Bán Tiên Sau một cơn sóng lớn hung dữ hất thuyền lên cao, Minh tăng vẫn đứng yên không chút động đậy mới hỏi, “Là Phán quan sao?” Đinh Giáp Thanh phe phẩy chiết phiến nói: “Phán quan xuất hành, âm khí dày đặc, mây này dương thịnh, hẳn là không phải.” Minh tăng: “Vậy đó là Dã Tiên rồi.” Mọi người cùng đưa ra phán đoán này là vì căn cứ vào cùng một lí do, ba đám mây trên bầu trời đại biểu cho ba cao thủ cảnh giới Bán Tiên, mà những Bán Tiên thường xuất thủ không ai khác chính là Đinh Giáp Thanh, Lạc Vân Phinh và Lý Đông Tân, vừa đúng ba người. Nhưng hôm nay Đinh Giáp Thanh ở trên thuyền, ba đám mây đó ngoại trừ Lạc Vân Phinh và Lý Đông Tân ra, một đám mây còn lại là ai chứ? Chỉ có thể nghĩ đến Dã Tiên hoặc Phán quan. Nếu Đinh Giáp Thanh đã loại trừ Phán quan, vậy đó chỉ có thể là Dã Tiên. Đinh Giáp Thanh có phần hoài nghi, nói: “Dã Tiên gần như không can thiệp vào chuyện bên ngoài Đại Hoang Nguyên, dù có nhúng tay vào chuyện Chư Yêu chi cảnh nhưng vẫn không có vượt quá giới hạn tại Tiểu Vân gian. Lần này phá lệ hay sao?” Minh tăng: “Như lọt vào sương mù, nhưng cuối cùng mây mù rồi cũng sẽ tan.” Đinh Giáp Thanh ừ một tiếng, “Đại hòa thượng nói có lý.” Vừa mới dứt lời, một đợt sóng lớn khác lại ập đến, ánh mắt y rơi xuống trên boong tàu phía dưới, quan sát lão Khâu, phát hiện thấy lão Khâu cũng đang nhìn chằm chằm vào mấy đám mây trên bầu trời, lập tức chỉ quạt về phía đó với Sô Vũ. Sô Vũ hơi thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nhận ra người y chú ý tới là ai, gã gật đầu thể hiện đã hiểu ý rồi rời đi. Chẳng mấy chốc, mấy người đang qua lại tuần tra trên thuyền lại đi lên boong tàu. Khi đi ngang qua bên cạnh lão Khâu, một người đột nhiên tung ra một cái tát, kèm theo một câu mắng, “Lấm la lấm lét, nhìn đông nhìn tây cái gì vậy? Nhìn qua liền biết không phải thứ gì tốt.” Bốp! Một tiếng tát tai thật lớn vang lên, lão Khâu lảo đảo một cái mới đứng vững lại được, khóe miệng tràn vết máu, sửng sốt nhìn chằm chằm đối phương, trong mắt lóe lên một tia tức giận, nhưng rất nhanh biến mất. Người đánh thấy vậy cười vui vẻ, “A! Trừng cái gì vậy? Không phục, muốn trả thù phải không?” Gã vung tay lên, “Dạy cho hắn biết cách phải cư xử thế nào đi.” Thế là mấy người ở phía sau gã ùa lên vây quanh lão Khâu, tặng cho lão một trận đấm đá không ngừng. Hoắc Lãng ở bên cạnh không dám hé răng, Lê Hoa nương nương ở gần đó cũng rút lui mấy bước, sợ bị ảnh hưởng, một đám người mở to mắt nhìn lão Khâu bị đánh hội đồng. Mấu chốt là lão Khâu không dám hoàn thủ, lại càng không dám chống cự, bị đánh ngã, co mình trên sàn tàu, ôm đầu liên tục cầu xin bỏ qua. Đinh Giáp Thanh đứng ở trên lầu thỉnh thoảng nhìn xuống mấy lần, mặt không biểu cảm, chỉ cứ nhìn như vậy. Ở bên cạnh, Minh tăng vẫn lần tràng hạt đen tuyền, bộ dạng như chuyện này không liên quan đến mình, không hề có vẻ gì từ bi của người xuất gia. Đánh một lúc lâu, trên boong tàu đã tràn ra một bãi máu, bóng dáng Sô Vũ mới xuất hiện ở trên cao, quát lớn xuống dưới: “Chuyện gì ồn ào quá vậy? Các ngươi làm gì vậy, muốn đánh chết người hay sao?” Lúc này đám người mới dừng tay, người cầm đầu hướng lên trên cất tiếng bẩm báo: “Tứ gia, lão gia hỏa này lấm la lấm lét, trông không phải là người tốt, trong ánh mắt dường như có ẩn ý gì đó, nhất định không phải là người thành thật. Theo ta thấy, trực tiếp làm thịt cho rồi.” Sô Vũ khiển trách: “Là chúng ta quấy rầy người ta, các ngươi kiềm chế một chút đi.” Nghe y nói như vậy, người đó mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn xoay người lại tung một cước hung dữ, đá bay lão Khâu lên cao rơi xuống, khiến lão lại sặc ra một ngụm máu, người co lại như con tôm, sau đó mới vẫy tay kêu gọi đồng bạn rời đi. Thấy chuyện đã kết thúc, Hoắc Lãng mới dám tiến lên nâng lão Khâu dậy, thấp giọng hỏi: “Ông không sao chứ?” “Ngươi thử một lần đi, để xem ngươi có sao hay không.” Lão Khâu không vui đáp lại một câu, lại phun ra mấy ngụm máu, toàn thân đầy vết thương cũ mới đan xen, máu me hỗn tạp, hình dáng có vẻ đã hoàn toàn