Mật, hiện tại mọi người gọi ta là lão Khâu…” Lão Khâu giải thích một lần về hoàn cảnh của mình hiện tại. Lão ta nói về việc bị đánh đập và đàn áp, nói mình không dám dùng chân diện mục để gặp người, phải mai danh ẩn tích mấy chục năm, vân vân. Lão ta nói đến nỗi phải lau nước mắt, mô tả hoàn cảnh thê thảm hết chỗ nói. Sau đó lão ta lại chỉ vào Lê Hoa giới thiệu một chút, luôn đi khắp nơi tặng lễ làm người tốt, nhưng chỉ vì muốn tiến vào tiên phủ nhìn xem mà bị truy sát không còn nơi ẩn thân, vân vân. Dù sao đều là đủ các chuyện thê thảm, ý tứ rõ ràng cho thấy đang rất hận những thế lực bên ngoài ức h**p quá đáng, muốn dựa vào vị nương nương trước mắt để tìm kiếm cơ hội vươn lên. Chí Mỹ nương nương nghe xong, không có hồ đồ, hỏi: “Ngươi trực tiếp quy thuận vào thượng tiên chẳng phải càng tốt hơn ư? Vì sao phải dựa vào ta?” Lão Khâu lau lệ, rồi nghiêm nghị nói: “Chúng ta làm sao có thể mù quáng quy thuận bừa bãi được. Trước lúc tới đây, ta tất nhiên đã có hỏi thăm rồi mới đưa ra lựa chọn. Vân Côn thượng tiên tàn bạo nhẫn tâm, coi mạng sống của thủ hạ như trò đùa, lại b**n th** như ma, thậm chí còn có thể làm ra chuyện giết người để mua vui. Chúng ta làm sao dám theo người như thế? Nương nương thì khác, nương nương là một người nhân nghĩa. Ta nghe nói nương nương thường xuyên trách móc Vân Côn thượng tiên làm ác. Nếu nương nương là chúng ta, việc lựa chọn thế nào có gì khó khăn ư?” Nghe đến đây, Chí Mỹ nương nương trầm mặc một lúc, sau đó hỏi: “Nghe nói một tên gọi là Thám Hoa lang, hắn nắm giữ pháp môn ra vào tiên phủ ở trong tay?” Nghe được lời này, vốn vẫn một mực quan sát biểu hiện cô ta, lão Khâu và Lê Hoa liền nhìn nhau mừng thầm, biết rõ đã thành công, việc này ổn thỏa rồi. Lão Khâu đáp: “Đúng vậy, ngay cả nương nương cũng đã nghe nói tới, chắc hẳn Vân Côn thượng tiên đã ra tay, pháp môn ra vào đó nhất định đã rơi vào trong tay thượng tiên. Làm sao để có được phương pháp ra vào đó, e rằng còn phải nhờ nương nương vất vả một phen công phu.” Chí Mỹ nương nương lắc đầu, “Hắn quả thực đã xuất thủ, nhưng vẫn chưa lấy được.” “Cái gì?” Lão Khâu kinh ngạc sửng sốt. Lão ta cho rằng chỉ cần Vân Côn thượng tiên ra tay, một đám người tiến đều sẽ bị bắt giữ, kể cả phương pháp ra vào. Lão ta đương nhiên không có năng lực lấy được pháp môn ra vào từ trong tay Vân Côn thượng tiên, cho nên mới nghĩ ra đường vòng, chạy tới đây chiếm tiên cơ, nào ngờ tình huống có chút nằm ngoài dự đoán của lão. Lão ta có phần không thể tin nổi, “Với tu vi của Vân Côn thượng tiên, hoàn toàn là chuyện rất dễ dàng, làm sao có thể thất bại chứ?” Chí Mỹ nương nương: “Nghe nói vẫn còn đang so đấu với những người đó, ta cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.” Lão Khâu thử hỏi: “Chẳng lẽ là thượng tiên rảnh rỗi buồn chán, nên chơi đùa với bọn họ một hồi?” Chí Mỹ nương nương nhắc nhở: “Hắn đúng là có thói quen chơi đùa rất biến thái. Nhưng ta nhận được tin tức, A Bồng đã bị người cùng tiến vào với các ngươi g**t ch*t rồi. Hơn nữa, gã bị giết mà không hề có chút phản kháng nào. Ta không nghĩ rằng hắn đang chơi đùa, mà là không dám hành động thiếu suy nghĩ.” “Làm sao có thể như vậy?” Lê Hoa thất thanh thốt lên. “Với những thông tin mà ta dò xét được trước đó, ta cũng cảm thấy Nhân gian các ngươi không thể có nhân vật như vậy. Bây giờ xem ra, trong số người tiến vào cùng các ngươi, có người thâm tàng bất lộ, nếu không, với tính cách điên cuồng của Vân Côn, dù hắn có muốn chơi đùa, cũng sẽ không kiên nhẫn như thế.” “Làm sao có thể, có người thâm tàng bất lộ ư…” Lão Khâu lẩm bẩm, trầm ngâm suy nghĩ, sẽ là ai chứ? Chí Mỹ nương nương nhấn mạnh