Bán Tiên Là một nam nhân, không ai có hảo cảm với loại tiểu bạch kiểm như vậy, tại sao chúng ta phải liều sống liều chết lại không thể sống thoải mái bằng một người dựa vào khuôn mặt như ngươi chứ. Hướng Lan Huyên khoanh tay trước ngực, gật đầu nói: “Thám Hoa lang chính là Thám Hoa lang, ta sẽ dùng lý lẽ này để khuyên Tương Hải Hoa, cho cô ta nghe được cao kiến của đại tài tử đệ nhất thiên hạ, đáng cãi nhau ầm ĩ vì một nam nhân sao?” Dữu Khánh lập tức im tiếng, ngẩn ngơ nhìn nàng một chút rồi đột nhiên sửa lời: “Ta chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, ngươi đừng nói là ta nói. Người ta là hai bên tình nguyện, không đến phiên ngoại nhân như ta chen vào. Ta cũng không phải là người thích chen vào việc của người khác. Chuyện nhà của người ta, ngươi cứ coi như ta chưa từng nói gì.” “Xùy.” Hướng Lan Huyên tức thì lộ vẻ khinh thường, “Chỉ với chút can đảm này của ngươi mà cũng không biết xấu hổ đi khinh thường người ta ăn cơm mềm?” Được rồi, Dữu Khánh nhanh chóng chuyển hướng chủ đề, “Bàng Vô Tranh thực sự đã bị tên tiểu bạch kiểm đó giết sao?” Hướng Lan Huyên liếc hắn một cái, “Thế nào, đêm hôm chạy đến chỗ ta chỉ vì để nghe ngóng tin tức thôi sao?” Dữu Khánh nhanh chóng xua tay phủ nhận, “Không có, không có, chỉ tò mò mà thôi. Không hiểu tình nhân của Tương Hải Hoa giết Bàng Vô Tranh làm gì?” Bất kể hắn đến đây có phải để tìm hiểu thông tin hay không, Hướng Lan Huyên vẫn lạnh lùng lườm hắn một cái, sau đó tiết lộ một chút tình huống, “Việc này có không ít điểm kỳ lạ. Nói không phải do hắn giết, nhưng một ít dấu hiệu cho thấy, việc hắn xuất hiện tại hiện trường không giống là trùng hợp. Còn nếu như nói là hắn giết, căn cứ vào một số tình huống liên quan, hắn không có khả năng động thủ ngay phía dưới mí mắt nhiều người như vậy. Về cơ bản, hắn luôn bị theo dõi, hơn nữa còn là bị rất nhiều người theo dõi. Tại hiện trường xảy ra vụ việc, cả hai bên bức tường đó đều có người liên kết thay đổi theo dõi. Nói cách khác, việc Bàng Vô Tranh xuất hiện tại đó cũng đã bị người theo dõi chú ý tới. Vấn đề là ở chỗ đó, không ai nhìn thấy tên tiểu bạch kiểm đó ra tay, cũng không ai nhìn thấy Bàng Vô Tranh ngã xuống như thế nào. Theo phân tích chi tiết tình huống hiện trường, thời gian hai người đồng thời thoát khỏi tầm mắt của nhân viên theo dõi rất ngắn ngủi, có lẽ chỉ khoảng hai ba hơi thở. Nếu nói là tên tiểu bạch kiểm đó động thủ, lại vừa đúng lúc thoát ra được ánh mắt theo dõi của người cả hai bên trong ngoài, khả năng này không cao lắm. Nếu hắn thật sự có được thực lực và năng lực như vậy, lẽ ra không nên bị đánh gục tại hiện trường để bị bắt mới đúng. Hơn nữa, hắn và Bàng Vô Tranh đều là cao thủ Thượng Huyền, việc tiểu bạch kiểm có thể g**t ch*t Bàng Vô Tranh trong nháy mắt hay không cũng là một điểm rất đáng hoài nghi. Và tình trạng tại hiện trường cho thấy tựa hồ đã có người thực lực vượt qua Thượng Huyền xuất thủ. Lúc đó có thể có kẻ thứ ba có mặt ở đó ra tay, nhưng không ai phát hiện ra được. Nếu thực sự có kẻ thứ ba như vậy, thực lực người đó tất nhiên bất phàm.” Dựa vào những gì mình nghe được, và phân tích kỹ những lời nàng kể, Dữu Khánh trầm ngâm hỏi: “Có biết vì sao ta đến tìm ngươi lúc này không?” Hướng Lan Huyên nghiêng đầu liếc hắn, “Có chuyện nhanh nói, có rắm nhanh thả.” Dữu Khánh: “Tu vi của Bàng Vô Tranh có lẽ không phải Thượng Huyền, có khả năng lão ta đã ẩn giấu thực lực.” Hướng Lan Huyên kinh ngạc, hỏi: “Vì sao nói như thế?” Dữu Khánh moi ra một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, đưa cho nàng, “Bàng Vô Tranh có thể là Bảo chủ Đông Liên Ngọc của Liên Sơn bảo bị mất năm mươi năm trước.” Hướng Lan Huyên sửng sốt, nghẹn lời nhìn hắn trân trối, sau đó nhanh chóng cầm lấy tờ giấy nhìn xem, đọc