Bán Tiên Từng chiếc tàu hàng lần lượt rời bến ra khơi từ bến tàu của Tĩnh Viễn thuyền hành. Không chỉ có tàu thuyền tại nơi này ra khơi, bình thường cũng có không ít tàu thuyền qua lại, nhưng hôm nay, số lượng tàu thuyền ra khơi ở thời điểm này nhiều khác thường, chỉ trong thời gian ngắn cảnh tượng đã giống như có hàng ngàn chiếc buồm đua sóng. Trên lầu các bên cạnh một bến tàu khác, một nam tử tuấn tú với vẻ tao nhã đứng chắp tay sau lưng, mặc một y phục màu trắng giản dị, mái tóc đen sạch sẽ cuộn lại gọn gàng, cài một cây trâm cài tóc kiểu nam, nhưng b* ng*c căng tròn và lỗ khuyên tai lại chứng tỏ đây là một nữ nhân. Là một nữ nhân xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, đôi mắt phượng sáng ngời và lạnh lùng, dõi mắt nhìn chăm chú biển xanh sóng biếc. Đây chính là Địa Mẫu Lạc Vân Phinh, nữ nhân không thua kém đàn ông, thường xuyên ăn mặc như nam nhân. Trong âm thanh bước chân lộp cộp lên lầu, Mông Phá chạy lên, cấp báo: “Chưởng lệnh, kinh thành đã xảy ra chuyện, hoàng đế băng hà rồi!” “Hả?” Địa Mẫu bỗng nhiên xoay người lại, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Trước lúc rời kinh ta còn từng gặp hắn. Trong thời gian ngắn, hắn không có khả năng đột nhiên bệnh nặng.” Mông Phá trầm giọng nói: “Là bị đầu độc chết. Sự việc xảy ra trong một bữa tiệc gia đình ở trong cung. Hoàng hậu cùng hơn chục hoàng tử, công chúa đều đã gặp nạn. Chỉ có Lục hoàng tử ra ngoài làm việc là may mắn tránh khỏi tai kiếp. Hiện nay vẫn chưa biết được hung thủ là ai.” Địa Mẫu cười nhạt không ngừng, “Thật đúng là biết chọn thời điểm, sớm không xảy ra, muộn không xảy ra, lại xảy ra ngay thời điểm sau khi ta rời kinh. Cả nhà Mai Tang Hải vừa mới bị giết trên đường đi, ngay sau đó là một nhà hoàng đế gặp họa diệt môn. Thật đúng là trùng hợp.” Mông Phá hơi kinh, do dự hỏi: “Chưởng lệnh, ý của ngài là, nghi ngờ việc này do Thám Hoa lang làm ra sao?” Địa Mẫu: “Ngươi cho rằng lí do gì Mai Tang Hải bị kết án nhanh như vậy? Nếu do Thám Hoa lang làm ra cũng không có gì ngạc nhiên. Kỳ quái chính là, hắn vừa ở đây gây náo loạn, lại còn có thể làm ra chuyện lớn như vậy tại kinh thành, mà chúng ta thì không hề phát hiện được một chút dấu hiệu nào. Những gì diễn ra tại Hổ Phách hải là thủ thuật che mắt hay sao? Diệt cả nhà hoàng đế tại hoàng cung, hắn có thể có năng lực đó ư? Trong cung cao thủ nhiều như mây, cấm vệ nghiêm ngặt, trừ khi có lực lượng của Ứng Tiểu Đường hỗ trợ, nhưng Ứng Tiểu Đường không có khả năng làm ra chuyện như vậy mới đúng, cho dù biết được việc cả nhà A gia hồi đó bị diệt môn có liên quan đến hoàng đế, Ứng Tiểu Đường cũng không đến mức làm ra loại chuyện thí quân này. Hắn mới là phe thực sự bảo vệ hoàng gia. Lục hoàng tử không chết, chẳng lẽ là hắn?” Mông Phá: “Bất kể là ai, kinh thành đã rất tối loạn, cần Chưởng lệnh trở về tọa trấn.” Địa Mẫu: “Có Ứng Tiểu Đường ở đó, có Sở Thiên Giám nhìn chằm chằm, sẽ không loạn đến