Bán Tiên Cũng không thèm nhìn chút nào, Hướng Lan Huyên cười khẽ quyến rũ, ngón tay quấn lấy phượng vũ, rồi buông lỏng ngón tay búng ra, những giọt huyết châu trên phượng vũ bung hết ra ngoài. Nhưng rồi nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn tới, trong mắt lộ ra vẻ kinh nghi, nhìn thấy trong thi thể của Thiên Vũ toát ra một đoàn bạch quang giống như Tri Linh đại thánh và Dã Tiên vậy. Bạch quang cất tiếng cười to trong không trung, nói: “Thì ra là thế, thì ra là thế! Tiện nhân, ngươi không giết được ta, ngươi chờ đó cho ta.” Dứt lời, bạch quang lóe lên, lao thẳng xuống đất cát dưới chân núi. Ngay sau đó lại là một vệt bạch quang b*n r*, theo sát phía sau, chính là chân linh của Thiện Tri Nhất. Hai vệt bạch quang một trước một sau trốn vào trong đất cát, đến khi lấy lại tinh thần, Hướng Lan Huyên lập tức lóe lên đuổi theo, tiếp đó thi pháp điều tra trong đất cát, nhưng không biết hai đoàn bạch quang đó đã chui luồn trong đất cát trốn đi đâu rồi. Sau một hồi trầm ngâm, nàng cũng không còn cách nào khác, đành phải nhảy lên, quay về lại, vừa mới đến lối vào dưới thần thụ, nàng chợt nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt lấp lóe, quay nhìn về phía sau, người cũng bay trở lại, đến bên cạnh thi thể của Thiên Vũ, lấy phượng vũ, kim đan, Tà Linh châu và Thiên Dực lệnh ra, ném hết xuống bên cạnh, sau đó nhanh chóng lướt lên trên, ẩn nấp ở trên thần thụ. Chỉ chốc lát sau, đám người Dữu Khánh từ trong hang động chạy ra, Hướng Chân cõng Nam Trúc, vừa ra tới liền cảm nhận được dư uy cương khí do vạn kiếm tan vỡ, chúng vẫn còn đang vù vù quay cuồng. “Bọn họ đâu rồi chứ?” Bước vào trong làn gió, Dữu Khánh lẩm bẩm nhìn xung quanh, rồi bỗng nhiên giật mình, hắn nhìn thấy thứ gì đó phía dưới sườn núi. Hắn lướt đi, hạ xuống bên cạnh thi thể bị xét thành hai mảnh của Thiện Tri Nhất, nhìn xem bên này, lại nhìn xem bên kia, đã nhận ra được xác chết này là ai. Mấy người đuổi tới sau, nhìn thấy vậy cũng đều ngậm ngùi. Nam Trúc mở mắt ra nhìn, dù còn rất suy yếu vẫn không quên chen miệng, “Bây giờ, Thiện Tri Nhất nên gọi là Thiện Tri Nhị rồi.” Dữu Khánh quay đầu lại lườm gã một cái, Mục Ngạo Thiết nghi hoặc cất tiếng, “Những người khác đâu chứ?” “Phía dưới.” Hướng Chân chợt hất hất cằm ra hiệu phía dưới. Mọi người nhìn xuống, không thấy ai, nhưng nhìn thấy được một nơi có dấu hiệu đổ máu, bọn hắn liền thay nhau lao xuống. Khi đi đến bên cạnh vết máu, bọn hắn mới phát hiện thấy có một con ưng to lớn nằm gục trong khe núi, trên người đầy lỗ thủng trào máu, đã chết ngắc rồi. Dữu Khánh hít vào một hơi khí lạnh, “Là Thiên Vũ.” Mục Ngạo Thiết vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Đều bị Hướng Lan Huyên g**t ch*t sao?” Nam Trúc chợt khó khăn duỗi tay ra, chỉ về phía mấy thứ kim châu, Thiên Dực lệnh bên cạnh thi thể, yếu ớt nói: “Đồ của ta.” Lúc này mấy người mới chú ý đến xung quanh thi thể, Dữu Khánh nhanh chóng nhảy xuống, nhặt kim châu, Thiên Dực lệnh, Tà Linh châu cùng chiếc lông phượng vũ đó lên. Kiểm tra, xác nhận, không sai, không thể giả được, trong thời gian ngắn như thế, đại khái sẽ không có khả năng làm giả. Hắn lập tức có chút nghi hoặc, “Nếu là Hướng Lan Huyên giết, mấy thứ này làm sao lại ở bên cạnh Thiên Vũ?” Hắn vừa mới nói xong, giọng nói của Hướng Lan Huyên đột nhiên vang lên, “A, tại sao Thiên Vũ cũng đã chết rồi?” Mấy người quay đầu