Bán Tiên Đang đi trên đường, bất chợt có một bóng dáng quen thuộc từ không trung lao xuống, trực tiếp đáp xuống trên bờ vai Nam Trúc, không phải gì khác, chính là Tam Túc ô Tiểu Thanh. Ô y nhân ở trong đám người nhìn thấy con chim này thì con ngươi đột nhiên co lại. Trong khi đó, Nam Trúc lại rất vui, gã phất tay ra hiệu cho mọi người tạm thời dừng lại, sau đó lướt đi một mình, tách ra nói chuyện với Tiểu Thanh. “Ui, đây không phải là Tam Túc ô sao?” “Nghe nói Tam Túc ô tính tình cương liệt, không thể thuần hóa, tại sao lại trở thành người đưa tin rồi chứ?” Trong đám người ô hợp vang lên những tiếng xì xào bàn tán, nghe mọi người bàn tán về con chim xanh này, Ô y nhân thầm nghĩ, Thanh điểu không phải là người đưa tin sao? Sau đó lắng nghe tiếp y thấy có chút không thích hợp, liền xen vào hỏi mấy câu, lúc đó mới biết kiến thức của người bên ngoài đối với Thanh điểu có hạn. Y lại nhìn về phía Nam béo rời đi, càng cảm thấy tên mập này che giấu rất sâu, sâu không lường được. Mà Văn lão ở trong đám người thì như cố ý như vô ý đến khá gần y, thỉnh thoảng còn liếc nhìn y mấy lần, đã nghe được những câu hỏi của y vừa rồi. Sau khi tách khỏi mọi người, sau khi trao đổi với Tiểu Thanh, Nam Trúc mới biết bên phía Dữu Khánh quả thực đang điên cuồng tìm gã, may mà cuối cùng cũng phát hiện được dấu vết đường đi của bọn gã. Mặc dù bọn gã không phải người thường, không cần phải đi bộ từng bước một trên mặt đất, nhưng dù sao cũng có đến trăm người, rốt cuộc vẫn lưu lại dấu vết nhất định trên đường đi. Dữu Khánh dẫn mọi người dọc theo lộ tuyến ngày hôm qua cẩn thận dò xét lại lần nữa, cuối cùng phát hiện được hướng đi của nhóm người Nam Trúc, hắn lập tức dẫn người truy theo. Bởi vì phát hiện thấy đường đi tựa hồ một mực tiến thẳng tới, cho nên hắn phái Tam Túc ô Tiểu Thanh đi về hướng này kiểm tra trước, vì vậy mới có cảnh này. Sau khi biết được sự việc là như thế, Nam Trúc nói Tiểu Thanh trở về báo tin trước, còn mình thì quay lại kêu gọi nhóm người Tam Tiên bảo tiếp tục lên đường. Ở bên kia, khi nhận được thông tin từ Tiểu Thanh, Dữu Khánh thở phào một hơi nhẹ nhõm, người không sao cả thì tốt. Theo đề nghị của Nam Trúc, hắn ngừng tiến tới, tuy nhiên hắn lại phái Tiểu Thanh quay lại bên cạnh Nam Trúc, đề phòng nhóm người Nam Trúc lại gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn trên đường đi, vạn nhất có biến cố, sẽ có thêm một khả năng kịp thời báo tin. Một đường vội vã đi nhanh, đến giữa chiều thì nhóm người Nam Trúc cuối cùng cũng gặp được đám người Dữu Khánh. Nếu không phải nhìn thấy Tiểu Thanh không chút hoang mang bay tới, nhóm người Dữu Khánh suýt chút nữa đã bị hù dọa bỏ chạy, đội ngũ hơn nghìn người ùn ùn chạy tới quả thực rất áp lực. Nhìn thấy một đám đông như thế đi theo phía sau Nam Trúc, có vẻ như làm Thiên Lôi, Nam Trúc sai đâu đánh đó, ba người Long Hành Vân ngơ ngẩn nhìn, không biết đây là chuyện quỷ quái gì? Đang chuẩn bị bóp vỡ đậu phộng, Thanh Nha cũng sững người, bàn tay bóp hụt vào khoảng không, đậu phộng rơi xuống mặt đất. Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm cũng quay mặt nhìn nhau, không phải là đi lệch đường sao? Tại sao lại lệch ra nhiều người như vậy? Bọn hắn biết tay Nam béo luôn táy máy, rất thích “Nhặt” đồ, nhưng bắt đầu từ lúc nào ngay cả người cũng nhặt về chứ. “Chuyện gì đây?” Dữu Khánh vừa chạm mặt Nam Trúc liền hỏi, thuận tay còn chỉ vào thứ cổ quái gã mặc trên người. “Ài! Một lời khó nói hết.” Nam Trúc nhấc tay ra hiệu cho hắn đi nơi khác nói chuyện riêng. Dữu Khánh lập tức rời đi theo gã. Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm cũng đi theo, A Lang đại cô cũng không coi mình là người ngoài. Vấn đề là Long Hành Vân, Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân cũng không khách khí, đều đi theo. Thanh Nha nhìn trái nhìn phải, mặc dù luôn luôn nhắc nhở mình không được đến gần cẩu Thám Hoa, nhưng lần này y vẫn không thể kìm nén được, y vung tay ném vỏ đậu phộng ra sau vai, sau đó bước chân trần đi theo. Nam Trúc và Dữu Khánh tìm được một chỗ riêng tư, vừa định mở miệng nói chuyện chợt quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một đống người cùng đi đến đây. Nhiều người vậy sao? Vậy còn gì là đi nói chuyện riêng nữa chứ? Thôi được, làm phiền người ta giúp đỡ nhiều như vậy, Dữu Khánh không tiện nói gì nhiều, hắn biết Nam Trúc chắc chắn cũng biết được điều gì có thể nói, điều gì không nên nói, hắn lập tức hỏi: “Nói đi, chuyện gì xảy ra?” “Còn có thể là chuyện gì, bị người ta chơi cho một vố…” Nam Trúc kể lại chuyện có người thay đổi phương hướng chỉ đường, suýt chút nữa bị ăn tươi nuốt sống, trong câu chuyện tất nhiên không thể sót tình huống nguy hiểm, đương nhiên, gã chắc chăn sẽ không đề cập chuyện có liên quan đến Định Hồn trâm. Nhóm người nghe kể đều kinh hãi lo sợ, một người sống sờ sờ lại bị nuốt sống ăn tươi, chỉ nghĩ về cảnh tượng đó thôi đã thấy kinh khủng, lúc này mới biết được vì sao Nam Trúc lại ăn mặc như thế này, thì ra gã đã bị đưa vào trong miệng cự nhân, cuối cùng mới thoát hiểm ngay miệng hổ. Nghe kể về quá trình kinh tâm động phách đó, Thanh Nha quên cả việc ăn đậu phộng trong tay. “Có trải nghiệm như thế, chuyến đi này coi như đáng giá.” Long Hành Vân đột nhiên cất lời cảm khái, trên mặt lộ ra vẻ cực kì hâm mộ. Mọi người đồng loạt quay nhìn gã, thầm hỏi có phải tên gia hỏa này có vấn đề tâm thần hay không, nhất là đám người Dữu Khánh vốn vẫn đang nghĩ mà sợ thay cho Nam Trúc. Hoàng Tu Hùng lên tiếng hỏi: “Ngươi xác định các ngươi đã g**t ch*t tên A Bồng đó rồi?” Phượng Quan Vân bổ sung một câu, “Căn cứ vào tin tức Nhị Động chủ tìm được, tên A Bồng đó là phụ tá đắc lực của Vân Côn thượng tiên, thực lực không kém Bán Tiên, thậm chí còn mạnh hơn. Làm sao các ngươi có thể g**t ch*t hắn?” Mấy người Dữu Khánh không có hé răng, bọn hắn vừa nghe quá trình