Bán Tiên Khi nghe nói chuyện là như vậy, tất cả mọi người đều có cùng một ý nghĩ, thảm rồi, thật sự phải cả đời bị vây ở trong Chư Yêu chi cảnh này rồi! Hướng Lan Huyên nhìn một đống thi thể Phệ Linh hào vừa mới đánh giết ở dưới chân, nghĩ thầm mình đã phí công bận rộn một trận, rồi lại quay nhìn Dữu Khánh đang tròn mắt chết lặng, lần này không phải là nàng muốn bức ép hắn ở lại. Tuy nhiên, nàng không muốn ở lại theo cách này. Chính mình chủ động ở lại là một chuyện, bởi vì như vậy thì có thể đi ra bất cứ lúc nào mình muốn, còn không có cách nào ra ngoài lại là chuyện khác, ai mà chẳng có một số điều mình quan tâm ở bên ngoài. Đang ở dưới bậc cấp, Dữu Khánh đột nhiên nhảy l*n đ*nh tháp, hắn giống như nổi điên hất tung đống thi thể Phệ Linh hào ra ngoài, sau đó ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra cẩn thận từng tấc đất, “Không thể nào nha, nếu phương pháp mở ra đã chính xác, không có lý nào ở bên ngoài đốt cháy phượng vũ có thể mở ra, mà ở bên trong lại không được. Nhất định phải có nguyên nhân gì đó.” Hắn lầu bầu lầm bầm trong miệng, dường như muốn tìm ra nguyên nhân đó. Cùng đứng ở trên đỉnh tháp, Hướng Lan Huyên và Ô Ô không có cản trở hắn, để mặc cho hắn giày vò, đều biết rằng hắn không chấp nhận hiện thực này. Mục Ngạo Thiết cũng nhảy l*n đ*nh tháp, đưa tay lôi kéo Dữu Khánh, ra hiệu cho hắn đừng nên làm như vậy. Nhưng Dữu Khánh không nghe lời khuyên, không chỉ hất tay y ra, mà còn kêu gọi: “Lão Cửu, mau giúp tìm nguyên nhân đi.” Đang ngồi trên bậc cấp phía dưới, vẫn còn bị thương nặng chưa lành, Nam Trúc nghe gọi thì đứng lên, ôm vết thương bị xuyên thủng nơi bụng bự, đưa tay ra hiệu cho Hướng Chân ở bên cạnh giúp đỡ. Vì vậy, Hướng Chân liền đỡ gã đưa lên trên. Nhìn thấy bộ dạng Dữu Khánh có chút điên cuồng, Nam Trúc cũng rất không đành lòng, gã biết rõ so với bọn họ, Dữu Khánh còn gánh chức tránh Chưởng môn Linh Lung quan ở trên người, nhưng gã vẫn nói ra thực tế để khuyên hắn, “Lão Thập Ngũ, đã không còn phượng vũ nữa, cho dù tìm được nguyên nhân cũng đâu có ích lợi gì?” Đang cúi người kiểm tra cẩn thận mặt đất, Dữu Khánh bất chợt ngây người, hắn ngẩn người không phải vì lời nói của Nam Trúc, mà tựa hồ đã thực sự phát hiện ra điều gì đó. Ánh mắt hắn từ trên mặt đất chuyển dần lên trên, ngẩng đầu nhìn, mặt đầy kinh ngạc. Những người khác cũng phát hiện thấy trong không trung có một ít dao động dị thường. Bọn họ nhìn thấy một cấu trúc xuất hiện trong hư không, bởi vì cấu trúc vừa xuất hiện quá lớn, người đứng ở ngay dưới chân nó trái lại không thể nhìn thấy, không thấy được hình dạng tổng thể của nó. Bạch quang chân linh của Dã Tiên lóe lên, bay vọt lên không trung, Hướng Lan Huyên vọt lên trên cao, Ô Ô cũng vọt lên không trung, đều bay ra xa một chút để quan sát. Sau khi thấy rõ đó là cái gì, mỗi người đều trở nên kích động. Cổng, cánh cổng hư không mà mọi người từng tiến vào đã xuất hiện, nó đã xuất hiện lại rồi. Dữu Khánh cũng nhảy khỏi đỉnh tháp, đi xuống dưới bậc cấp, đứng ra xa một chút ngẩng đầu nhìn lên, ngay lập tức thấy được hình dáng tổng thể của cánh cổng, hắn há mồm gào to, “Ra được rồi, cổng hiện ra rồi, đã có thể đi ra ngoài rồi. Đốt cháy lông vũ phượng hoàng vẫn có tác dụng a.” Mục Ngạo Thiết cũng nhảy xuống dưới, ngước nhìn lên. Hướng Chân nắm chặt nắm tay, tiện thể đưa Nam Trúc cùng đi xuống dưới quan sát. “Đại hành tẩu, đã có thể chuẩn bị đi ra ngoài rồi.” Dữu Khánh quay đầu lại hét to lên với đám người Hướng Lan Huyên trong không trung. Nhưng hắn chợt nhận thấy có điều gì đó không thích hợp, biểu hiện của mấy người Hướng Lan Huyên nhìn về phía cánh cổng hư không có chút nghiêm trọng, hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại, lập