Bán Tiên Lúc này, Thiên Vũ mới chậm rãi nói ra, “Nhị ca chớ nôn nóng, lần này cùng đi ra ngoài với Đinh Giáp Thanh, loại chứng cứ bí mật này ta giấu đi còn không kịp, làm sao có thể tùy thời mang theo trên người, đó chỉ là một chiếc khăn lau mồ hôi mà thôi. Như vậy không biết đã đủ để Nhị ca thấy rõ chân diện mục có tật giật mình của tiện nhân này hay chưa?” Xích Lan như bị sét đánh quay nhìn y, lần này là thật sự hoảng sợ, muốn bỏ chạy, lại phát hiện bờ vai mình đã bị năm ngón tay của Ô Ô khóa chặt, bà ta vội vàng giải thích: “Lão Nhị, lão Tam quá quỷ quyệt, hắn đã có ý định mưu hại, chuyện gì mà không làm được?” “Thương cảm cho Đại ca ta vì ngươi mà từ bỏ tôn vinh, chịu đủ ủy khuất. A! Tiện nhân…” Đôi mắt đỏ ngầu, phủ đầy tơ máu, Ô Ô đột nhiên há miệng phát ra một tiếng gầm lên như sét đánh, cũng như k** r*n thê lương, rồi phất tay đánh ra một chưởng. Rầm, âm thanh chấn động như sấm sét rền vang. Xích Lan liều mạng chống cự nhưng không thể chống lại được, đôi mắt trợn to dần dần trắng dã, trên mặt bê bết máu, bà ta đã bị Ô Ô cho một chưởng vỡ toang đầu, đến chết vẫn không thể tin được Ô Ô sẽ giết mình. Ô Ô thở hổn hển buông tay ra, cơ thể Xích Lan chậm rãi sụp xuống đất, rồi nhanh chóng hiện ra nguyên hình, đó là một con huyết mãng to lớn, nhìn lân giáp có cảm giác sáng bóng trong suốt, là một con mãng xà rất đẹp đẽ. Lại một mùi máu tươi nồng nặc bốc lên. Hướng Lan Huyên ở một bên lạnh nhạt nhìn xem nhếch khóe môi khinh thường, Thiên Vũ cũng không chút động lòng đối với cái chết của Xích Lan, có đôi khi, giết người cũng không cần phải tự mình động thủ, chỉ cần động miệng là đủ rồi. Sư huynh đệ Dữu Khánh quay mặt nhìn nhau, mẹ nó, bắt đầu từ giờ phút này trở đi, Long Hành Vân đã trở thành hài tử không cha không mẹ, nếu như gã ta biết rõ lão nương của mình g**t ch*t lão cha của mình, gã ta làm sao chịu nổi a? Bọn hắn cũng không ngờ tới, tại thời điểm sắp chết lại có thể đập được quả dưa nổ to như thế. Vù! Một thân ảnh giống như thuấn di đột nhiên xuất hiện tại trước mặt mọi người, không phải ai khác, chính là Tri Linh đại thánh, nghe được động tĩnh của một chưởng giết chóc kia mà đến. Nhìn thấy đám người Dữu Khánh đã bị sa lưới, đứng ở trước mắt không sót người nào, Tri Linh đại thánh nở nụ cười, “Rất tốt, đã bị các ngươi tìm đủ hết rồi.” Về phần Xích Lan bị mất mạng hiện nguyên hình nằm trên mặt đất, nó chỉ thoáng liếc mắt nhìn qua mà thôi, nhiều lắm cũng chỉ để cho nó cười càng thêm vui vẻ. Sự chú ý của nó chủ yếu tập trung tại trên người Dã Tiên, năm móng vuốt xòe ra, Hướng Lan Huyên không tự chủ được buông tay ra, Dã Tiên bị thương nặng trên tay nàng trong nháy mắt liền bay đến trong tay nó. Nó xòe năm ngón bóp cổ Dã Tiên, kéo đến trước mặt, cười hỏi: “Lưu giữ thân thể rách nát này lại làm gì, trốn trốn tránh tránh, không cam lòng chịu thua, muốn bình thường trở lại để mở ra phong ấn bỏ chạy sao?” Những gì nó nói ra chính là ý đồ của đám người Dữu Khánh. Miệng cất lời chất vấn, nhưng tay thì không cho Dã Tiên có cơ hội trả lời, năm ngón tay bóp cổ dần dần nắm chặt lại, khiến cho gương mặt Dã Tiên đỏ bừng. Tri Linh đại thánh dường như rất thích nhìn thấy cảnh này, nó thưởng thức Dã Tiên bộc lộ sự đau đớn trong tay mình. Năm móng vuốt của nó càng ngày càng bóp chặt lại, đôi mắt của Dã Tiên gần như đã lồi ra, xương cổ phát ra tiếng răng rắc. “Để ta xem ngươi còn làm sao bỏ chạy, làm sao mở ra được phong ấn.” Tri Linh đại thánh cười lạnh một tiếng rồi đột nhiên chụp tới, triệt để phá tan ảo tưởng của đám người Dữu Khánh. Bùm! Một tiếng nổ vang lên, Dã Tiên ở trong tay nó đột nhiên vỡ tan thành nhiều mảnh, máu