Bán Tiên Sau một lúc trầm mặc, Dữu Khánh trả lời: “Có việc gì thì chờ đi ra ngoài rồi tự ngươi xử lý đi.” Hướng Lan Huyên nhướng mày, “Thế nào, ta kiềm chế Côn nô giúp ngươi, nhưng nhờ ngươi làm giúp ta một việc cũng không được sao?” Dữu Khánh: “Chúng ta thống nhất với nhau một dấu hiệu chỉ đường đi. Sau đó ngươi hãy để lại dọc đường. Ngươi biết con Tam Túc ô của ta rồi đó. Một khi ta đã giải quyết xong mọi việc, xác nhận có thể đi ra ngoài được rồi, ta sẽ nói Tam Túc ô lần theo dấu hiệu chỉ đường để liên lạc với ngươi. Đến lúc đó, ngươi hãy lập tức nghĩ cách thoát thân. Ta chờ ngươi cùng nhau đi ra ngoài.” Hướng Lan Huyên sửng sốt, sau đó mỉm cười hỏi: “Thế nào? Không nỡ để ta chết sao?” Dữu Khánh: “Có lẽ ngươi đã quên một chuyện, tại Bách Hoa tiên phủ, nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi đã chết từ lâu rồi. Lúc đó là ta cõng sinh mạng của ngươi chạy trốn, là ta cõng ngươi ra ngoài. Ngươi còn chưa báo ân đã nghĩ đến chuyện chết. Đại hành tẩu, ngươi làm như vậy có phải quá trái đạo đức không?” Đôi mắt sáng của Hướng Lan Huyên sáng ngời rực rỡ, lấp lóe kỳ dị, nét tươi cười dần dần rõ hơn, dần dần rạng rỡ như hoa tươi, cuối cùng cười hết sức vui vẻ, cười ngã trước ngã sau, cười to “Khanh khách” đến run cả người. Tiếng cười đó lanh lảnh như tiếng chuông bạc vang vọng trong sơn cốc. Ô Ô và Mông Phá đang nói chuyện ở hai bên đồng loạt quay đầu nhìn tới. Mông Phá khịt mũi, châm chọc, “Làm gì mà cười điên cuồng như vậy? Nữ nhân này uống xuân dược sao? Thám Hoa lang có phải hơi quá gần gũi với nữ nhân này hay không chứ?” Ô Ô nhàn nhạt đáp một câu, “Đại tài tử mà, không phải bản thân chính là một liều xuân dược ư? Nữ nhân nào thấy mà không ưa?” Mông Phá là người có lập trường, ông ta tự nhiên là đứng về phía Chung Nhược Thần, “Phì, chỉ bằng cô ta, cũng xứng trâu già gặm cỏ non sao?” Trăng sao soi sáng, giữa núi non mờ ảo mông lung có một ngọn tháp cao vút vào trong mây. Đỉnh núi rực rỡ ánh đèn, đình đài lầu các, quỳnh lâu điện ngọc lung linh dưới ánh trăng giống như tiên cảnh, nơi này chính là trung tâm của Cự Linh phủ, gọi là Cự Linh cung. Trong cung thỉnh thoảng xuất hiện bóng người đến người đi, là người hầu hoặc thị nữ, còn có những cự nhân tĩnh tọa như tượng đá. Thỉnh thoảng cũng mở mắt quan sát khắp nơi. Nhìn có vẻ như đây là một nơi hung hiểm, nhưng lão Khâu và Lê Hoa lại một mạch lén lút, tránh tránh né né leo lên. Ở một mức độ nào đó mà nói, Lê Hoa là được lão Khâu cổ vũ mà cố gắng lấy can đảm đi theo. Một đường đi này, Lê Hoa luôn luôn nơm nớp lo sợ khó tả, bà ta phát hiện thấy lão Khâu này gan lớn một cách không bình thường, thảo nào hồi đó lão ta dám xông vào Thiên Lưu sơn để trộm đồ. Đương nhiên, lão Khâu không phải kẻ ngốc, cũng không phải là kẻ đầu óc u mê làm liều, trên đường đi này, lão ta liên tục bắt tù binh để thẩm vấn, đã xác nhận được Vân Côn thượng tiên kia không có ở Cự Linh cung, mà bình thường Cự Linh cung cũng không có thủ vệ gì