xong liền vụt ngẩng đầu lên hỏi: “Đây là ý gì? Ngươi đừng nói với ta là có người lại nhét tờ giấy cho ngươi nhé.” Dữu Khánh bất đắc dĩ than thở: “Đại hành tẩu quả nhiên là sáng suốt, chỉ nhìn thoáng qua liền biết, đúng vậy, không biết đây là chuyện tốt do vị thần nhân nào làm ra.” Hắn không phải chỉ làm ra vẻ bất đắc dĩ ở mặt ngài mà thật sự cảm thấy bất đắc dĩ, hắn không biết tiểu sư thúc đang làm trò quỷ gì, cứ khiến cho hắn phải đẩy người thần bí ra làm tấm mộc, lí do này thực sự không thích hợp dùng đi dùng lại nhiều lần nha? “Đông Liên Ngọc, Đông Liên Ngọc từng theo đuổi Địa Mẫu sao? Bàng Vô Tranh, năm mươi năm trước…” Hướng Lan Huyên vừa đi tới đi lui, vừa cất lời lẩm bẩm, rồi đôi khi lại cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, lật qua lật lại. Một lúc lâu sau, nàng đột nhiên dừng bước nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh, hỏi: “Vì sao lại nhét tờ giấy cho ngươi, vì sao Bàng Vô Tranh vừa mới xảy ra chuyện liền có người nhét tờ giấy với nội dung liên quan cho ngươi?” Dữu Khánh giang hai tay: “Ta làm sao biết được, ta cũng muốn biết vì sao.” “Vậy tại sao ngươi lại đưa cho ta?” “Ách… Đại hành tẩu, ngươi nói như vậy thực sự không hay a! Chúng ta không phải cùng hội cùng thuyền sao? Không phải cùng một nhóm sao? Đây chẳng phải là bởi ta phát hiện thấy vấn đề liền lập tức thông báo cho ngươi sao?” Hướng Lan Huyên nhìn hắn từ đầu đến chân mấy lượt, hỏi: “Ngươi còn có chuyện gì nữa không?” Khóe miệng Dữu Khánh giật giật, hắn cười gượng cáo từ, “Ngài làm việc đi, ta không quấy rầy nữa.” Hướng Lan Huyên lại chất vấn một câu, “Rốt cuộc thì có chuyện gì giữa tên Lâm Long đó và tiệm quần áo Nghê Thường vậy?” Vừa mới xoay người, Dữu Khánh dừng lại, quay đầu lại cười nói: “Chỉ là một chút hiểu lầm, không sao cả.” Nói xong chắp tay chào, rồi nhanh chóng rời đi. Hướng Lan Huyên hơi híp mắt, hiểu lầm lòi ra cái địa đạo, đây có thể là hiểu lầm được sao? Nàng biết rõ đối phương có việc giấu mình, cũng giống như mình có việc giấu đối phương vậy, cũng không dám tiết lộ hết. Thừa dịp Dữu Khánh mở cửa ra, Hướng Lan Huyên cất tiếng gọi to, “Người đâu.” Có người ở bên ngoài nhanh chóng đi vào, hành lễ, “Đại hành tẩu.” Hướng Lan Huyên: “Ai là y sư giỏi nhất Hổ Phách hải này? Hãy tìm và đưa hắn đến cung thành gặp ta.” “Vâng.” Người đến nhận lệnh rời đi thực hiện. Hướng Lan Huyên lại nhìn tờ giấy trên tay, sau đó bay vút ra ngoài qua cửa sổ… Trong một chỗ nhà riêng, Thanh y phụ nhân vén chiếc mũ trùm đầu lên, đứng đối diện với một người đàn ông hơi cúi đầu, người này không phải ai khác, chính là chưởng quỹ của tửu lâu ở đầu bên kia mật đạo dẫn đến tiệm quần áo Nghê Thường. Thanh y phụ nhân đã tìm được lão. Lúc này, tin tức về cái chết của Bàng Vô Tranh đã truyền khắp Hổ Phách hải, chưởng quỹ tửu lâu cũng đã biết được, cúi đầu buồn bã. Giọng nói của Thanh y phụ nhân trở nên lạnh lùng, “Ta hỏi lại một lần nữa, sau khi ta đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chưởng quỹ tửu lâu thở sài: “Thật sự không có xảy ra chuyện gì. Đông gia tiến vào hầm một lúc rồi lại đi ra, sau đó lấy xe rời đi. Trước khi đi, ông ấy dặn ta rút đi trước, như là đã biết sắp xảy ra chuyện gì đó. Ta cũng không ngờ tới lại xảy ra chuyện như vậy.” Thanh y phụ nhân: “Vì sao lại đột nhiên rời đi? Nhất định có lí do, ta cần biết tất cả chi tiết. Ngươi hãy nói cho ta tất cả những gì ngươi biết, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.” Đây cũng là lí do bà ta cố ý tìm đến vị chưởng quỹ này. Bà ta muốn tìm hiểu xem vì sao Bàng Vô Tranh bị giết, và hung thủ là ai, vì vậy phải tìm hiểu những gì xảy ra từ khi bắt đầu sự việc. Chưởng quỹ tửu lậu lại cúi đầu, trầm mặc và do dự.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.