Bán Tiên Thấy thần sắc của Dữu Khánh và Hướng Chân có vẻ mất tự nhiên, Dã Tiên trấn an: “Yên tâm, ta cũng chỉ nói như vậy mà thôi, chuyện của Minh Hải không liên quan gì đến ta, cũng không tới phiên người của tiên phủ khác nhúng tay vào, trong tương lai tự sẽ có người của Minh Hải xử lý cô ta. Đáng tiếc ngươi không ra được, nếu không ngươi có thể nhắn tin cho cô ta biết, nói rằng nơi này không có khả năng bảo tồn nhục thân cho cô ta, thân phận và địa vị của cô ta còn chưa đủ.” Dữu Khánh chuyển hướng đề tài, “Hướng huynh, thứ cho ta nói thẳng, ngươi thật sự không thích hợp làm nằm vùng. Nàng ta không đến mức tìm không được người nào tốt hơn nha, vì sao lại tìm ngươi để sắp xếp vào bên cạnh chúng ta?” Chưa nói những thứ khác, chỉ riêng thế lực của Thanh Nha đã không nhỏ, hẳn là không khó để tìm được một nhân thủ thích hợp hơn, chứ tìm một kẻ ngốc để gượng ép đến nằm vùng mà ai cũng có thể nhận ra được như vậy, thực sự quá khi dễ người khác, quả thực là sỉ nhục chỉ số thông minh của ba sư huynh đệ bọn hắn. Hướng Chân: “Ta không tính là người của cô ấy. Cô ấy có thể giải quyết một số nhu cầu cho ta, đổi lại, ta đồng ý giúp cô ấy việc này. Khi cô ấy tìm đến ta, ta cũng cảm thấy mình không thích hợp làm việc này, nhưng cô ấy nói, sở dĩ cô ấy chọn ta là bởi vì cảm thấy ta là người thích hợp nhất. Cô ấy nói người quá khôn khéo sẽ không theo được các ngươi, và cũng có rất nhiều người đang âm thầm để ý đến các ngươi, đó đều không phải là người bình thường, người càng quá khôn khéo chu toàn, tại trong mắt những người đó sẽ có càng nhiều kẽ hở, sẽ càng không chịu được sự giày vò của những người đó. Cô ấy nói ta cứ là chính mình, cũng không cần ta phải mưu đồ cái gì, chỉ cần cùng đi theo các ngươi để tìm Thiên tuyền là được. Có thể tìm được thân thể của cô ấy để mang về là tốt nhất, nếu không thể mang về thì nhớ kỹ lối ra vào cũng được, cô ấy sẽ nghĩ cách xử lý. Đương nhiên, cô ấy cũng có nói, nếu như các ngươi thực sự không muốn để cho ta cùng đi theo, không còn cách nào khác nữa thì có thể nói ra cô ấy, nói ra mục đích của cô ấy, nói rằng các ngươi hẳn là sẽ đồng ý cho ta đồng hành.” Đây rõ ràng là biết rõ thực sự không ra được nữa, cho nên lời nói có phần không giấu giếm gì nữa. “…” Ba sư huynh đệ Dữu Khánh, và cả Hướng Lan Huyên đều không nói nên lời, không biết gã ta tự khai báo làm gì. Một lúc lâu sau, Hướng Lan Huyên lại tiếp tục hỏi đến vấn đề mình quan tâm, “Đại tộc trưởng, vì sao Tri Linh yêu vương ép buộc chúng ta tắm Tiên tuyền? Vấn đề của Tiên tuyền này chắc hẳn không chỉ là nhục thân không thể trường sinh, phải không?” Bóng người bạch quang của Dã Tiên chỉ tới phượng vũ trong tay nàng, “Đó có lẽ là ý nghĩ sau khi biết được phương pháp ra ngoài, nó hẳn là muốn nô dịch các ngươi để nó sử dụng. Nhục thân của nó đã bị hủy, trên nhục thân của ta lại có cấm chế, nó không thể khống chế rời khỏi tiên phủ, cũng có nghĩa là nó không thể phát huy được thực lực chân tiên ở bên ngoài, không phải là đối thủ của mấy vị kia. Sau khi các ngươi ngâm Thiên tuyền, nó có thể giữ lại nhục thân của các ngươi ở trong tay làm con tin, chân linh các ngươi đi ra ngoài tự nhiên phải tuân theo lệnh nó, mà nó cũng có thể mượn nhục thân của các ngươi để thuận lợi đi ra ngoài, dù sao thực lực Cao Huyền của mấy người các ngươi ở bên ngoài cũng không thấp. Về phần vấn đề của Tiên tuyền…” Ông ta quay sang nhìn Hướng Chân, “Lý do người phía sau ngươi đi tìm nhục thân, hẳn là vì đã cảm nhận được vấn đề, bất kể cô ta có đổi bao nhiêu nhục thân, tu vi cũng rất khó quay lại cảnh giới Chân tiên vốn có. Điều này là bởi vì một khi ngâm vào Thiên tuyền, mối liên hệ tiên thiên giữa linh hồn và thể xác sẽ bị phá vỡ, đã bị cắt đứt tiên