lại lần nữa: “Nếu Vân Côn đang chơi đùa, hắn sẽ chủ động, nhưng hiện tại tựa hồ hắn rất bị động, hẳn phải là không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Lão Khâu phục hồi lại tinh thần, “Nói cách khác, pháp môn ra vào tiên phủ vẫn còn ở trong tay những người bên ngoài đó.” Chí Mỹ nương nương lắc đầu, “Ta không rõ lắm tình hình cụ thể.” Lão Khâu nghiêm mặt nói: “Nương nương, nếu chúng ta vẫn còn muốn ra ngoài thì không thể không biết rõ ràng. Nương nương cần phải để tâm nắm giữ tình huống mới được, chỉ khi nắm rõ tình hình, chúng ta mới dễ làm việc co nương nương.” Chí Mỹ nương nương: “Ta sẽ quan tâm, nhưng…” Cô ta nhìn hai người, “Ta còn cần xác định thân phận của hai ngươi.” Lão Khâu gật đầu liên tục, “Đó là điều tất nhiên. Nếu không ngại, nương nương hãy chỉ một nơi cho chúng ta ở lại, chờ sau khi xác minh xong thân phận, chúng ta mới dốc sức cũng không muộn.” Sau khi trời sáng lên, có mùi máu tươi nồng nặc lan ra theo gió. Cuối cùng, hai tên cự nhân bị khống chế nằm sõng soài trên mặt đất đã bị cắt đứt cổ, màu tươi ào ào tuôn ra như vỡ đê. Người của ba thế lực lớn ẩn nấp trong núi rừng cũng tỉnh dậy, chuẩn bị toàn diện hành động. Đám ô hợp hơn một nghìn người đi theo tới cũng được điều động tất cả. Họ bị ba thế lực lớn chia ra, sử dụng làm quân trinh sát của các phương. Đám ô hợp đó muốn dựa vào bọn họ để mong được bình an, nhưng họ vẫn phải trả giá. Đám người Dữu Khánh ở nguyên tại chỗ, không có dấu hiệu muốn lên đường, bọn hắn nói rằng bây giờ biết sợ rồi, không dám chạy lung tung nữa, muốn ở lại đây chờ mọi người quay lại. Ngươi mà biết sợ ư? Long Hành Vân không tin lời nói láo của hắn, tuy nhiên gã không suy nghĩ gì nhiều, có nghĩ cũng nghĩ không ra, dù sao gã chỉ cần thực hiện một biện pháp duy nhất, bám chặt lấy tên cẩu Thám Hoa này sẽ không sai, có chết thì cùng chết! Một câu cuối cùng là cách mà Long Hành Vân nói với Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân, khiến cho hai người cảm thấy vị Các chủ này có phần ngang như cua, không thể thuyết phục, nhưng gã lại là Các chủ của bọn họ. Thanh Nha thấy mình không cần phải tiếp tục đi mạo hiểm nữa, y thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mừng rỡ, y cũng cho rằng ở lại đây chờ đợi tin tức mới là lựa chọn tốt nhất. Y bắt đầu sắp xếp thủ hạ đi xung quanh thay nhau canh gác, một khi phát hiện thấy có tình huống gì thì dễ kịp thời rút đi. Hướng Lan Huyên cũng đã âm thầm thúc đẩy thành công việc lưu Minh tăng lại bên cạnh đám người Dữu Khánh, Ô Ô và Mông Phá đều không phản đối việc này, duy chỉ có Cừu Hạp và Sô Vũ là có chút nghi ngờ, họ cảm thấy khả năng phòng ngự của Minh tăng có lợi cho hành động của bọn họ. Ô Ô vỗ vai Sô Vũ, hất hất cằm về phía Long Hành Vân, “Dù sao cũng phải nghĩ đến lão đại, để cho đại hòa thượng ở lại bên cạnh hắn đi.” Nghe nhắc đến vị Đại ca đã quá cố, Sô Vũ hơi dừng lại, sau đó im lặng. Cừu Hạp thì không quan tâm đến tính mạng của Thám Hoa lang và Long Hành Vân, lão ta có phần không cam lòng, cố ý đến hỏi Minh tăng: “Đại hòa thượng, ngươi muốn đi theo chúng ta hay là ở lại?” Minh tăng nói: “Không bắt buộc, sao cũng được.” Bản thân ông ta không có ý kiến gì cụ thể, kết quả là thiểu số phục tùng đa số, ý kiến một mình Cừu Hạp không có tác dụng gì, Minh tăng thành công ở lại. May mà “Chìa khóa” mở cổng tiên phủ đã được giao ra, nếu không, những đại lão này chắc chắn không thể để cho ông ta thoát khỏi tầm mắt. Đương nhiên, ánh mắt những đại lão này thỉnh thoảng lại kín đáo liếc nhìn Văn Khúc, Hướng Lan Huyên đi chung với bọn họ đã chú ý thấy điều này.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.