Bán Tiên Với vẻ kinh nghi và cẩn thận, Ô Ô thử hỏi, “Không phải đắc tội quá nhiều người tại Thiên Lưu sơn, sau khi rời khỏi Thiên Lưu sơn thì bị cừu gia g**t ch*t sao?” Thiên Vũ đạm mạc nói: “Nhị ca, có lẽ ngươi nên hỏi nàng kỹ hơn xem sao.” Y hất hất cằm về phía Xích Lan. Xích Lan các chủ tức thì như con mèo bị đạp đuôi, hét to: “Thiên Vũ, mấy lời kỳ kỳ quái quái này của ngươi là có ý gì?” Thiên Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta, “Có chuyện nói chuyện, có lý nói lý, ta còn chưa nói gì cả, ngươi cần gì phải gấp gáp như vậy? Đã làm chuyện gì hổ thẹn, thấy chột dạ hay sao?” Xích Lan các chủ: “Ta không có làm chuyện gì phải hổ thẹn, là bởi lời ngươi nói rõ ràng đang nhằm vào ta.” Nhìn thấy hai người sắp bắt đầu tranh cãi, Ô Ô đột nhiên quở trách: “Được rồi, lão Tam, có chuyện nói chuyện, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Thiên Vũ trầm mặc một chút rồi không vòng vo nữa, nói thẳng ra: “Đại ca không phải chết ở trong tay cừu gia nào đó, mà bởi vì trong lúc vô tình đã phá vỡ gian tình giữa tiện nhân này và Đinh Giáp Thanh, vì vậy mới dẫn đến họa sát thân.” Đôi mắt Ô Ô lập tức trừng to, hô hấp ngừng cả lại. Chuyện gì vậy? Mấy sư huynh đệ Dữu Khánh đột nhiên không còn hoảng sợ nữa, toàn bộ sự chú ý bỗng chốc bị chuyển hướng đi, đột nhiên một quả dưa lớn như vậy từ trên trời rơi xuống, gây nên sự chấn động thực sự không nhỏ. Thiện Tri Nhất và Hướng Lan Huyên cũng bị quả dưa rớt xuống này làm cho chấn động, rõ ràng đều có phản ứng kinh ngạc, giang hồ đồn đại Xích Lan các là hành cung của vị Đại thánh Thiên Lưu sơn đó, chẳng lẽ là thật sao? Gương mặt Xích Lan trong nháy mắt liền đỏ lên, hét lên như bệnh tâm thần, “Nói xằng nói bậy! Thiên Vũ, vì để giúp tiện nhân này, ngươi cư nhiên…” “Câm miệng!” Ô Ô đột nhiên gầm lên, phản ứng đó giống như một con mãnh hổ bị làm cho tức giận, gã nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Thiên Vũ, “Lão Tam, không thể nói lung tung. Năm đó, đích thân ngươi đi điều tra nguyên nhân Đại ca tử vong, ta nhớ rõ năm đó ngươi rõ ràng nói cho ta biết, Đại ca đã bị cừu gia sát hại. Bây giờ ngươi lại nói như vậy, nếu như ngươi không giải thích rõ ràng cho ta, đừng nói là đại tẩu không bỏ qua ngươi, ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!” Thiên Vũ khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm vào Xích Lan hỏi: “Ngươi còn nhớ ‘Hồng Diệp’ không?” Nghe nói tới cái tên này, gương mặt Xích Lan cứng lại, ngay sau đó rướn cổ nói: “Đương nhiên nhớ rõ, mặc dù nàng đã qua đời nhiều năm, nhưng nàng là thị nữ thiếp thân của ta, ta làm sao có thể không nhớ.” Thiên Vũ: “Nhớ rõ thì tốt. Hồi đó, khi ta điều tra hung thủ g**t ch*t Đại ca thì phát hiện ra rằng chuyện đó thực sự do cừu gia mà Đại ca đã đắc tội làm ra, và hung thủ quả thực đã g**t ch*t Đại ca để báo thù rửa hận. Tuy nhiên, điều ta rất ngạc nhiên là tại sao hắn lại dám ra tay với đại ca và thực hiện dễ dàng như vậy? Sau một phen tra hỏi, ta mới biết được, hắn