cao cấp. Chính là vì lí do này, bọn họ mới dám đột nhập vào trong cung gay dưới mí mắt của đám thủ vệ kia. Không có đám người ngoại lai bọn họ đột nhiên xông vào, Cự Linh cung cần gì phải có bảo vệ thực lực cường đại như vậy chứ? Cánh tay phải A Bồng và Phổ Nhạ mà Vân Côn thượng tiên tạo ra đã có thực lực rất cường đại rồi, đã đủ sức trấn áp và giải quyết tất cả những thành phần không chịu an phận trong Cự Linh phủ. Đương nhiên, thực lực của Chí Mỹ nương nương cũng không yếu, căn cứ vào thông tin thu được từ các tù binh, có thể phán đoán được cô ta cũng có thực lực sánh ngang với A Bồng và Phổ Nhạ. Nói cách khác, thực lực cô ta ít nhất là Bán Tiên, mà việc lão Khâu muốn làm khi lén lút lên núi chính là để gặp mặt Chí Mỹ nương nương. Cả hai người cọng lại cũng không phải là đối thủ của Chí Mỹ nương nương, làm sao Lê Hoa có thể không sợ chứ? Bà ta cảm thấy lão Khâu không chỉ gan lớn, thậm chí còn có chút điên cuồng. Nhưng việc đã đến nước này, bà ta chỉ có thể đi theo lão Khâu đánh cược một lần, bởi vì lão Khâu nói cũng có phần đúng, bất kỳ đời nương nương nào đều có thể đột phá đến cảnh giới Bán Tiên, chứng tỏ điều đó không liên quan nhiều đến thiên phú, nơi này chắc hẳn có một loại pháp môn nào đó giúp đột phá tu vi đến cảnh giới Bán Tiên, thử hỏi bọn họ làm sao có thể không động tâm. Lén lút đi gặp như thế này, liệu có nhận lầm người hay không, Lê Hoa không lo lắng việc này, ở trong Cự Linh cung này, từ chân núi đến trên núi, khắp nơi đều có tượng của Chí Mỹ nương nương. Điều khiến Lê Hoa kinh nghi là, dù chưa từng đến Cự Linh cung, nhưng lão Khâu lại có thể dẫn bà ta đi thẳng một mạch đến đích như thể đã quen đường, dường như không cần hỏi cũng biết Chí Mỹ nương nương ở nơi nào, như là đã dò đường từ trước. Trong quần thể quỳnh lâu điện ngọc trên đỉnh núi, lão Khâu dẫn bà ta xuyên qua một khu vườn xinh đẹp, vượt qua cửa sổ và lẻn vào một căn phòng huy hoàng tráng lệ, rồi ẩn nấp trên một xà nhà chạm trổ điêu khắc. Đợi một hồi lâu, thấy không có hành động nào khác, Lê Hoa không khỏi hỏi: “Trốn ở đây làm gì?” Lão Khâu hạ thấp giọng nói: “Chính là ở nơi này, đây là tẩm cung của Chí Mỹ nương nương kia.” Với gương mặt thiếu nữ, Lê Hoa trợn tròn hai mắt, “Làm sao ngươi biết được, ngươi từng tới đây rồi hay sao?” “Nghĩ cái gì vậy chứ, suỵt…” Lão Khâu làm động tác ra hiệu im lặng, bên ngoài mơ hồ có tiếng bước chân truyền đến. Lê Hoa tức thì nín thở ngưng thần, không dám gây ra động tĩnh. Chỉ chốc lát sau cửa mở ra, ba nữ nhân đi vào, tất cả đều ăn mặc xiêm y tuyết trắng. Mặc dù toàn bộ y phục đều là màu trắng nhưng y phục của người cầm đầu rõ ràng là sang trọng, hoa lệ hơn, mịn màng và óng mượt như tơ lụa, chỉ là ngoại hình rất không giống một nữ nhân đứng đầu, thân hình cường tráng vạm vỡ, da ngăm đen, lại còn có cái mũi hếch lên trời, trông còn không đẹp bằng hai thị nữ đi sau. Nói đi cũng phải nói lại, dung mạo này quả thực rất giống với những tác phẩm điêu khắc bên