lại, ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Hướng Lan Huyên đã hạ xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm phía dưới, cất tiếng kêu to kinh ngạc. Dữu Khánh bỗng nhiên cảm thấy không ổn, không chỉ có hắn, Nam Trúc cũng chớp mắt liên tục, cảm thấy đồ của mình lại sắp không giữ được nữa. Dữu Khánh hối hận vì không kịp thời cất giấu đồ vật, bây giờ thì đã quá muộn, hắn chỉ có thể cắn răng hỏi: “Đại hành tẩu, Thiện Tri Nhất và Thiên Vũ đều bị ngươi g**t ch*t sao?” Hướng Lan Huyên tức thì ngạc nhiên kêu lên với dáng vẻ rất quyến rũ: “Ngươi đùa cái gì vậy, tại trong cảnh giới Cao Huyền, tốc độ của Thiên Vũ là đệ nhất thiên hạ, ngự kiếm thuật của Thiện Tri Nhất cũng là số một trong cảnh giới Cao Huyền, hai người này liên thủ với nhau, trong thiên hạ này hẳn là không có tu sĩ Cao Huyền nào có thể chống lại. Ta trốn còn không kịp, làm sao có thể g**t ch*t bọn họ.” Dữu Khánh suy nghĩ thấy cũng đúng, nếu không, mấy thứ này làm sao có thể rơi rớt ở đây, hắn có phần quái lạ, hỏi: “Vậy bọn họ làm sao lại chết chứ?” Hướng Lan Huyên: “Không biết, bọn họ liên thủ bức ép ta giao đồ ra, ta thấy không thể chống lại được sự liên thủ của bọn họ, cho nên ném đồ xuống rồi bỏ chạy, để bọn họ tự chia nhau, sau đó liền nghe thấy động tĩnh đánh nhau, động tĩnh không còn ta mới quay lại đây, a…” Nàng đột nhiên có vẻ rất kinh ngạc, nhảy xuống, đến bên cạnh thi thể Thiên Vũ quan sát một hồi, rồi cảm khái lắc đầu nói: “Đây là chết ở dưới ‘Vạn kiếm quy tông’ của Thiện Tri Nhất.” Dữu Khánh lại nhìn nhìn mấy thứ trên tay, tức thì hiểu rõ, cất lời lẩm bẩm, “Chia của không đều, tự giết lẫn nhau.” Hắn ngước mắt nhìn Hướng Lan Huyên với ánh mắt có chút cổ quái, nghi ngờ nữ nhân này cố ý ném mấy thứ này lại đây để dẫn dụ hai người tự giết lẫn nhau. Hướng Lan Huyên đưa tay kéo chiếc lông phượng vũ vào trong tay, thấy đối phương co rụt lại, biết là phản ứng theo bản năng, sợ mình đoạt bảo bối của hắn, nàng không tiếp tục đòi hỏi thứ khác nữa, thay đổi đề tài, hỏi: “Trước khi lão yêu chết, từng nói chúng ta không ra được nữa, các ngươi có biết làm cách nào để mở ra kết giới phong ấn này không?” “Sợ là thật sự không ra được nữa rồi…” Dữu Khánh cười khổ, kể lại đại khái thông tin mà Dã Tiên nói cho biết. Ánh mắt Hướng Lan Huyên lấp lóe, chần chừ hỏi: “Nói cách khác, tu vi phải đến cảnh giới Bán Tiên như Dã Tiên mới có thể thi pháp mở ra phong ấn này sao?” Dữu Khánh gật đầu, “Chính là ý đó.” Nói đến Dã Tiên, Dã Tiên liền đến, một vệt bạch quang bay tới, dừng tại trước mặt mọi người, nhìn thấy thi thể của Thiên Vũ, lập tức ông ông nói: “Đã bị ‘Vạn kiếm quy tông’ của Thiện Tri Nhất g**t ch*t. Có chuyện gì vậy?” Hướng Lan Huyên lại chủ động lặp lại lời nói lừa gạt đám người lúc nãy, sau đó mới nói: “Chết cũng đã chết rồi, không còn quan trọng nữa. Bây giờ, chúng ta hãy suy nghĩ về người sống trước đi. Đại tộc trưởng, nghe bọn hắn nói, với tu vi của chúng ta là không có cách nào mở ra lại phong ấn để đi ra ngoài?” Dã Tiên ồm ồm thở dài: “Bọn họ nói không sai.” Ánh mắt Hướng Lan Huyên thoáng lấp lóe, “Nếu đã không thể ra ngoài, trước sau gì cũng bị vây khốn chết ở đây, Đại tộc trưởng, ngươi cũng không cần phải giấu giếm gì nữa, không ngại nói cho chúng ta biết Tiên tuyền này rốt cuộc là chuyện gì vậy? Để chúng ta được chết minh bạch.”
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.