sở dĩ có thể biết được hành tung của Đại ca, còn dám ra tay với Đại ca là bởi vì không biết nghe được thông tin đồn thổi từ đâu, nói rằng Đại ca đã bị trọng thương, vì vậy hắn mới có can đảm gây án. Hắn cũng không biết ai là người thả ra tin tức này, nhưng người có thể biết được hành tung của Đại ca, sẽ không thể là người ngoài, vì vậy ta liền nhìn chăm chú vào Xích Lan các. Thật trùng hợp, thị nữ ‘Hồng Diệp’ của ngươi lại đột nhiên mất tích, nói là cùng đi với Đại ca, có lẽ đã cùng bị hại rồi. Ngươi hẳn còn nhớ rõ, lúc đó ta ở tại Xích Lan các tra xét kỹ càng tất cả mọi thứ liên quan đến Đại ca và ‘Hồng Diệp’, tra tới tra lui, cuối cùng mới đưa ra kết án như vậy.” Xích Lan không nói lời nào, xem như thừa nhận những lời nói phía sau. Thiên Vũ lại quay sang nhìn Ô Ô, “Thực ra, lúc đó tại trong nơi ở của ‘Hồng Diệp’, ta đã lục tìm được một bản ghi chép được giấu kín, trên đó ghi chép chuyện chủ nhân của nàng nhiều lần chủ động dụ dỗ Đinh Giáp Thanh đến ‘Xích Lan các’, có lần đang tr*n tr**ng quấn lấy Đinh Giáp Thanh thì tình cờ bị Đại ca bắt gặp. Đại ca cực kỳ đau buồn và giận dữ. Đinh Giáp Thanh chỉ nói Đại ca đừng hiểu lầm, nói là chưa xảy ra chuyện gì, bảo Đại ca hãy xử lý cho tốt chuyện nhà mình, không có giải thích gì thêm, hình như cũng chẳng muốn giải thích gì cả, cứ như vậy rời đi. Đối mặt với lửa giận của Đại ca, tiện nhân này nói rằng Đinh Giáp Thanh từng là chủ nhân của mình, lại quyền cao chức trọng, muốn thân thể cô ta, cô ta không có cách nào khác. Vì chuyện này, Đại ca giận mà không dám nói gì, suốt ngày uống rượu qua ngày, nào ngờ tại một lần trước khi Đại ca ra ngoài, nữ nhân này lại bảo ‘Hồng Diệp’ âm thầm bỏ thuốc vào trong đồ uống của tại Đại ca, khiến cho thực lực của Đại ca không ổn, rồi âm thầm để lộ tin tức cho cừu gia của Đại ca. Sau đó xảy ra chuyện Đại ca bị giết. Sau khi làm chuyện này, ‘Hồng Diệp’ nhận thấy ánh mắt của tiện nhân nhìn nàng ta có điều gì đó không thích hợp, nàng ta đi theo tiện nhân này nhiều năm, quá hiểu rõ cô ta, lo lắng mình bị diệt khẩu, cho nên viết ra phần ghi chép mật này. Suy nghĩ của nàng ta rất đơn giản, nếu như nàng ta không chết, nàng ta sẽ giữ kín bí mật này mãi mãi, còn nếu như phải chết, nàng ta hi vọng nhân viên điều tra của Thiên Lưu sơn chú ý đến, từ đó có thể tìm thấy bản ghi chép mật mà nàng ta để lại. Kết quả như nàng ta mong muốn, bản ghi chép đó đã rơi vào trong tay ta.” Xích Lan run rẩy gào lên, “Ngươi nói bậy, các ngươi đừng có tin lời hắn, hắn đang cố ý vu oan hãm hại ta!” Bộ dạng điên cuồng đó, có lẽ nếu như không phải vì đánh không thắng, e rằng bà ta đã nhào tới xé nát miệng Thiên Vũ. Ô Ô tức giận nhìn Thiên Vũ: “Nếu là như vậy, tại sao ngươi không nói sớm, vì sao chờ đến bây giờ mới mở miệng?” Thiên Vũ: “Nhị ca, điều này còn cần ta phải giải thích nữa sao? Cho dù không tính đến lí do tính cách của ngươi, ngươi cảm thấy ta dám để lộ tin tức việc này ra sao? Chỉ cần bầu trời Thiên Lưu sơn không đổi, ta phải để nát