liền biết đó là kiệt tác của Định Hồn trâm. Nam Trúc dang hai tay ra, “Dù sao không phải là ta giết, ta cũng không biết vì sao A Bồng đột nhiên đứng yên bất động, sau đó chết đi. Theo lời mọi người kể thì chắc hẳn là do Văn Khúc giết.” “Văn Khúc?” Mấy người đồng thanh thốt lên hỏi. Nam Trúc vỗ trán một cái, cố ý nói với Dữu Khánh: “Mẹ nó, lão Thập Ngũ, Văn lão đó không phải là ai khác, ông ta chính là Văn Khúc.” Dữu Khánh kinh ngạc, “Ông ta là Văn Khúc? Làm sao có thể như thế?” Nam Trúc vỗ tay, “Ai nói không phải chứ? Ta cũng cho rằng không có khả năng đó. Văn Khúc trong truyền thuyết là nhân vật thế nào? Một người rất khí phách. Nhưng ngươi nhìn ông ta đi. Lúc trước, sau khi chúng ta tách ra, ta hỏi ông ta có phải là Văn Khúc không, ông ta còn cất lời thề độc, nói rằng nếu mình là Văn Khúc sẽ chết không yên lành. Vì vậy ta đã bị lừa gạt. Lần này là bị ép lên đến đầu, ông ta không thể không ra tay được, lập tức bộc lộ bí mật, giết cự nhân có thực lực Cao Huyền một cách đơn giản như cắt dưa thái rau. Chính miệng ông ta đã thừa nhận với ta, làm sao có thể là giả. Nhưng lần này thật sự phải cảm tạ ông ấy, nếu không, hơn ngàn người đều phải chết chết.” “Tiểu mập mạp, ngươi lại nói xấu sau lưng ta sao?” Mọi người nghe tiếng đồng loạt quay đầu nhìn lại, mải mê lắng nghe, có người đến gần cũng không biết, chính là Văn lão tới đây. Được biết vị này chính là Văn Khúc trong truyền thuyết, mỗi người đều kiềm chế tư thái của mình, bày tỏ sự kính trọng, Thanh Nha với bộ dạng bất cần đời vốn có cũng đứng thẳng lên, Long Hành Vân cũng không dám bày ra bộ dạng không coi ai ra gì, đây là nhân vật dám cứng chọi cứng với Đại thánh, với xuất thân và bối cảnh của gã là không thể tiếp tục làm ra vẻ sĩ diện. Mọi người đều nhận thức được, đây hẳn là người thần bí đẩy lui Đại thánh Thiên Lưu sơn trước khi tiến vào tiên phủ. Dữu Khánh cũng dùng từ ngữ cung kính, “Ngài lão chính là Văn Khúc tiền bối sao?” “Nói việc chính đi.” Văn lão vung tay lên, ra hiệu đừng có nhắc tới việc đó nữa, ánh mắt đảo xung quanh một vòng rồi hạ thấp giọng nói: “Chúng ta sợ là đã bị phiền toái bám lấy.” Mọi người không hiểu, Dữu Khánh nói: “Mong tiền bối nói rõ.” Văn lão: “Chắc hẳn các ngươi đều đã nghe nói tới Vân Côn thượng tiên, kẻ kiểm soát một giới này rồi phải không?” Mọi người đều gật đầu. Văn lão: “Có thể hắn đang trà trộn vào trong chúng ta, đừng quay đầu lại, đừng nhìn về phía đó.” Mọi người giật mình kinh hãi, định nhìn về phía đám đông đang chờ đợi, nhưng Văn lão đã khẩn cấp lên tiếng nhắc nhở, tất cả cũng không phải kẻ ngốc, đều hiểu ý, kiềm chế không nhìn lại. Thanh Nha sợ hãi liếc nhìn Long Hành Vân, vẻ mặt có phần oán trách, y đã sớm nói không thể đi chung với cẩu Thám Hoa, nhưng tên Long thiếu này lại không chịu nghe. Nam Trúc khẩn trương nhếch khóe miệng, thấp giọng hỏi: “Kẻ nào trong chúng ta vậy?”
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.