thay đổi, xương mũi rõ ràng đã bị đánh gãy. Không còn cách nào, lão ta không dám thi triển ra tu vi cao để kháng cự, hầu như toàn bộ đều dùng thân thể chịu đựng bị đánh. Thấy lão ta thực sự không sao, Lê Hoa nương nương áp sát đến gần, thấp giọng hỏi: “Ngươi làm gì vậy, tại sao cứ để người ta nhìn ngươi chướng mắt. Đây đã là lần thứ ba bị người ta đánh rồi.” Lão Khâu: “Ta không làm gì cả.” Lê Hoa nương nương: “Ngươi không làm gì mà trên đường đi người ta chỉ đánh mình ngươi? Tại sao bọn họ không làm khó chúng ta? Chẳng lẽ ngươi đã bị bộc lộ thân phận hay sao? Nếu như thực sự đã bị lộ, ngươi còn có thể yên ổn ở đây sao? Ngươi trừng mắt với người ta như vậy, còn nói không làm gì cả. Không phải ta trách ngươi, đã đến thời điểm này, giả vờ làm cháu trai thì có sao chứ? Đã một đống tuổi rồi, vậy mà còn không nhịn được sao?” Lão Khâu chùi vết máu ngoài miệng không hé răng nữa, đã bị nói đến chán nản… Khi mặt trời chói chang treo cao trên bầu trời, đám người Thanh Nha dừng thuyền lại, đã đến vùng biển lúc trước khoan thăm dò. Dừng thuyền lại cũng là yêu cầu của Dữu Khánh. Nhìn thấy Dữu Khánh lại muốn lặn xuống nước, Thanh Nha giữ hắn lại, “Thám Hoa lang, phía dưới đã bị khoan đến nát rồi, không có kết quả gì. Lần này ngươi tới đây giống như là điều động đại quân, nếu không có thủ đoạn nào mới, còn xuống xem làm gì?” Hướng Lan Huyên thì vẫn thờ ơ quan sát. “Ta có ý định riêng của ta.” Dữu Khánh ném lại một câu, rồi nhảy lên, trực tiếp thả người vào trong nước. Thanh Nha rất bất đắc dĩ, ném vỏ đậu phộng trên tay đi, rồi cũng nhảy vào trong nước. Không chỉ có y, một đám người cũng lần lượt nhảy xuống nước. Nam Trúc và Bách Lý Tâm cũng nhảy xuống theo. Long Hành Vân đi theo trên chiếc thuyền phía sau cũng không chậm trễ, lập tức nhảy vào trong biển đi theo. Mục Ngạo Thiết ở lại trên thuyền, y cảnh giác với xung quanh. Hướng Lan Huyên chậm rãi đi đến trước mặt y, quan sát Tam Túc ô đứng ở trên bờ vai Mục Ngạo Thiết. Người khác không biết con Tam Túc ô này là như thế nào, nhưng nàng thì biết rõ, lúc trước khi đám người Dữu Khánh thoát ra khỏi Bồng Lai sơn thì bị nàng bắt lại, nàng đã dùng thủ đoạn cạy miệng một số người. Lúc này, ngay cả con Tam Túc ô này cũng được mang theo, nàng có thể cảm nhận được, lần này cẩu Thám Hoa khá nắm chắc. Sau khi có ý nghĩ này, thân hình nàng lóe lên, lướt trở về trên chiếc thuyền của mình ở phía sau để sắp xếp, và lập tức kéo những tàu thuyền liên quan cùng theo sát phía sau. Trên một nhóm tàu khác, Tương Hải Hoa vung tay ra hiệu, đội tàu của cô ta cũng dừng lại, không có ý đến gần. Nhiệm vụ của cô ta là bảo vệ sự an toàn cho Lâm Long, đó mới là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu, về phần tiên phủ gì gì đó, cha con cô ta có nguồn tin tức đáng tin cậy, ít nhất biết rõ bên trong tiên phủ rất nguy hiểm, hoàn toàn không phải là bọn họ có thể dễ dàng đụng vào, ngay cả Bán Tiên cũng không dám bất cẩn xông vào. Những kẻ không đầu không não đâm đầu vào đó đều là kẻ mù tịt thông tin, là một đám ngốc nghe gió cho là mưa, bảo sao biết vậy. Đồ tốt, ai đều có thể chia sẻ sao? Cho nên, hãy ở xa nhìn xem đi, không thể cuốn vào trong đó. Tại sao dừng lại rồi? Trùng Nhi sửng sốt, nàng muốn đến gần nhóm người Dữu Khánh để xem cho rõ ràng, nhưng việc này không phải do nàng quyết định. Nàng nhìn về phía sư phụ đang đứng tựa lan can cùng hàng với mình, ngăn cách bởi Tương Hải Hoa, chỉ thấy sư phụ đang chăm chú nhìn phương xa chợt chậm rãi nhắm mắt lại. Nếu sư phụ đã không có ý định đến gần thêm nữa, vậy thì nàng cũng không tiện nói gì, nàng chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Rất nhiều thuyền đều dừng lại theo, không hề che giấu hành động nữa, triệt để xé bỏ lớp vỏ bọc thương thuyền, và cũng có rất nhiều người xuống nước theo. Chiếc thuyền chở Đinh Giáp Thanh cũng dừng lại. Y chú ý không phải là mặt biển, mà là ba đám mây trên bầu trời. Y chú ý thấy ba đám mây không bị gió thổi lệch đi đó cũng đã dừng lại.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.