việc này trong bụng, sẽ không nói cho bất kỳ ai khác, nếu không, ngươi và ta có thể sống đến ngày hôm nay sao? Hiện tại ta dám nói ra, tự nhiên là bởi vì đã không quay đầu được nữa rồi, ta đã không cần để ý đến Đinh Giáp Thanh, cũng không cần phải tiếp tục nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt buồn nôn của tiện nhân này nữa.” Xích Lan xấu hổ và giận dữ gào lên, “Hắn nói bậy, hắn và Hướng Lan Huyên nhất định đã mặc chung quần. Hắn đang cố ý hãm hại ta.” Ô Ô căm tức nhìn nàng, “Ngươi cần đưa cho ta một lời giải thích có căn có cứ, mà không phải cứ lặp đi lặp lại một câu ‘Hắn nói bậy’ đó!” Xích Lan quay lại công kích gã, “Lão Nhị, lão Tam rõ ràng đã rời bỏ chúng ta, lời hắn nói rõ ràng là đang hại ta, hắn nói gì ngươi liền tin sao? Nếu đã như vậy, sao còn hỏi làm gì, ngươi cứ việc trực tiếp giết ta để cho hắn như nguyện là được rồi. Đến giết ta đi, ta không hoàn thủ, ta để cho ngươi giết!” Bà ta dứt khoát dùng tới chiêu trò đùa giỡn mánh khóe bẩm sinh của phụ nữ, trực tiếp ưỡn ngực tới trước, hùng dũng tiến đến trước mặt Ô Ô, bức ép Ô Ô động thủ giết mình. Cảnh tượng này khiến đám người Dữu Khánh nhìn có phần nóng mắt, đâu còn có phong thái tiên nữ lúc đầu mới gặp, thì ra khi “Tiên nữ” tức giận thì đức hạnh cũng chẳng khác gì người đàn bà chanh chua trên phố. Ô Ô bị bà ta ép cho phải lùi một bước nhỏ, không có chứng cứ xác thực, gã cũng không tiện bừa bãi giết bà ta. Nhìn thấy tận mắt cảnh này, ánh mắt Thiên Vũ lấp lóe, lại lên tiếng nói: “Nhị ca, về việc này, ta vốn là định gợi ý dẫn dắt để các ngươi tự chậm rãi phát hiện, nhưng về sau, không biết việc này là do Đinh Giáp Thanh bày mưu đặt kế để cô ta làm, hay Đinh Giáp Thanh ý thức được cái chết của Đại ca có liên quan đến cô ta, nói chung, sau khi Đại ca chết, Đinh Giáp Thanh không còn đến Xích Lan các nữa, vì vậy ta cũng không có cơ hội.” Miệng nói như vậy, bàn tay y luồn vào trong người, móc ra một tấm vải lụa được gấp kỹ, tiến tới đưa cho Ô Ô, “Nhưng ta vẫn luôn giữ chứng cứ ở trên người. Đây là những gì đã xảy ra được ‘Hồng Diệp’ ghi chép lại. Nhị ca, tự ngươi chậm rãi xem đi.” Xích Lan vừa vặn đứng ở trước người Ô Ô, nhìn thấy chứng cứ được đưa tới, ánh mắt có phần hoảng loạn, bởi vì rất đơn giản, chứng cứ nhất định đã có sẵn từ trước, không có khả năng lâm thời giả mạo ra tại thời điểm này, ai có thể dự đoán được tình huống này sẽ xảy ra để làm giả thứ đó chứ? Nói chung, ai xem người đó biết, đến lúc đó, bà ta có muốn giở trò xấu cũng không được. Đột nhiên, lợi dụng ưu thế về vị trí, bà tay chợt duỗi tay chụp lấy tấm lụa đó vào trong tay. Ô Ô tức giận, chụp lấy vai bà ta, “Buông ra!” Xích Lan trực tiếp thi pháp chấn động, biến tấm lụa đó tan vỡ thành bột mịn tung bay, nhìn bàn tay nắm lấy bờ vai mình, cười nhạt nói: “Đã có ý định mưu hại ta, có chứng cứ gì mà không ngụy tạo ra được chứ?” “Ngươi!” Ô Ô vẻ mặt phẫn nộ, đã bị bà ta làm cho tức giận đến mức run rẩy.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.