thiên, việc tu hành sẽ không thể bước vào lại cảnh giới Chân tiên, tiên thiên vốn là gốc, không còn tiên thiên không còn gốc.” Ông ta lại chỉ vào Dữu Khánh, “Ví dụ như Thám Hoa lang, hiện tại là cảnh giới Sơ Huyền, một khi đứt đoạn tiên thiên, cho dù thay đổi bao nhiêu nhục thân, chân linh cũng không thể nào thành lập được liên hệ tiên thiên với nhục thân đó. Hơn nữa, hắn cũng chưa từng có cảm ngộ phá cảnh Thượng Huyền và Cao Huyền, không biết con đường như thế nào, vì vậy chỉ có thể vĩnh viễn dừng lại tại cảnh giới Sơ Huyền. Còn với Hướng Lan Huyên ngươi, đổi nhục thân tu hành lại thì cũng chỉ có thể dừng lại tại cảnh giới Cao Huyền.” Đối với điều này, Dữu Khánh không có cảm giác gì, hầu hết tu sĩ, cả một đời đều không đến gần được cánh cửa Thượng Huyền, hắn cũng không trông chờ mình có thể tốt hơn đa số người, hắn chỉ quan tâm hiện tại có thể có một cuộc sống tốt hay không, nên hỏi: “Đại tộc trưởng, Thiên tuyền có thể chữa lành các loại bệnh tật ở trên người hay không?” Hắn không cho rằng mình có tiền đồ tu hành rộng lớn gì, cũng không có bất kỳ lý tưởng vĩ đại nào, có tiền, có mạng, có thân thể tốt để hưởng thụ cuộc đời này là đủ rồi. Nếu như có thể giải quyết được nguy cơ tiềm ẩn trong cơ thể, để tiếp tục sống không lo nghĩ, quan tâm con mẹ gì đến tiên thiên hay không tiên thiên, hắn sẽ lập tức quay lại nhảy vào ngâm mình trong Thiên tuyền rồi tính tiếp. Dã Tiên: “Lúc trước ta đã nói rồi, Thiên tuyền này không có bất kỳ biến đổi gì đối với nhục thân, tự nhiên cũng sẽ không có bất kỳ hiệu quả chữa trị gì.” Khóe miệng Dữu Khánh giật giật, cùng với hai vị sư huynh quay mặt thẫn thờ nhìn nhau, hóa ra kết quả lại là như thế, vậy bọn hắn trải qua trùng điệp nguy hiểm chạy vào đây, bây giờ rơi vào tình cảnh này là vì cái gì? Nam Trúc chợt yếu ớt hỏi: “Nói cách khác, sau khi ngâm Thiên tuyền, có thể tùy ý lựa chọn nhục thân xấu đẹp, phải không?” Khi nghe những lời này, mọi người lập tức nhìn chằm chằm vào cơ thể mập mạp của gã, đại khái đã đoán được gã muốn làm gì. Dã Tiên: “Ngươi chọn cơ thể của nữ nhân cũng được, tiền đề là nguyên thần trong cơ thể người ta không phản kháng, tùy ý cho ngươi đoạt xá.” Hướng Lan Huyên lập tức nhấc tay ra hiệu ngừng, “Mập mạp chết tiệt, ngươi đừng có ở chỗ này khiến người khác buồn nôn. Một đại nam nhân, quan tâm vẻ bên ngoài làm gì, làm một tên tuấn tú mà cả đời dừng tại Sơ Huyền thì có tiền đồ gì chứ? Ánh mắt có thể nhìn xa một chút hay không hả?” Nếu không phải cảm nhận về Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đã thay đổi, nàng mới lười nói ra lời này. Nam Trúc lẩm bẩm, “Ánh mắt của ta luôn luôn nhìn rất xa, làm không được thì có tác dụng gì.” Gã cũng không cho rằng đời này mình có thể bước vào cánh cửa Thượng Huyền, có thể bước vào Sơ Huyền đã là một niềm vui ngoài ý muốn rồi. Không nói đến điều gì khác, sau này nhục thân chết đi, lại có thể mượn nhờ cơ thể một thanh niên khác để tiếp tục sống cũng rất tốt nha, Dã Tiên đây đã sống bao nhiêu cuộc đời, có phần ước ao a. Hướng Lan Huyên lạnh lùng liếc qua, “Mập mạp chết tiệt, ngươi tiếp tục khiến ta buồn nôn nữa thử xem, nếu ngươi dám ngâm vào Thiên tuyền đó, ta đảm bảo cả đời này ngươi không ra được, cho ngươi đi tìm Phệ Linh hào nào tuấn tú mà đoạt xá đi.” Nàng cũng nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh, nhìn thấy ánh mắt hắn lấp lánh, dường như rất muốn xông vào Thiên tuyền, cất lời cảnh cáo nghiêm khắc, “Nhà quê, đừng có thiển cận, ta không có đùa với ngươi, nếu ngươi dám đầu óc vào nước làm bừa, để xem ta xử lý ngươi như thế nào!” Dữu Khánh vẻ mặt ngượng ngùng, trong lòng âm thầm thăm hỏi nàng, liên quan cái rắm gì với ngươi!
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.