mức nào đâu. Hoàng đế chết cũng không phải là trời sụp, chuyện trước mắt quan trọng hơn. Tình hình hiện tại thế nào rồi?” Bà ta đã nói như thế, Mông Phá do dự một chút rồi đành phải bỏ qua chuyện phía bên kinh thành, nói chuyện trước mắt, “Vừa mới nhận được tin tức, tất cả đều đã xuất phát.” Địa Mẫu: “Chúng ta cũng đi xem đi.” “Vâng.” Mông Phá đáp, sau đó lại do dự nói: “Chưởng lệnh, đệ nhất cao thủ Cừu Hạp dưới trướng Lý Đông Tân cũng xen lẫn vào đó, còn có thêm Hướng Lan Huyên. Phía bên Đinh Giáp Thanh, ngay cả Minh tăng cũng tới tham gia náo nhiệt. Nếu tiên phủ thật sự xuất hiện, lực lượng phía bên chúng ta có phải hơi mỏng hay không? Có nên gấp rút điều thêm một chút nhân lực đủ mạnh đến đây không?” Y nói ra lời này là bởi có bài học lần trước, tại Chư Yêu chi cảnh, bởi vì không chuẩn bị đủ lực lượng, cho nên bên này mới tạm thời kéo Trì Bích Dao vào cho đủ số. Kết quả thật hay, ngay cả tính mạng người bạn thân nhất của Chưởng lệnh cũng phải bỏ lại đó. Y không muốn bước theo vết xe đổ này. Địa Mẫu nghiêng mặt liếc nhìn y, “Ta đã mời một cao thủ đến cho ngươi. Đừng nói là Minh tăng, ngay cả Đinh Giáp Thanh cũng chưa chắc đã có thể làm gì được người ta. Nếu có chuyện gì xảy ra, cho dù lần này Lý Đông Tân liên thủ với Đinh Giáp Thanh gây rối, ta cũng có nắm chắc chính diện đối đầu bọn họ. Ngươi cứ việc thoải mái làm việc đi.” Ngay cả Đinh Giáp Thanh cũng không làm gì được? Mông Phá sửng sốt, ngay lập tức hỏi: “Là Phán quan ư?” Vừa thốt ra lời này, y liền hối hận, biết rõ mình đã hỏi một câu ngu ngốc, Phán quan làm sao có thể nghe lời người nơi đây. Nhưng vấn đề là, trên thế nàychỉ có mấy cao thủ đứng đầu đó mà thôi, còn có ai có được thực lực như thế? Địa Mẫu cũng nhìn y với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, “Đừng có đoán mò, đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết.” “Vâng.” Mông Phá đáp vậy, nhưng trong lòng vẫn không thể tránh khỏi suy đoán, đến cùng là ai chứ, thế gian còn có nhân vật như vậy sao? Trên biển rộng sóng biếc, khung cảnh hàng ngàn chiếc buồm đua nhau lướt sóng trông rất ngoạn mục. Tựa vào mạn tàu, Thanh Nha nhìn về phía sau đuôi thuyền, vui vẻ nói: “Tên Long Hành Vân đó sao vậy? Theo sát như thế ư? Bây giờ bám đuôi đều rõ ràng như thế sao?” Dữu Khánh quay đầu lại nhìn, có phần bối rối nhưng cũng không đặt nặng, ánh mắt hắn chú ý nhiều hơn vào lượng lớn tàu thuyền ở phía sau, “Nhiều như vậy phải có bao nhiêu chiếc a? Đám người này quả thực quá lộ liễu, rõ ràng là đang theo chúng ta. Nếu nói là thương thuyền tình cờ đi qua nơi đây, ai mà tin cho nổi?” Thanh Nha ở bên cạnh bóc đậu phộng ăn phì cười, “Dám đến đây, hoặc là thế lực lớn, hoặc là mấy kẻ không sợ chết. Đám người này không chỉ có lá gan lớn, còn rất xấu xa. Khi ta khoan thăm dò tại đáy biển đã phát hiện ra, đám cháu chắt này gặp phải người của Đại Nghiệp ty dò hỏi thì nói mình là người của Ty Nam phủ, gặp phải Ty Nam