ngoài, tuy nhiên rất khó để phân biệt vẻ đẹp hay xấu của một người qua tác phẩm điêu khắc. Hai người nấp trên xà nhà âm thầm nghĩ ngợi, dáng vẻ như vậy mà cũng không biết xấu hổ xưng là “Chí Mỹ”? May mà đã tìm đúng người, không có sai lầm mục tiêu. Vì điều này, Lê Hoa càng thêm âm thầm kinh hãi, không biết làm sao lão Khâu có thể tìm đến vị trí mục tiêu mà không có bất kỳ sai lệch nào. Vào trong phòng, Chí Mỹ nương nương dang hai tay ra, đang định để cho hai gã thị nữ cởi áo khoác, đột nhiên thu tay lại, cất lên giọng nói to rõ hùng hồn: “Được rồi, không biết thượng tiên đang bận rộn việc gì, ta tạm thời cũng không có lòng nghỉ ngơi, các ngươi lui trước đi.” “Vâng.” Hai gã thị nữ nhận lệnh lui ra. Sau khi đóng cửa lại, Chí Mỹ nương nương nấn ná trong phòng một lúc rồi bất chợt phất ống tay áo đảo qua, cửa sổ không có gió tự động đóng lại, lúc này ô ta mới nhàn nhạt nói: “Các ngươi còn cần ta mời mới chịu hiện thân hay sao?” Lão Khâu hất đầu ra hiệu cho Lê Hoa đang vô cùng lo sợ, sau đó nhảy xuống trước, chắp tay hành lễ nói: “Bái kiến Chí Mỹ nương nương.” Lê Hoa bị sự to gan lớn mật của lão ta làm cho kinh hãi, không biết làm sao, cuối cùng không còn lựa chọn nào khác, bà ta chỉ có thể xuống theo. Chí Mỹ nương nương chậm rãi người lại nhìn hai người, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Các ngươi thật là to gan, lại dám tự tiện xông vào tẩm cung của bản cung!” Lê Hoa sợ hãi, nhưng lão Khâu thì rất can đảm, ung dung đáp lời: “Không phải chúng ta to gan, nương nương có thể tách người ra để nói chuyện, xem ra tại trong Cự Linh phủ này nương nương cũng là người tin tức linh thông, chắc hẳn đã đoán được lai lịch của chúng ta.” Chí Mỹ nương nương chậm rãi đi vòng quanh quan sát hai người từ trên xuống dưới, “Một yêu, một người, với cách ăn mặc và khí chất này của các ngươi, người địa phương là không bắt chước được, xem ra các ngươi thực sự là khách từ Nhân gian bên ngoài tới. Các ngươi có thể lặng lẽ lẻn vào tẩm cung của bản cung mà không bị phát hiện, coi như có chút bản lĩnh. Tự tiện xông vào tẩm cung của bản cung, các ngươi có biết tội không?” Lão Khâu chắp tay thở dài: “Chúng ta mạo hiểm đến đây dâng lên cho nương nương một phần đại lễ, có tội gì chứ?” Chí Mỹ nương nương xì một tiếng, vuốt tay áo với vẻ khinh thường, “Đại lễ? Nhân gian thế tục thiếu thốn tài nguyên tu hành, tu vi cao nhất cũng chỉ là Bán tiên theo cách gọi của các ngươi, các ngươi thì có thể lấy ra được thứ tốt gì chứ?” Lão Khâu nghiêm mặt nói: “Dùng toàn bộ Nhân gian làm lễ vật hiến cho nương nương, không biết có thể đổi lấy nụ cười đáp lại của nương nương hay không?” Chí Mỹ nương nương hơi giật mình, “Toàn bộ Nhân gian? Ngươi tính là thứ gì mà có thể quyết định giao Nhân gian cho ai?” Lão Khâu: “Cá nhân ta quả thực không thể quyết định, nhưng nương nương có thể định đoạt. Tại hạ là Kha Mật, nguyện dốc sức làm việc cho nương nương!”
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.