thịt bay tung tóe, đám người Dữu Khánh tu vi tương đối kém bị kình phong cuốn đi quay cuồng như chiếc lá. Một luồng bạch quang từ trong đống huyết nhục nổ tung bay vọt ra, lóe lên rồi biến mất, bay ra khỏi miệng vào hang động. Tri Linh đại thánh nhìn theo cười xem thường, không có đuổi theo, nó đưa tay về phía mấy người Dữu Khánh vừa mới đứng dậy, tư thế đòi hỏi: “Thứ làm ra quang điểu biết bay đó gọi là gì?” Thiên Vũ ở bên cạnh như lấy lòng, bổ sung một câu, “Đại thánh, nó gọi là ‘Thiên Dực lệnh’.” Thái độ hiện tại khác hẳn khi đối mặt với Xích Lan, tựa như hai người, lúc trước là ngạo mạn, lúc sau là kính cẩn. Lúc trước y nghe được tên gọi này từ Dã Tiên. Dữu Khánh cũng rất biết điều, nhanh chóng đến bên cạnh Nam Trúc lục tìm một hồi, moi ra chiếc lệnh bài bề mặt lồi lõm kia, chạy lon ton đến bên cạnh Yêu vương, thành thành thật thật dâng lên bằng hai tay, “Đại thánh, thứ này mặc dù tốt, chỉ là đã bị chút hư hại, lúc dùng được lúc không. Chúng ta nguyện dốc hết khả năng tìm cách sửa chữa cho Đại thánh.” Hắn làm sao biết được phương pháp sửa chữa quỷ quái nào, chỉ là muốn lấy điều này làm cái cớ để tranh thủ cơ hội sống sót, muốn kéo dài một ít thời gian rồi tính tiếp, để có cơ hội thì cần phải có thời gian. Hướng Lan Huyên nhịn không được liếc mắt khinh bỉ, nàng không quen nhìn tài tử đệ nhất thiên hạ với bộ dạng xum xoe như vậy. Tri Linh đại thánh đưa tay cầm lấy lệnh bài lật xem. Dáng vẻ lồi lõm gồ ghề bên ngoài của thứ này thực sự khiến người ta khó thể tin nổi đây là một kiện tiên bảo, còn về phần lúc được lúc không, nó cũng đã tận mắt nhìn thấy, bộ dạng cấp bách giậm chân thỉnh thần của Nam Trúc hiện rõ trong mắt nó. Không biết có phải vì tin lời nói nhảm của Dữu Khánh hay không, nó mỉm cười, trước tiên cắm lệnh bài vào đai lưng, “Nhìn tại công lao hiến bảo lập công của các ngươi, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ cho các ngươi. Về sau hãy thành thật nghe lệnh làm việc đi.” Dữu Khánh có phần kinh ngạc, không ngờ lại dễ dàng buông tha cho bọn hắn như vậy, tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng hắn vẫn nhanh chóng chắp tay khom người nói: “Tạ Đại thánh, nhất định cúc cung tận tụy chết mới thôi.” Tri Linh đại thánh đảo mắt nhìn quanh mọi người, “Thấy chư vị tận tâm làm việc như vậy, ta sẽ thưởng cho tất cả.” Nó lóe lên, xuất hiện tại bên cạnh cái bục lớn hình tròn ở trung tâm, rồi thấy nó đưa tay đẩy phía dưới chuyển động, toàn bộ bục tròn cành cạch chuyển động như cối xay, phát ra âm thanh của khí cụ kim loại, thì ra cái bục này làm bằng kim loại. Theo sự chuyển động đó, cái bục bắt đầu xuất hiện vết hở. Vết hở phân tách trung tâm cái bục ra, mở ra một cái lỗ đen, dần dần bộc lộ ra ao nước ở bên trong, trong ao là chất lỏng đỏ như máu, và những tấm vách ngăn cũng xòe ra xung quanh trông như cánh hoa. Khi tất cả ngừng quay, toàn bộ ao nước giống như một đóa hoa sen chín cánh nở ra. Tri Linh đại thánh dừng tay lại, quay nhìn mọi người cười nói: “Không phải các ngươi muốn tìm Tiên tuyền sao? Đây mới là Tiên tuyền thực sự mà các ngươi muốn tìm. Tới đi, bản Đại thánh thưởng cho các ngươi trường sinh!” Tiên tuyền? Phía dưới cái bục này chính là Tiên tuyền sao? Trong nháy mắt, đám người liền giống như bị ma xui quỷ khiến cảm xúc dâng trào, dồn dập lướt đến đó, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng không ngoại lệ, lướt tới đáp xuống bên cạnh bục hoa sen, vươn đầu tới nhìn. Trong số đám người tại đây, chỉ có duy nhất Hướng Chân là hơi nhíu nhíu mày, gã ta ôm Nam Trúc không nhanh không chậm bước đến.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.