phủ thì nói mình là người Thiên Lưu sơn hoặc Đại Nghiệp ty, may mà mấy nhà đó còn bàng quan thờ ơ, tạm thời không muốn gây ra rối loạn, nếu không, tất cả chúng đã bị xử lý rồi. Không chỉ trên thuyền, dưới nước nhất định cũng có. Bọn họ là thật sự cho rằng chúng ta đang tìm tiên phủ a. Tên nào cũng to gan đến mức không thèm đếm xỉa gì nữa, quyết liều mạng một phen. Ta còn nghe được thông tin, có người nói cái gì mà cuộc đời này hiếm khi có được cơ hội liều mạng đánh cuộc như thế này, ta suýt chút nữa cười sặc chết. Bọn họ không chịu suy nghĩ, chúng ta làm sao có khả năng gióng trống khua chiêng tìm tiên phủ như vậy.” Cổ Dữu Khánh dường như có vẻ khó chịu, hắn xoay xoay cổ, quay đầu nhìn sang hướng khác. Sau một lúc nhéo nhéo ria mép, hắn quay đầu lại hỏi: “Quá nhiều người đi theo sát như vậy, cho dù chúng ta tìm được bảo tàng, ngươi có chắc ngươi mang đi được sao?” Thanh Nha cầm một củ đậu phộng chọc chọc vào vị trí tim hắn, “Yên tâm, Can nương đã truyền lời tới, nói là đã phái người đến đây giúp ta. Với năng lực của Can nương, ngươi còn có gì không yên tâm chứ? Hãy nỗ lực hết sức tìm ra bảo tàng của ngươi là được. Việc còn lại cứ giao cho ta xử lý.” Dữu Khánh tò mò hỏi: “Phái ai tới vậy?” Thanh Nha nhún vai, “Không biết, nói là khi có việc tự nhiên sẽ ra tay giúp đỡ.” Đột nhiên, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một bóng người bay tới, lơ lửng giữa trời, từ trên cao bao quát phía dưới, không phải ai khác, chính là Hướng Lan Huyên. Hướng Lan Huyên vốn đang đi theo ở trên thuyền phía sau, sau đó suy nghĩ lại, nàng thấy việc gì mình phải bám theo, nàng không sợ bị phát hiện, trái lại có kẻ nào đó gian manh dùng mánh lới, nàng cần phải theo sát mới được, vì vậy liền trực tiếp bay đến đây. “Ôi, Đại hành tẩu, chào buổi sáng.” Đang tựa ở mép tàu, Dữu Khánh đứng thẳng lên vẫy tay chào hỏi người trong không trung. Thôi được, mặc dù cảm thấy làm như vậy không thích hợp, Thanh Nha vẫn cùng vẫy tay theo. Hướng Lan Huyên đảo mắt quét nhìn phía dưới một lần, rồi bay về phía mũi tàu rẽ sóng, hạ xuống. Hai người Dữu, Thanh nhìn nhau, không biết nữ nhân này muốn làm gì, vì vậy nhanh chóng theo lối đi nhỏ ở hai bên lướt đến. Chỉ thấy Hướng Lan Huyên rơi xuống bên cạnh một người giấu mình trong chiếc áo choàng đen, chính là người được Dữu Khánh phái đến chỗ Thanh Nha tối hôm qua. Hướng Lan Huyên không chút khách khí, trực tiếp đưa tay hất mũ trùm của đối phương lên, bộc lộ ra khuôn mặt của đối phương. Hướng Lan Huyên không biết người này, hỏi: “Ngươi là ai?” Người này nhìn sang Dữu Khánh, không biết nên làm gì bây giờ, thần sắc có phần hoảng loạn. Dữu Khánh vội vàng đến đây giải vây, “Người của ta, vốn là người của Tam Tiên bảo quy thuận vào ta. Đại hành tẩu, có vấn đề gì sao?” Trong lòng thì thầm than, thật là sơ suất, đáng lẽ khi lên thuyền phải nói người này cởi áo choàng ra.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.