tức nhận ra điều không thích hợp ở đâu, cánh cổng đó đã trở nên mơ hồ, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi nó liền biến mất vô tung vô ảnh, đỉnh tháp lại biến thành trống không. Cái quỷ quái gì vậy? Dữu Khánh lập tức chạy lên lại đỉnh tháp, lần mò tìm kiếm khắp nơi, cảm thấy mình đã mừng hụt một hồi, nó thực sự đã biến mất. Mấy người trên không trung cũng bay trở về lại đỉnh tháp. Sau khi tìm kiếm khắp nơi không có kết quả gì, Hướng Lan Huyên hỏi Dã Tiên, “Đại tộc trưởng, chuyện gì xảy ra vậy?” Bóng người ở trong bạch quang lắc đầu, “Không biết, ta cũng không rõ ràng lắm, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cánh cổng xuất hiện tình trạng thoáng ẩn thoáng hiện này.” Dữu Khánh nhìn sang đám người Hướng Chân vừa leo lên tới, rồi lớn tiếng hỏi: “Đại tộc trưởng, sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện tình trạng này, nó có thể có liên quan với việc đốt cháy phượng vũ. Đại tộc trưởng, làm ơn suy nghĩ kỹ càng lại một chút, toàn bộ Chư Yêu chi cảnh này thực sự không tìm được một chiếc lông phượng vũ nào nữa sao?” Dã Tiên: “Đối với Chư Yêu chi cảnh mà nói, Phượng vũ là tồn tại cao quý, nếu như có, không cần phải tìm, ta nhất định biết rõ ở đâu, không có chính là không có…” Đang nói, tiếng ông ta đột nhiên dừng lại, bóng người ở trong bạch quang tựa hồ lại đang ngước nhìn cái gì đó. Những người khác cũng cảm giác được trong sâu xa có sóng hư không dao động, có thứ gì đó đang chậm rãi hiện ra. Mọi người lập tức lần lượt lướt ra xa quan sát, quả nhiên, cánh cổng hư không đó đã xuất hiện lại rồi. Nhưng mọi người còn chưa kịp vui mừng, thì cánh cổng đó lại lắc lư dao động, dần dần mơ hồ rồi biến mất. Chuyện gì vậy chứ? Mọi người ngẩn ra một lúc, rồi lại lục tục quay trở lại đỉnh tháp để kiểm tra. Không kiểm tra thì không sao, vừa tới kiểm tra, sóng hư không lại xuất hiện, sau đó cánh cổng kia cũng theo hư không dao động mà hiện ra. Lần này, mọi người đều ở tại chỗ ngửa đầu ngây ra nhìn, cho rằng nó chẳng mấy chốc sẽ biến mất. Nam Trúc nhếch miệng cười buồn bực, “Đột nhiên hiện ra rồi lại đột nhiên biến mất, cánh cổng như vậy, chúng ta còn dám xông vào trong sao? Đừng để bị đưa vào trong hư không à nha.” Cánh cổng hư không tựa hồ rất có cốt khí, dường như đang dùng sự thực để phản bác lời nói của Nam Trúc, lần này nó rất kiên định, cứ sừng sững như vậy đứng tại trước mắt mọi người. mọi người đợi một hồi lâu vẫn không thấy có dấu hiệu nó sẽ biến mất. “Hả?” Nam Trúc cất lên một tiếng ngạc nhiên, quay sang hỏi hai bên: “Như vậy là có thể đi ra ngoài rồi ư?” Đi ra ngoài như vậy sao? Cánh cổng chợt ẩn chợt hiện này thực sự không khiến người ta yên tâm, chuyện này có khả năng liên quan đến vấn đề sinh tử, ai dám tùy tiện sử dụng? Không thể không quan sát kỹ càng hơn nữa. Mấy người biết bay lại bay lên không trung xem xét xung quanh, những người khác cũng phân tán ra để kiểm tra từ các góc độ khác nhau. Sau khi nhóm người rời khỏi đỉnh tháp không bao lâu, cánh cổng đó lại nhanh chóng mờ nhạt đi rồi biến mất. Người ở trên bậc thang, người ở trong không trung, mỗi người đều bất động tại chỗ, đều ngẩn ngơ không nói nên lời, tựa như đã mơ hồ nhận ra điều gì đó. Hướng Lan Huyên đột nhiên lóe lên đáp xuống đỉnh tháp, hô to kêu gọi mọi người: “Mọi người đến hết đây.” Mọi người nghe theo lời, dồn dập tụ tập trở lại đỉnh tháp. Kết quả phù hợp với suy đoán mơ hồ trong đầu mọi người, sóng hư không lại xuất hiện từ trong sâu xa, mọi người dõi mắt chờ đợi cánh cổng hư không kia xuất hiện trở lại. Sự thật đã chứng minh, khi tất cả bọn họ đều đứng trên đỉnh tháp, cánh cổng hư không này mới sẽ xuất hiện.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.